QUYỀN TÀI

Chạng vạng.

Chợ xe Bắc Tam Hoàn.

Sau khi làm thủ tục mua xe cho Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên, thời gian cũng không còn sớm, bọn họ không đi ăn cơm mà tiếp tục dạo trong đại sảnh.

Lúc này, điện thoại của Tạ Tĩnh vang lên.

“Alo, mẹ?” Tạ Tĩnh nói.

Phó bộ trưởng bộ Dân chính Hạ Diễm Trân nói: “Không trở về à?”

“Ừm, buổi tối bọn con không về ăn, con cùng anh chị đang ở chợ xe”.

“Sao lại đi chợ xe, muốn mua xe à, mẹ đã đưa tiền cho con và Tiểu Nhiên đâu?”

Tạ Tĩnh cười khổ, “Nói với mẹ chuyện này, cái này….” Cô đi ra xa một chút, “Là anh rể tặng con và anh trai mỗi người một chiếc”.

Hạ Diễm Trân hơi trầm ngâm, “Xe gì?”

Tạ Tĩnh ho khan nói: “Audi A8l”.

“A8? Bọn con muốn sao?”

“Anh rể đã trả tiền rồi bọn con cũng nói không cần, quá không thích hợp”.

“Con còn biết không thích hợp? Xe một triệu, mẹ con mới lái a6 thôi”.

“Vậy mẹ nói phải làm sao bây giờ?”

“Con người chị con còn không biết sao? Còn anh Đổng con nữa đều là loạicực cố chấp, nhất định sẽ không nhận lại, vậy đi con đưa điện thoại choTuệ Lan… không, đưa cho Tiểu Bân để mẹ nói với nó”.

Tạ Tĩnh đi lại đưa thọi cho Đổng Học Bân, “Anh rể, mẹ có chuyện muốn nói với anh”.

Đổng Học Bân cầm lấy di động, “Alo, bác gái, cháu tiểu Đổng đây”.

Hạ Diễm Trân bất đắc dĩ cười nói: “Các con cũng thật là, mua cho bọn Tiểu Tĩnh xe gì không mua, mua xe xịn thật quá hoang phí”.

“Ài, không có việc gì đâu bác gái, đó là chút tâm ý thôi ạ, dù sao xe cũng dã mua, đừng bắt bọn cháu trả lại”.

“Ai, Vậy bác cảm ơn bọn cháu”.

“Xem bác khách khí chưa kìa”.

“Khi nào rảnh tới nhà bác chơi, bác sẽ đích thân xuống bếp làm mời bọn cháu”.

“Dạ, vài hôm nữa bọn cháu sẽ tới”.

Tắt điện thoại, Đổng Học Bân đưa trả lại cho Tạ Tĩnh.

Tạ Nhiên đứng ở bên nói: “Anh rể, cảm ơn”.

Đổng Học Bân chậc lưỡi cười nói: “Hai ngươi cũng đừng nói gì nữa, đừngkhách khí, đi thôi, qua bên kia xem chị bọn em đang xem xe gì”.

Tạ Hạo kêu lên: “Chị, để em chọn cho chị một chiếc!”

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Được, để chị xem nhãn quang em thế nào”.

Tạ Hạo tuân lệnh, liền chạy đi, tới phòng phía đông nơi trưng bày Landrover nheo mắt nhìn xe.

Bên này người rõ ràng ít hơn bên Audi rất nhiều, vừa mở là nhận ra không có người nào, hai là bên này toàn xe xa xỉ, giá không hề rẻ chút nào,không phù hợp với nhiều người, cho nên bên trong phòng vắng vẻ, đợi bọnĐổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đi tới, Tạ Hạo đã nhắm một chiếc xe, khoachân múa tay giới thiệu về nó.

“Mua chiếc này này” Tạ Hạo kích động nói: “Con Landrover mới tinh, đẹp biết bao”.

Tạ Tuệ Lan cười: “Ha ha, quả là rất tuyệt”.

Đổng Học Bân nhìn về phía cô, “Em thích cái này? Không thể chứ? Đây là xe việt dã dành cho người già lái”.

Tạ Tuệ nhìn hắn: “Là xe do người lái, sao nào? Khẩu khí của anh có vẻ không thích?”

“Em nhìn xem!” Đổng Học Bân bĩu môi nói.

Tạ Tuệ Lan ha ha cười, đi lên nhìn xem, “Landrover em không hiểu, không biết đẳng cấp xe thế nào?”

Nhân viên bán hàng vội chạy lại giới thiệu.

Ai ngờ Tạ Hạo lại giành trước từng bước nói: “Đẳng cấp nào cũng có, rẻnhất là triệu bảy, đỉnh cao là ba triệu ba, tất cả đều chưa quá bốntriệu”.

Đổng Học Bân ngắt lời nói: “Chị em không thích hợp lái xe này”.

Tạ Tuệ Lan chỉ Đổng Học Bân với bọn em út, “Nhìn anh rể bọn em xem kìa,vừa nghe bốn triệu đã đứt ruột, trong điện thoại rõ là đã nói chị thíchmua xe gì thì mua”.

Mọi người đều cười.

Đổng Học Bân hung hăng trừng mắt nhìn cô, “Một ngày em không gây chuyệnem không thoải mái sao, anh tiếc tiền gì chứ, không phải nhìn em lái con này không ung dung mà là động cơ quá lớn, bỏ đi, anh nói gì em cũngkhông nghe, em thích mua thì mua, dù sao sau này cũng đừng hối hận”.

Tạ Tuệ Lan cười nói:“Chiếc này rất tuyệt, nghe theo lời em trai đi, nhưng chiếc vừa phải thôi”.

“Vậy thì không được, đã mua thì phải mua chiếc xịn nhất” Đổng Học Bânnói với nhân viên bán hàng, tôi muốn một chiếc V8-SC đời mới.

Vậy là bốn triệu rồi.

Tạ Nhiên cùng Tạ Tĩnh nhìn nhau cười khổ.

Chờ khi Tạ Tuệ Lan ngồi vào đi thử xe, Đổng Học Bân liền thay đổi quanniệm ban đầu, ai nói Landrover chỉ thích hợp cho đàn ông, Tuệ Lan ngồivào cảm giác vô cùng thích hợp, xem ra loại này cũng rất hợp cho congái.

Xuống xe, Tạ Tuệ Lan mỉm cười gật đầu, “Cũng không tệ lắm”.

Sau khi làm thủ tục tính tiền, mấy người tiếp tục dạo bên trong

Một lát sau, đi tới gian bán Porche.

Tạ Hạo cười nói: “Anh rể, lần trước anh mua chính là Porche Cayenne? Lần này dứt khoát mua Porche đi” Tạ Hạo lập tức giới thiệu vài chiếc.

Bất quá Porche đều là là xe thể thao, hai bên cửa nhiều, lái nó khôngthuận tiện, không gian chật, nếu phải đưa đón người, ngoài Đổng Học Bânchỉ có thể ngồi thêm một người, đó cũng không tính gì, Đổng Học Bân cũng không đặc biệt hài lòng.

Đột nhiên, Học Bân chú ý đến một chiếc Porche thể thao màu đen.

Đập vào mắt mọi người là một chiếc Cayenne việt dã, loại xe thể thao này có 5 chỗ ngồi, kiểu dáng rất được, không phố trương, không giống nhưcác loại thể thao khác, tính năng của nó nổi bột, ngoại hình và màu sắcrất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Đổng Học Bân, sau khi nghe ngóngđây là chiếc porche Panamera đời mới, là chiếc đắt nhất trong dòngPorche, giá của nó cũng phải trên ba triệu, so với chiếc Lanrover củaTuệ Lan cũng không cách bao nhiêu, cả hai đều là loại cực xa xỉ.

Xem xét vẻ ngoài.

Nhìn nhìn phối màu.

Cuối cùng, Đổng Học Bân càng xem càng thích, bàn tay vung lên, “Chính là chiếc này”.

Nhân viên bán hàng hỏi: “Anh thích xe màu gì?”

“Màu đen”.

Lại là một chiếc bốn triệu.

Mua xong, Tạ Hạo mới chậc chậc nói: “Chị và anh rể đúng là biết tiêutiền, chớp mắt đã đi mười triệu, nhưng thế nào em cũng thấy hai ngườinên đổi xe, chị em lái con Panamera còn anh rể lái chiếc Landrover, nhưthế mới hòa hợp”.

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Về sau bọn chị sẽ đổi”.

Tạ Hạo mắt thèm nói: “Cho em đổi với”.

“Tiểu tử ngươi, tốt nghiệp rồi nói sau!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi