QUYỀN TÀI

Buổi tối.

Bênh viện số 1 khu Nam Sơn.

Gió thu tiêu điều từ từ xẹt qua thổi những thứ rải rác trên đường, tiếng gió như ở khóc.

Khoa chỉnh hình.

Trong một gian phòng bệnh đơn

Mọi người đi rồi, chỉ còn một mình Đổng Học Bân, hắn mặc quần áo bệnh nhân, đang cố hết sức ngồi dậy khỏi giường bệnh, đứng ở trước cửa sổ nhìn một đống hỗn độn bên ngoài, nhìn những nhân viên đang bận rộn cứu người, trong lòng cũng có chút cảm giác ngốc không chịu được, hận không thể hạ băng vải trên người xuống, trở về văn phòng đường phố Quang Minh một chuyến cùng mọi người triển khai công tác cứu viện, Đổng Học Bân căn bản cũng không có thể làm một người nhàn được, huống chi giờ phút này đang rất cấp bách, Đổng Học Bân hơn phân nửa trái tim đều nằm ở đây, nhớ thương phòng làm việc của mình.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra.

“Chủ nhiệm Đổng? Sao anh không nghỉ ngơi một chút đi?” Một hộ sĩ đi vào.

“Ngủ không được” Đổng Học Bân cũng không quay đầu, bộ mặt trầm trọng nhìn ra bên ngoài.

“Như vậy không được” Tiểu hộ sĩ trừng mắt nhìn hắn nói: “Bác sĩ nói, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, anh mau nằm xuống đi, bằng không viện trưởng sẽ phê bình tôi”.

Đổng Học Bân nói: “Ông ấy không dám đâu, nếu ông ấy quở trách cô, cô cứ đến tìm tôi”.

“Chủ! Nhiệm! Đổng!” Tiểu hộ sĩ rất chuyên nghiệp, “Anh mau nằm xuống đi! Lúc Cảnh Khu trưởng gần đi còn cố ý dặn tôi bảo tôi phải chú ý chăm sóc anh”.

Còn chú ý kỹ đến tôi?

Coi tôi là phạm nhân sao?

Đổng Học Bân buồn bực, đành phải trở về giường, “Được rồi được rồi, giúp tôi một tay đi”.

“Thế này mới đúng chứ” Tiểu hộ sĩ hì hì cười, giúp đỡ hắn nằm lên giường.

“Đúng rồi” Đổng Học Bân ngứa miệng, lặng lẽ nói với cô: “Có thuốc không? Lấy cho tôi một điều”.

Tiểu hộ sĩ trừng mắt giống như mắt bò, “Anh đã như vậy. Còn muốn hút thuốc?”

Đổng Học Bân lên cơn nghiện thuốc lá, “Nhanh lên nhanh lên, xin cô đấy, cho tôi một điếu được không? Cô có thể lén lấy cho tôi một điếu được không”.

Tiểu hộ sĩ lắc đầu nói, “Không được, nếu lấy cho anh mà bị người khác biết, sẽ mắng tôi chết”.

“Cô không nói tôi không nói ai biết đâu” Đổng Học Bân năn nỉ nói: “Yên tâm đi. Tôi Đổng Học Bân là loại người nào cô còn không biết sao? Sẽ không bán đứng cô đâu”.

“Vậy, vậy cũng không được”.

“Cô thật vô tâm”.

“Bệnh viện không cho hút thuốc, tôi không thể làm trái với nguyên tắc”.

Khuyên can mãi nửa ngày, Đổng Học Bân cũng không nói được cô, biết khẳng định là Cảnh Nguyệt Hoa trước khi đi đã nói gì với bệnh viện. Đã biết là mình muốn làm gì cũng không được, nói gì cũng vô ích, Đổng Học Bân nói: “Dồng chí Hộ sĩ, vậy cô tìm cho tôi một cái radio đi? Tình hình bên ngoài thế nào cũng không biết, cô tìm cho tôi một cái tôi nghe, xem tình hình huyện Duyên Đài và các khu vực lân cận thế nào rồi” Có chuyện của Cảnh Nguyệt Hoa rồi, Đổng Học Bân cũng lo lắng sang Tạ Tuệ Lan.

Tiểu hộ sĩ nói: “Hiện tại điện thoại có thể thông rồi”.

“Cái gì? Có thể thông rồi?”

“Dúng thế, buổi chiều là có thể gọi rồi, hình như là thiết bị sửa xong rồi, hay là vệ tinh gì đó. Dù sao có thể gọi điện thoại rồi, có điều người nhiều gọi lắm, đường dẫn rất bận, không nhất định thông đâu”.

“Đừng nói nữa, mau đưa di động của tôi cho tôi!”

“A, di động của anh ở đâu nhi?”

“Tôi quần áo ở đâu thì di động ngay tại chỗ đó, tôi làm sao biết được các người đem quần áo tôi đi đâu”.

“Vậy anh đợi tôi một chút, tôi đi tìm cho anh”.

Chỉ chốc lát sau. Tiểu hộ sĩ liền chạy trở về phòng bệnh, trong tay còn cầm IPHONE4 của Đổng Học Bân, “Tìm được rồi, trả anh”.

Đổng Học Bân không có tiện động tay, “Cô mở danh bạ hộ tôi, tìm một dãy số viết ‘Tuệ Lan’ rồi gọi tới”.

Tiểu hộ sĩ ừm một tiếng, lập tức nghe theo. Bấm điện thoại, “...Không thông, không gọi đi được, anh đợi chút tôi thử lại một lần nữa... thông rồi” Cô lập tức đưa điện thoại di động đến bên tai Đổng Học Bân.

Tít tít tít. Tít tít tít.

Vang hơn nửa ngày, đầu bên kia rốt cuộc truyền đến tiếng của Tạ Tuệ Lan, “Tiểu Bân?”

Đổng Học Bân vội la lên: “Chị Tạ, chị thế nào rồi? Có bị thương không? Chị đang ở đâu?”

“Tôi không sao, cậu đợi chút...” Trong điện thoại rất loạn, chỉ nghe Tạ Tuệ Lan tựa như đang lớn tiếng với người nào đó nói: “Mở cái này ra! Bảo đội cứu viện nắm chặt thời gian!” Am thanh ngừng lại một chút, tín hiệu cũng không tốt lắm, đứt quãng, cuối cùng, còn không kịp nói thêm cái gì thì điện thoại ngắt.

Đổng Học Bân bảo tiểu hộ sĩ gọi lại mấy lần, cũng chưa thông.

Có điều đã biết Tạ Tuệ Lan không có việc gì, Đổng Học Bân cũng yên tâm, rõ ràng cô ấy đang bận như vậy, cũng sẽ không gọi lại

Sau đó Đổng Học Bân gọi một cuộc cho mẹ.

Gọi bốn năm lần điện thoại mới thông, bên kia vừa nghe máy, liền vang lên tiếng Loan Hiểu Bình kinh hô, “Con! Con đang ở đâu vậy? Con định hù chết mẹ sao! Sao điện thoại gọi mãi không được?”

“Tín hiệu bị đứt, không có việc gì đâu mẹ, con rất tốt”.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, thật sự làm mẹ sợ muốn chết”.

“Mẹ cũng nói với chị Ngu và mọi người một tiếng, để mọi người đừng lo lắng, đúng rồi, chú Dương của con có khỏe không?”

“Ông ấy cũng không có việc gì, vừa gọi điện cho mẹ báo bình an”.

“Bên Bắc Kinh thế nào?”.

“Cũng bị chấn động, nhưng không nghiêm trọng”.

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Đổng Học Bân mới hoàn toàn yên tâm, thân nhân đều bình yên vô sự là tốt rồi, chỉ cần người còn sống, vậy là điểm mấu chốt rồi.

Khi Đổng Học Bân đang chuẩn bị bảo tiểu hộ sĩ đem điện thoại cất đi thì, reng reng reng, reng reng reng, di động đột nhiên vang lên

Đổng Học Bân lập tức nói: “Nghe đi, cảm ơn”.

Tiểu hộ sĩ ấn phím nghe, đưa cho hắn.

Điện thoại vừa thông suốt, đầu đên kia chính là giọng đầy lo lắng của Cù mẫu, “Tiểu Bân, bên con địa chấn sao?”

Là mẹ của Huyên di?

Đổng Học Bân nói nhanh: “Mẹ, là địa chấn”.

“Con không sao chứ?”.

“Con rất khỏe, đang chỉ huy cứu viện đây”.

Cù mẫu buông lỏng hơi, “Con không có việc gì là được rồi, vậy con mau về Bắc Kinh đi, mau một chút”.

Đổng Học Bân sửng sốt, “Tạm thời con không thể quay về, bên này rất nhiều việc chờ con, mẹ, làm sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Tại sao đột nhiên lại bảo hắn trở về?

Nhưng câu nói đầu tiên của Cù mãu làm Đổng Học Bân rất kinh ngạc.

Cù mẫu nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Vân Huyên sắp sinh! Chúng ta đều đang ở bệnh viện đây!”

Đổng Học Bân ồ một tiếng, “Ngày sinh dự tính không phải là ngày một tháng mười sao?”

“Một cuộc địa chấn, Vân Huyên rất sốt ruột, kết quả là sinh sớm”.

Tiếng Cù phụ bỗng nhiên vang lên, “Nói chuyện cũng không nói rõ ràng, đưa điện thoại cho tôi!” Một giây sau, Cù phụ nói: “Tiểu Bân, con không cần lại đây, ở đây có chúng ta rồi, hiện tại tình hình bên con ta cũng biết qua, đúng là lúc cần đảng viên và cán bộ các con đứng ra làm gương mẫu, lúc này con tuyệt đối không thể đi, con phải kiên định cứu viện! Trong nhà bên này có ta rồi! Nghe thấy không đấy?”

“Ba, cảm ơn ba!”

“Con cứ yên tâm, Vân Huyên không có việc gì, chờ đứa nhỏ cả đời, ba sẽ gọi điện thoại cho con, con ở bên đó phải chú ý an toàn, Vân Huyên cứ lo lắng cho con, lúc vào phòng giải phẫu còn hỏi con đâu”.

Ngắt điện thoại, tâm tình Đổng Học Bân cũng trở nên phức tạp, có điều cảm xúc hưng phấn vẫn là chiếm đại đa số!

Huyên di sắp sinh!

Chính mình sắp làm cha!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi