QUYỀN TÀI

Chiều tối.

Trong phòng khách nhà họ Cảnh.

Lời của Cảnh Nguyệt Hoa khiến hai ông Cảnh mẫu đều đổ mồ hôi lạnh, không khí ở đó trầm mặc, một giây... hai giây… ba giây… ai cũng không nói chuyện.

Không lâu sau, Cảnh mẫu chậc lưỡi nói: "Nguyệt Hoa, thực sự có chuyện như vậy sao?"

Nguyệt Hoa rót cho mình một chén trà, bắt đầu uống.

Cảnh Tân Khoa không thể tưởng tượng được nhìn chị mình nói: "Chị, chị sao còn không nói sớm cho em biết".

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt nói: "Tiểu Đổng không cho chị nói với em".

"Nhưng hắn..." Cảnh phụ nhíu mày nói: "Cậu Đổng Học Bân tại sao? Lại giúp Tân Khoa như vậy?"

Lời này hỏi ra, Cảnh mẫu và Cảnh Tân Khoa đều cùng nhìn tới, cùng đợi đáp án, đúng vậy, không thân chẳng quen vậy là vì cái gì?

Cảnh Nguyệt Hoa hơi trầm ngâm, đưa chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt xuống: "Tân Khoa là cấp dưới của Tiểu Đổng, Lâm Bình Bình cũng vậy, xảy ra sự việc như thế này Đổng Học Bân là lãnh đạo ở trên cũng không chịu được. Con không thể nói là Tiểu Đổng một chút tâm tư đều không có, nhưng trong chuyện này, Tiểu Đổng xử lí vẫn là vô cùng cẩn thận, không nghĩ đến ân oán của ai, cho dù Tân Khoa túm cổ áo cậu ta, Tiểu Đổng cũng không nói gì, vẫn đi khu Đông Hải giúp bọn Tân Khoa dọn dẹp, con cảm thấy nhà chúng ta từ trước tới nay đều có chút thành kiến với Tiểu Đổng, mấy ngày này con tiếp xúc với Tiểu Đổng cũng có vẻ nhiều, cũng nhìn ra được, Tiểu Đổng làm việc rất quang minh lỗi lạc, không có cơ mưu gì".

Cảnh Tân Khoa chậc chậc lưỡi, thật rắc rối.

Cảnh mẫu giận dữ nói: "Nguyệt Hoa, con cũng thật là, chuyện lớn như vậy con sao còn cũng nói với chúng ta sớm một chút? Vừa rồi lúc về nhà Đổng Học Bân còn chào hỏi mẹ, mẹ cũng không thèm để ý cậu ta".

Cảnh Tân Khoa vừa nghe xong lòng càng rơi vào tình huống khó xử, Đổng Học Bân lúc ở cùng cơ quan còn muốn mời mình đi ăn cơm, chính mình lại từ chối.

"Mặc kệ thế nào, dù sao chuyện này cũng có ít nhiều sự giúp đỡ của Đổng Học Bân" Cảnh phụ ở một bên lên tiếng nói: "Chúng ta không thể khiến người ta nghĩ nhà chúng ta không hiểu đạo lý".

Cảnh mẫu ừm một tiếng: "Nguyệt Hoa, đợi lần sau gặp Tiểu Đổng, con thay mẹ cảm ơn cậu ta".

Cảnh Nguyệt Hoa mặt không chút biểu tình nói: "Con đã cảm ơn rồi".

"Còn thay bà cảm ơn người ta sao?" Cảnh phụ không thích nói cũng nói: "Đều ở cùng một khu, bà còn không đứng nói trước mặt người ta đi? Còn nhất định tìm người chuyển lời".

Cảnh mẫu trừng mắt nói: "Tôi không phải vừa làm mất mặt Đông Học Bân, biết mở miệng như thế nào?"

Cảnh phụ không để ý đến bà, mà nhìn về phía con trai nói: "Nói đi, sao không lên tiếng?"

Cảnh Tân Khoa còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ có cười khổ. Vốn dĩ hắn đều đã hận thấu xương với Đổng Học Bân, thề những ngày sau này đấu tiếp với Đổng Học Bân một chút. Ai có thể nghĩ là việc xảy ra lần này của bản thân, Đổng Học Bân lại không tính toán những nợ nần phía trước mà giúp đỡ mình. Điều này khiến cơn tức giận vốn có trong lòng Cảnh Tân Khoa nhất thời tiêu tan. Cho dù lại có tức giận với Đổng Học Bân, lúc này cũng không còn. Dựa vào cách nói của chị hắn, lần này nếu không có Đổng Học Bân xuất đầu lộ diện, DVD này còn không biết bị người ta gửi đến bao nhiêu bộ ngành đâu. Khẳng định giấu không được, hắn Cảnh Tân Khoa xấu hổ nhục nhã, trên người còn bị dội một chậu phân, việc động thủ cũng sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, Cảnh Tân Khoa cắn chặt răng: "Đổng Học Bân buổi sáng còn mời con ăn cơm, con không đồng ý, hay là mời Đổng Học Bân tới nhà chúng ta ăn cơm đi?"

Cảnh Tân Khoa cũng không phải là một người hồ đồ. Một Đổng Học Bân lần này giúp hắn như vậy, hắn lại không nể mặt mũi đứng trước mặt mọi người động thủ với Đổng Học Bân, thật sự làm cho Cảnh Tân Khoa có điểm không nhịn được, làm sao cũng phải bù lại một chút.

Cảnh mẫu liền gật gật đầu: "Mẹ thấy được đó, Nguyệt Hoa, con gọi điện thoại cho Tiểu Đồng đi".

Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không nhúc nhích, cũng dường như không có nghe thấy gì.

Cảnh mẫu thúc giục nói: "Nguyệt Hoa, mẹ đang nói chuyện với con đó".

Cảnh phụ nhíu mày nói: "Tôi nói bà làm việc không thể uyển chuyển chút sao? Gọi điện thoại tính là gì? Bảo Nguyệt Hoa gọi lại càng là chuyện như thế nào nữa? Cái kia gọi là có thành ý sao? Bảo Tân Khoa đi".

Cảnh Tân Khoa nghĩ cũng thấy đúng: "Vậy con đi mời người ta".

"Đi, đi, hai người đều đi xử lí việc đi, coi như tôi ngốc là được chứ gì?" Cảnh mẫu hầm hừ đứng dậy: "Tôi đi nấu cơm".

Trong toà nhà.

Cảnh Tân Khoa vừa ra khỏi cửa,tay cầm điện thoại gọi cho Lâm Bình Bình.

Kết nối: "Xin chào, ai vậy?"

"Alo, Bình Bình, là anh".

Lâm Bình Bình giọng điệu ngừng lại: "...Anh sao lại biết số điện thoại của em?" Cho dù ngủ cùng nhau, Lâm Bình Bình cũng không cho hắn số điện thoại di động.

"Hỏi thăm người khác, biết em đi làm ở phòng Chiêu thương huyện Duyên Đài, dãy số tất nhiên là có thể tìm được".

"Về sau không có việc gì thì đừng gọi cho em".

"Ừm, em ăn cơm chưa? Đang làm gì vậy?" Cảnh Tân Khoa dịu dàng nói.

"...Đang nấu cơm, có chuyện gì vậy?"

"Chính là nói với em một tiếng, sự việc đều đã giải quyết rồi" Cảnh Tân Khoa thoáng lúng túng nói: "Em nói đúng, con người Đổng Học Bân là anh trước kia thật đúng là không hiểu biết nhiều, lần này băng ghi hình có thể tìm trở về, sự việc có thể dìm xuống, đã làm phiền Đổng Học Bân, ngày hôm qua thật ra đều là anh hiểu lầm anh ấy".

Lâm Bình Bình ngẩn người: "Làm phiền Cục trưởng Đổng? Sao lại vậy?"

"Là như thế này…" Cảnh Tân Khoa liền thuật lại đơn giản một lần.

Nghe xong, Lâm Bình Bình cảm thán nói: "Trước kia lúc ở phòng Chiêu thương, Cục trưởng Đổng cũng rất chăm sóc em, hài, lại nợ Cục trưởng Đổng một ân tình".

Đối với hành động của Đổng Học Bân, Lâm Bình Bình cũng không có nhiều lắm ngoài dự đoán, cô biết Cục trưởng Đổng vẫn là một người có lòng nhiệt tình, hơn nữa đối với cấp dưới vô cùng chăm sóc và bảo vệ.

"Anh đang muốn đi mời Đổng Học Bân tới nhà của anh ăn cơm, đợi chút nữa anh thay em cảm ơn anh ấy" Một chữ “thay” này, trong lời nói có chút cảm giác.

Lâm Bình Bình nghe ra: "Không cần, vẫn là em tự mình cảm ơn đi".

"Vậy, cũng được".

"Em cúp máy".

"Ừm, em chú ý thân thể nhiều một chút".

"Em biết rồi".

Giọng điệu Lâm Bình Bình thật khách sáo, Cảnh Tân Khoa cũng không có cách nào khác, cười đau khổ, nhưng một chút tức giận cũng không có được. Dù sao lúc tốt nghiệp đại học, là hắn nói chia tay với Lâm Bình Bình, sau đó sau khi vào biên chế, Cảnh Tân Khoa cũng gặp không ít người con gái, cũng yêu hai lần, nhưng lại đều không giống như hắn tưởng tượng, cũng không thoải mái như lúc đầu ở cùng Lâm Bình Bình. Loại cảm giác này, khi đó Cảnh Tân Khoa mới hối hận, nhưng lòng tự trọng của hắn vẫn là mạnh mẽ, sau đó lại gọi điện thoại phát hiện Lâm Bình Bình thay đổi số, sau cũng không đi tìm cô nữa, mãi đến hai người trước mới gặp.

Buông tâm sự này xuống, Cảnh Tân Khoa đi nhanh lên lầu, đi tới trước của nhà Đổng Học Bân, trước mắt còn có một vấn đề khó chờ hắn làm, nói là khó thật ra cũng không có gì, chủ yếu là Cảnh Tân Khoa không qua được cửa mặt mũi, cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên.

Sau một lúc chần chừ, Cảnh Tân Khoa mới lấy dũng khí bấm chuông cửa.

Kính coon, kính coong, cửa mở. Đổng Học Bân ngây người đi ra: "Ồ, Bí thư Cảnh? Sao cậu lại tới đây? Mau vào đi".

Đổng Học Bân chính là một người ở nhà xem ti vi, nhìn thấy Cảnh Tân Khoa gõ cửa, hơi ngẩn người.

Cảnh Tân Khoa cười gượng nói: "Không cần vào đâu, Chủ nhiệm, cũng không biết anh ăn cơm chưa, nhà tôi vừa chuẩn bị đồ ăn xong, ba mẹ tôi bảo tôi lên mời anh xuống nhà, việc này…"

Đổng Học Bân càng hoài nghi nói: "Thật ra tôi vẫn chưa ăn, nhưng lại quấy rầy chú dì quá? Tôi cũng đang muốn nấu cơm".

"Không quấy rầy, anh có thể tới, nhà tôi vui mừng còn không được nữa là" Lời này Cảnh Tân Khoa nói ra được thật khó nhọc, nhưng cuối cùng cũng nói ra được.

"Ha ha, đừng nói như vậy, vậy đi, chờ tôi tắt ti vi đã".

Trở về phòng tắt ti vi đi, Đổng Học Bân liền thuận tay cầm hai tút thuốc, sau đó đi theo Cảnh Tân Khoa xuống lầu. Nhìn thấy thái độ này của Cảnh Tân Khoa, Đổng Học Bân cũng chầm chậm suy nghĩ cẩn thận một chút, khẳng định là Khu trưởng Nguyệt Hoa nói chuyện này với người cùng nhà, thế này mới có một màn như vậy chứ.

Đã nói thì nói rồi vậy.

Có thể cùng người trong nhà Nguyệt Hoa tạo quan hệ tốt, cũng không tồi.

Nhà họ Cảnh, trong phòng.

"Tiểu Đổng đến rồi sao?" Cảnh phụ bỏ tờ báo xuống.

Cảnh mẫu cũng lên đón nói: "Tiểu Đổng, mau vào nhà đi".

Đổng Học Bân khách sáo cười nói: "Dì, chú, cháu cũng không có chuẩn bị gì, tay không đến cũng thật ngại, ha ha, nên cháu cầm hai tút thuốc Trung Hoa đến" Vừa nói vừa đặt thuốc lá ở một bên.

Cảnh phụ ra vẻ không vui nói: "Còn mang đến này nọ làm gì".

"Ừ, cháu khách sáo rồi" Cảnh mẫu cũng nói.

Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Chỉ là một chút thành ý, cho tới bây giờ cũng chưa dành thời gian tới thăm hai người, cháu đây là lần đầu tiên tới nhà, nhất định là không thể đi tay không được".

Cảnh mẫu vui vẻ nói: "Người Bắc Kinh các cháu thật khách sáo quá đi, vậy cũng được, thứ này chúng ta nhận, nhưng dì cũng nói rồi, lần sau lại đến đừng mang cái gì tới nữa nhé".

Học Bân đổi giày đi vào phòng khách, chào hỏi nói: "Khu trưởng Cảnh".

Cảnh Nguyệt Hoa mặt cứng ngắc vững vàng ngồi ở ghế sô pha lắng nghe, nhìn thấy Đổng Học Bân, cô hơi hơi gật đầu một cái, không nói gì, tiếp tục xem ti vi.

Ăn cơm rồi.

Mọi người đều ngồi quanh bàn ăn cơm, Cảnh phụ còn bảo con rót rượu.

"Nào, Tiểu Đổng" Cảnh mẫu trước tiên nâng lên một chén, nhưng trong chén là nước lọc: "Dì không biết uống rượu, liền lấy nước lọc kính cháu trước một chén, việc của con trai dì, dì đã nghe Nguyệt Hoa nói rồi, cảm ơn cháu".

Đổng Học Bân không dám cho trưởng bối kính rượu trước nói: "Đừng đừng, dì khách sáo quá, là việc nên làm mà".

Cảnh Tân Khoa nói: "Tôi trước mời Chủ nhiệm Đổng đi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đều ở rượu vậy".

Đổng Học Bân vươn tay ra ngăn lại nói: "Đều không cần mời, không cần mời, tôi trước tiên phải nói một câu, đây là chén rượu thứ nhất cháu hẳn là nên kính chú với dì mới đúng. Một là cháu là vãn bối, làm sao có thể để trưởng bối kính rượu được? Thứ hai là việc của Tân Khoa cháu cũng chỉ là bỏ chút công sức, nên làm, cũng không có mất nhiều công lắm. Trước kia cháu làm việc không chu toàn, thế nên có chút hiểu lầm và mâu thuẫn. Đều là trách nhiệm của cháu, dì, chú, chén rượu này cháu trước kính hai người trước, cháu tuổi còn trẻ, làm việc không chu toàn, hai người xin đừng so đo với cháu về sự việc trước đây".

Đổng Học Bân nói xong, liền chủ động cạn ly với hai ông Cảnh mẫu, uống cạn một ly.

Cảnh mẫu trên mặt tươi cười cũng nhiều thêm, sau khi cạn chén, bà nhìn Đổng Học Bân cười nói: "Xem kìa cháu khách sáo rồi, nói ra thật ra đều là con trai của dì không làm việc tới nơi tới chốn, thế này mới..."

Cảnh phụ ngắt lời nói: "Không nhắc đến chuyện đó nữa".

"Đúng đúng" Cảnh mẫu lập tức nói: "Chuyện qua rồi cho nó qua đi, không đề cập tới nữa, chúng ta dùng bữa đi".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi