QUYỀN TÀI

Trong đống phế tích.

Lại một vài ngày nữa trôi qua.

Radio kêu xè xè xẹt xẹt…

“Chủ nhiệm Đổng, lên đường bình an”.

“Vô cùng thương tiếc đồng chí Đổng Học Bân”.

“Đảng và nhân dân sẽ không quên anh”.

“Anh hùng chống động đất Đổng Học Bân được phong liệt sĩ”.

Mấy ngày này Đổng Học Bân không hề tắt radio, nghe đài phát thanh khôngdừng một giây nào, đã gần hai mươi ngày từ khi động đất xảy ra, phần lớn công tác cứu hộ đã căn bản kết thúc, các bài tin cũng thường xuyên được đưa lên, trong đài phát thanh chủ yếu nói một vài câu chuyện cảm độngchống động đất, đương nhiên, trong đó nhắc đến nhiều nhất chính là ĐổngHọc Bân, gì mà truy điệu, gì mà bình an, gì mà liệt sĩ, Đổng Học Bânnghe bao nhiêu ngày nay, đến bản thân cũng tưởng rằng chính mình đã chết rồi, nghe người khác thương tiếc mình, cảm giác này luôn có chút khôngđược tự nhiên.

Thế nhưng Đổng Học Bân dù sao cũng trải qua sóng to gió lớn, gã này đếnlễ truy điệu của chính mình cũng đã từng tham gia rồi, đều đã quen rồi.

Liệt sĩ thì mà liệt sĩ, mau mau đến cứu người có được không vậy?

Nếu còn không đến cứu tôi, anh em đây sẽ là liệt sĩ thật sự đó!

Đột nhiên, trong radio vang lên âm thanh đứt quãng, “Công tác đào bớitìm kiếm thi thể đồng chí Đổng Học Bân… thành phố đang không ngừng tổchức người đến. Vì phải dỡ đống phế tích nên đội tìm kiếm cứu hộ tìmkiếm chậm chạp, thông tin mới nhất chúng tôi sẽ thông báo tới mọingười”.

Cái gì?

Công tác đào bới vẫn luôn được tiếp tục?

Đổng Học Bân sửng sốt, hắn mấy ngày nay không nghe được âm thanh đào bới rồi

Hắn lập tức gián tai vào đầu viên đá để nghe, chỉ mơ hồ nghe thấy mộtvài âm thanh nhỏ lộc cộc, hoàn toàn không có động tĩnh gì quá lớn, ĐổngHọc Bân cân nhắc một chút, tinh thần chợt chấn động, hắn lúc trước còntưởng rằng đây là tiếng ô tô qua lại, bây giờ nghĩ kĩ, đất rất có khảnăng là tiếng máy xúc hoặc là tiếng của loại máy khác, bọn họ rất có khả năng sợ làm tổn hại thi thể của mình nên mới nhấc từng hòn đá ra mộtnhư thế, như thế mới không gây ra tiếng động quá lớn, vì thế mà Đổng Học Bân không chú ý đến, về phần những tổ chức cứu hộ mà cả trên trăm người dân tự tổ chức lúc đầu tiên, vừa cào vừa bới, cho nên Đổng Học Bân mớicó thể nghe thấy một chút, lúc âm thanh nhỏ lại, hắn còn tưởng rằngkhông có ai cứu hộ nữa!

Thì ra vẫn có người đang đào bới!

Bất kể là vì thi thể hay là vì điều gì! Đây vẫn là một tin tốt!

Đổng Học Bân lập tức nghe kĩ, cộc lộc cộc, cộc lộc cộc, ngẫu nhiên có một tiếng độp nhỏ, hình như là tiếng đá rơi xuống đất.

Đúng là có người!

Hơn nữa âm thanh còn ngày một lớn hơn!

Cảm giác được đống đất đá vụn bắt đầu rơi xuống, Đổng Học Bân biết, mình cách thế giới bên ngoài ngày một gần, khoảng cách thoát khỏi giam cầmcàng gần rồi. ngày hôm nay Đổng Học Bân đã đợi rất lâu rồi, mười mấyngày sống trong không gian không có lấy một kẽ hở cho tia ánh sáng nàođi vào được, hắn đã chịu đủ rồi.

Bới nhanh hơn chút!

Nhanh thêm chút nữa!

Đổng Học Bân trừng trừng tròng mắt lên chờ đợi

Một giờ…

Năm giờ…

Mười giờ…

Tiếng cào bới cùng với tiếng bánh xe càng ngày càng rõ ràng.

Đổng Học Bân hô lớn hai tiếng nhưng có lẽ bị tiếng đào bới chặn lại, bên ngoài không nghe thấy.

Trong lúc bất giác, tinh thần Đổng Học Bân cuối cùng không thể kiên trìđược nữa, chớp mắt đã ngủ thiếp đi, hơn hai mấy tiếng đồng hồ không nhắm mặt, vây khốn làm hỏng hắn rồi.

Cũng không hiểu là ngủ được bao lâu.

Đợi tới khi Đổng Học Bân mở to mắt lẫn nữa, bỗng nhiên phát hiện một tia dị thường, trong mắt mình tựa hồ có một ánh trăng yếu ớt đi chiếu vào,bởi vì ước chừng mười mấy ngày không nhìn thấy ánh sáng, cho nên ánhtrăng này thập phần chói mắt, cũng khiến cho tâm trạng Đổng Học Bân trởnên kích động, trên người hắn giờ phút này toàn là đất đá vụn phủ lên,dưỡng khí trong bình đã hết rồi, nhưng không khí xung quanh miệng lại bị hắn hít từng đợt từng đợt một vào trong phổi, hoàn toàn không có hiệntượng cạn kiệt không khí, cũng tức là nói không gian kín mít mà Đổng Học Bân đang ở cuối cùng đã liên kết với thế giới bên ngoài!

Đổng Học Bân nói không ra lời, vội vàng bám trụ vào nơi có ánh sángchiếu vào nhìn ra bên ngoài, hình như là ban đêm, trời rất tối, ngoàimột chút anh trăng thì không nhìn thấy cái gì nữa cả.

Kết quả là, Đổng Học Bân đưa tai ra nghe một cái, liền thấy có người nói chuyện.

Thanh âm cực kì nhỏ, Đổng Học Bân miễn cưỡng mới nghe thấy được một chút.

“Đã mười mấy ngày rồi nhỉ?”

“Đúng thế, tính đến trước khi đào bới đã gần hai mươi ngày rồi”.

“Ài, cũng không biết thi thể của chủ nhiệm Đổng còn giữ được hay không”.

“Của nợ, đừng nói nữa, đừng nói nữa”.

“Lão Trịnh, lão Tôn, tối rồi, chúng ta đi thôi, mai tiếp tục đào”.

“Được, tôi cũng mệt lắm rồi, tạm nghỉ ở đây thôi”.

“Mọi người đều về thôi, mai làm tiếp”.

Lục tục, tiếng bước chân cũng thưa thớt đi.

Đổng Học Bân lúc này mới phản ứng, quá lâu rồi không nghe thấy người nói chuyện, não hắn cũng trở nên trì trệ hơn rất nhiều, vội hô to: “Nàynày! Đừng đi mấy anh ơi! Đào tiếp đi! Tôi ở dưới này này! Alo! Nghe thấy không? Có người nghe thấy lời tôi nói không?”

Không có người trả lời.

Ở đây vẫn có cách âm, bên ngoài không nghe thấy.

Đổng Học Bân vừa hưng phấn vừa buồn bực, lại hô thêm mấy tiếng lớn nữamới chịu bỏ cuộc, ôm trán nghĩ ngợi, Đổng Học Bân quyết định tự mình ratay tìm đường sống, nhân viên cứu hộ khổ cực bao ngày để mở đường chomình, san bằng phần lớn đống phế tích, bước cuối cùng thì mình làm thôi.

Đổng Học Bân tích cóp rất nhiều thời gian còn dư, tuy đã sử dụng Reverse một ít rồi, nhưng cũng không tính toán làm gì, một giây, một giây thìhết bao nhiêu, lúc này trên người hắn còn có hơn mười phút có thể dùngđược, đủ để đương đầu với nguy hiểm.

Đổng Học Bân đã có kế hoạch, thân mình liền xoay chuyển, nâng chân củamình lên dùng mũi chân để đứng lên viên đá lộ ánh trăng, hít thở sâu vài lần, hắn bỗng phát lực rất mạnh đá lên trên!

Tảng đá động đậy rồi!

Cát đá liền rơi xuống cả một đống!

Đổng Học Bân lau hết đống tro bụi trên mặt, nhổ một cái mang theo cả nước bọt, rồi lại đá mạnh thêm một cái!

Tảng đá lại lung lay, đá vụn xung quanh vùng sáng càng nhiều hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy ngôi sao!

Đổng Học Bân trong lòng nói có hy vọng rồi, tích đủ lực rồi lại độtnhiên xuất lực, hận không dùng được, mượn lực sau lưng rồi dùng lực lầnthứ ba, lại nói tới việc nằm trong không gian kín mít này mười mấy hôm,Đổng Học Bân đã không giữ lại được chút khí lực nào, nhưng Reverse lạilần nữa khôi phục lại trạng thái mấy ngày trước của hắn, cho nên lực đạo trên người hắn rất xung mãn, hoàn toàn không suy giảm.

Chỉ nghe thấy hô la một tiếng, đá cuối cùng đã bị hai chân Đổng Học Bânđá văng ra, lộ ra một khe hở to bằng quả bóng rổ, ánh trăng tràn xuống,từng đợt từng đợt một chiếu lên mặt Đổng Học Bân!

Thành công rồi!

Đá đi được rồi!

Đổng Học Bân mừng nhướng cả lông mày, không nói lời nào mà thò đầu rangoài, dùng sức liều mạng để chuyển dịch thân mình ra ngoài, khối đá bên sườn từng chút một bị đẩy ra, phát hiện ra động tĩnh.

Năm phút sau.

Đổng Học Bân chui từ dưới đất lên, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống!

Con mẹ nó! Anh em rốt cuộc cũng lại nhìn thấy ánh mặt trời!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi