QUYỀN TÀI

Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức bổ nhiệm xuống.

Sáng sớm, Đổng Học Bân hoay loay hoay mặc bộ đồ tây trang trước gương, cố ý ra ngoài hơi muộn trong chốc lát, ngôi xe đi đến cơ quan. Vì sao phải muộn mới đi ra? Giờ đây Đổng Học Bân mới hiểu được tại sao tất cả lãnh đạo lớn nhỏ trong cơ quan đều kéo dài thời gian đi làm hoặc là muộn vài phút, đó là thể hiện địa vị, nếu ngươi đến còn sớm hơn so với khoa viên, vậy ngươi có còn cái giá của lãnh đạo? Không nôi bật ra đặc quyền!

Trong đại viện phân cục.

“Đổng Chủ nhiệm, sớm quá”.

“Đổng Chủ nhiệm”.

Vài khoa viên khác đều khách khí chào hỏi.

Đổng Học Bân nghe rất dễ nghe, cười gật gật đầu, “... Sớm”.

Trước kia Đổng Học Bân ở đơn vị, khi đi đường là vừa vội lại nhanh, muôn lưu lại cho lãnh đạo và những người khác một bộ dáng tích cực chủ động có tình thần đi đầu, nhưng mà giờ phút này Đổng Học Bân bước đi lại từ từ bất tận, hy vọng lưu lại cho người khác một hình tượng ôn trọng. Vị trí bất đông, lo lăng cũng bất đồng, Đổng Học Bân dần dần tìm được rồi một chút cảm giác khi làm lãnh đạo, không tời, rất không tời, phi thường không tời.

Đi thẳng vào khu nhà, quẹo vào, rảo bước tiến lên cửa phòng tổng hợp.

Âm thanh chân ghế kéo ầm ầm liên tiếp vang lên, Đàm Lệ Mai, Thung Tử, đám người Thường Quyên, Quách Phàn Vỹ đứng lên.

Trang hoàng hơi hào nhoáng, Thường Quyên đưa qua một khuôn mặt tươi cười, “Đổng Chủ nhiệm, ngài tới rồi?”

Đàm Lệ Mai hơi có chút câu nệ nói: “Đổng Chủ nhiệm, buổi sáng tốt lãnh”.

Lão Nghiêm và Thung Tử cùng gọi là Đổng Chủ nhiệm.

Trải qua hai ngày giảm xóc, Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt đä tiêp nhận sự thật Đổng Học Bân thượng vị rồi, nhưng mà thái độ hai ngươi rõ ràng không giống nhau, Quách Thuận Kiệt là một ngựồi cuối cùng chậm rãi đứng lên, không tình nguyện cắn răng thấp giọng kêu “Đổng Chủ nhiệm”, sau đó trầm mặt ngồi trở lại, dùng máy tính đánh chữ.

Quách Phàn Vỹ thì phảng phất một chút cũng không chú ý đối với việc không thể lên làm Phó Chủ nhiệm, nở nụ cười cung kính nói với Đổng Học Bân: “Đổng Chủ nhiệm, văn phòng tôi đã quét dọn cho ngài rất tốt, ngài xem chỗ nào không sạch sẽ thì bảo tôi”.

Hắc, tên Quách Phàn Vỹ này còn có ánh mắt.

Đổng Học Bân dự liệu được phản ứng Quách Thuận Kiệt, lại không nghĩ rằng Quách Phàn Vỹ chuyện đổi được nhanh như vậy, trong lòng thật sự là hài lòng, liền học mốt khi Chu Trường Xuân làm chủ nhiệm đương thời, khẽ gật đầu, “Buổi sáng mười giờ phòng họp số 3 có một hội nghị, Quách Phàn Vỹ, Quách Thuận Kiệt, hai người các cậu đi bố trí hội trưởng, phải dùng tư liệu gì thì bảo Tiểu Đàm chuẩn bị, in ra mười hai phần đóng sách cho tốt, Thường Quyên, Tôn Tráng, hai người trong chốc lát đi một chuyến đến văn phòng Từ Cục trưởng, có vài phần văn kiện phải đưa”

Thân ở chức vị bất đồng, xưng hô đối với mọi người tự nhiên cũng bất đồng, bí mặt còn không sao cả, nhưng ở ngoài sáng, ví dụ ngoại hiệu như “Đàm Tử” “Thung Tử” khẳng định là không thể gọi.

Quách Phàn Vỹ đáp ứng cực kỳ thống khoái, “Vâng, tôi đi ngay”.

Quách Thuận Kiệt nghiêm mặt, mặc dù không nói chuyện, nhưng vân đứng lên đi lên lâu quét dọn hội trưởng.

Phân công hết nhiệm vụ, Đổng Học Bân quay đầu vào văn phòng của mình. Trong phòng xác thực được thu thập cực kỳ sạch sẽ, những gì Chu Trường Xuân lưu lại đều bị quét sạch. Ngồi ở trên ghế mềm làm việc, mở máy tính ra, Đổng Học Bân nhắm mắt hít vào một hơi, dư vị thái độ mọi người cung kính và mình ra lệnh lúc trước, thật là có chút không thích ứng được như vậy, khụ khụ, may mắn tối hôm qua luyện tập qua mấy lần, bằng không nhất định sẽ rụt rè.

Hậm hừ điệu hát dân gian, rót cho mình chén trà, Đổng Học Bân thoải mái nhàn nhã theo sát trò chơi quét min trên máy vi tính, nhìn thấy không? Làm lãnh đạo chính là rất tốt, mình việc gì cũng không cân quan tâm. động động môm mép ném cho thuộc hạ làm, rảnh rỗi thì muốn làm gì thì làm.

Không bao lâu, cộc cộc cộc, bên ngoài có người gõ cửa, tiếng đập cửa có phần nhẹ, bên trong lộ ra tư vị cần cẩn thận thận.

Đổng Học Bân vừa nghe chỉ biết người tới khẳng định không phải lãnh đạo, thể là tắt quét mìn đi, chỉnh chỉnh sắc mặt nói: “Mời vào”.

Cửa mở, tiến đến là Đàm Lệ Mai và Thung Tử.

Đóng cửa thật kỹ, Thung Tử gãi tóc nở nụ cười với Đổng Học Bân, “Bân Tử, cái này...”

Đàm Lệ Mai bị dọa cho nhảy dựng, chạy nhanh đâm một cái vào eo Thung Tử, nhanh chóng nói: “Đổng Chủ nhiệm, có phần văn kiện cần chừ ký của ngài” Nàng thiếu chút nữa bị Thung Tử làm cho tức chết, ngày hôm qua lúc tan việc Đàm Lệ Mai nhiều lần dặn dò qua Thung Tử, bảo hắn nhất định phải bày ra tư thái cấp dưới, không thể giống như trước kia giống như xưng huynh gọi đệ cùng Đổng Học Bân, bây giờ người ta chính là lãnh đạo chủ quản của hai người mình, còn gọi Bân Tử Bân Tử làm sao được!

Thung Tử đỏ mặt lên, nhìn xem Đổng Học Bân, ngừ khí phức tạp nói: “Đổng Chủ nhiệm, đây là văn kiện Từ Cục trưởng đưa tới”.

Đổng Học Bân không nói gì, “Đàm Tử, Thung Tử, hai người cũng đừng nhìn tôi có bộ dáng này, khi không có ai cứ gọi là Bân Tử”

Đàm Lệ Mai ngó ngó ánh mắt hắn, ho khan một tiếng, “Cái này... không tốt lắm đầu?”

“Thôi đi” Đổng Học Bân buồn cười nói: “Nghe cô gọi chủ nhiệm dối trá như vậy, tôi cuối cùng nghĩ đến cô giống như đang có thể coi là tính kế tôi”.

Đàm Lệ Mai trừng trừng mắt hắn, “Tôi tính toán cậu làm gì? Hừ hừ, đây chính là tự cậu nói đấy, tôi đây sẽ không khách khí, Bân Tử, ký tên ký tên”.

Thung Tử cười ngây ngô một tiếng, đưa văn kiện trong tay tới.

“Được, tôi nhìn xem” Đổng Học Bân tiếp nhận văn kiện nhìn nhìn, sau đó xoạt xoạt ký cái tên vào, “Tốt lắm, đưa cho phòng hồ sơ đi”.

Đàm Lệ Mai hì hì cười, dùng một cái xưng hô kỳ quái lại thân thiết, “Bân Tử Chủ nhiệm, giờ đây cậu phát đạt, chờ sau này lại trở thành Trường phòng thì đừng quên hai chúng tôi đó, tôi và Thung Tử khẳng định theo sát bước chân của cậu, cậu đi hướng đông chúng tôi đi hướng đông, cậu đi tây chúng tôi đi phía tây” Lời này của nàng lại vô mông ngựa để kéo giao tình lại gần hơn.

Đổng Học Bân tức cười nói: “Bộ dạng chủ nhiệm này đã miền cưỡng, còn muốn trưởng phòng? Cô cùng đừng chê cười tôi, ừm, nhưng mà chỉ cần tôi còn ở phòng tổng hợp một ngày, khẳng định không có hại cho hai người là được”.

“Hì hì, lời này của cậu hai chúng tôi nhớ kỹ rồi, được, đạt đến một trình độ nào đó! Kéo anh em!.” Đổng Học Bân chưa từng cầm chức lãnh đạo mà cao giá... điều này làm cho Đàm Lệ Mai rất mừng rỡ, thế là lại khôi phụo tùy tiện lúc trước khi ở chung cùng hắn, nhưng mà khác với trước kia là, lúc trước nói chuyện cùng Đổng Học Bân, Đàm Lệ Mai rốt cuộc không có khả năng dùng đầu óc để nghĩ nói cái gì.

Chờ Đàm Lệ Mái và Thung Tử đi rồi, Đổng Học Bân liền cân nhắc làm như thế nào để chỉnh đốn văn phòng.

Tân quan tiền nhiệm đốt ba đống lửa, mình đốt cùng phải đốt một cái?

Đốt ai? Còn hỏi sao, đương nhiên là Quách Thuận Kiệt!

Đổng Học Bân cũng rõ ràng, nếu như mình vừa mới tiền nhiệm bat được Quách Thuận Kiệt có mâu thuẫn cùng hắn để hả giận, khó tránh khỏi sẽ lưu lại cho người khác một hình tượng khí độ không lớn thậm chí bụng dạ hẹp hỏi, nhưng Quách Thuận Kiệt khi mình vừa mới tiến phòng tổng hợp liền cố ý tìm việc chèn ép mình, còn buông lời nói chờ sau khi hắn trở thành chủ nhiệm muốn thu thập mình thế nào, hừ, giờ đây ngươi không lên làm, ta trở thành Phó Chủ nhiệm, ta còn phải bận tâm tới cái này, bận tâm lưu thủ đối với ngươi? Che chở ngươi? Chiếu cố ngươi? Săn sóc ngươi? Bời vậy để biểu hiện ta rộng lượng?

Ta kháo, con mẹ nó có bệnh hả!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi