QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Trời đã sáng, có ánh nắng chiếu vào phòng ngủ.

Đổng Học Bân tỉnh dậy trước, xương sống thắt lưng đau nhức, hắn mở to mắt ngáp một cái, đầu tiên nhìn đến chính là một khuôn mặt ung dung thục mĩ, đúng là Tạ Tuệ Lan đang ngủ. Lúc này Tạ tỷ đang nằm ở bên cạnh hắn, chính mặt đối diện với hắn, hô hấp bật hơi đều đều, ngủ rất ngon. Đổng Học Bân giương tròng mắt mà bắt đầu nhìn chằm chằm Tuệ Lan liên tiếp xem, càng nhìn càng nhập thần, hắn không thể tưởng được Tạ tỷ ngay cả ngủ đều đẹp như vậy, trong lòng không khỏi ái mộ, thân thủ nhẹ nhàng nắm lấy chỗ tóc dài đen củaTạ Tuệ Lan đang phân tán trên thái dương, lấy mũi ngửi ngửi.

Thật thơm.

Từ nay về sau mình đã có vợ rồi.

Vợ như thế, hắn còn cầu mong gì?

Trong lòng Đổng Học Bân tràn đầy tình cảm, nghĩ tối hôm qua cùng Tạ tỷ hồ thiên hải, Đổng Học Bân cảm thấy trong lòng thực sung sướng, thực thỏa mãn.

Thật sự là tổ tiên mình đã phù hộ cho mình.

Có một người vợ xinh đẹp như vậy, Đổng Học Bân cho rằng chính mình nhiều lắm sống mười mấy năm, rất đẹp mắt.

Đổng Học Bân càng nghĩ càng vui, nhịn không được thật cẩn thận đem chăn vén lên, nhất thời, đường cong trên người Tạ Tuệ Lan liền lộ ra, thấy thế, cổ họng Đổng Học Bân khô lại, lập tức đưa tay vuốt đi lên, giống như vuốt một tác phẩm nghệ thuật gốm sứ, chân Tạ tỷ, cảm thụ được mặt trên nóng hổi và độ cong tuyệt đẹp, theo đường cong chậm rãi hướng về phía trước, Đổng Học Bân một tay cầm mông đãy đà của Tạ Tuệ Lan, trong lòng bàn tay một mảnh xúc cảm nhẵn nhụi, mặt trên mông vừa trắng vừa mềm lại có nhận tính, cảm giác thật tốt.

Lúc này, Tạ Tuệ Lan vừa động, ngáp một cái thật dài.

Đổng Học Bân vội dừng tay, đôi mắt mười phần yêu thương nhìn nàng, “Tuệ Lan, tỉnh rồi à?”

Tạ Tuệ Lan cũng không mở mắt, mang theo ý ừm một tiếng, “Mấy giờ rồi?”

“Đại khái…” Đổng Học Bân ngẩng đầu vừa xem đồng hồ, “Chưa đến bảy giờ, còn sớm”.

Xê dịch thân mình, Tạ Tuệ Lan đem ánh mắt mở ra một khe hở, nhìn hắn một cái, “Chưa đến bảy giờ, sớm như vậy đã đánh thức Tạ tỷ làm gì?”

Đổng Học Bân cười nói: “Không muốn gọi em đâu, chỉ là nhịn không được muốn vuốt vuốt em, ai bảo em quá đẹp”.

Tạ Tuệ Lan mở đôi mắt đẹp lên nói, “Tiểu tử anh ngày hôm qua có phải đã quá rồi không? Đã nghiền chết rồi sao?”

Đây có thể coi là tính nợ không. Đổng Học Bân lập tức ho khan nói: “Không có, khụ khụ...”

“Không có?” Môi Tạ Tuệ Lan nổi lên một cái mỉm cười, “Bắt em quỳ xuống, nằm úp sấp chổng mông, dám để Tạ tỷ giống chó, vậy còn muốn thế nào mới đã nghiền? Vậy anh muốn như thế nào mới đã nghiền?”

Đổng Học Bân ai da một tiếng, mặt đỏ nói: “Xem em kìa, xem em kìa, nói quá khó nghe, cái gì giống chó chứ, chỉ là điều bình thường trong cuộc sống thôi, anh không có một chút ý gì vũ nhục em hết, anh thế nào em còn không hiểu sao? Anh đối với em luôn đặc biệt tôn trọng, hơn nữa đặc biệt ngưỡng mộ em, anh thương em còn không kịp, chỗ nào còn dám khi dễ em chứ, thực đấy, cái đó, đúng rồi, chuyện gì xảy ra ngày hôm qua nhỉ?” Đổng Học Bân vừa thấy trốn không được, bắt đầu giả ngu lên, “Anh uống chút rượu, nhớ không rõ lắm, đau đầu”.

“Diễn thật giống”.

“Anh diễn cái gì? Thực sự nhớ không được”.

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Nhớ không được thì nhớ không được đi, việc hôn lễ em cũng không nhớ rõ, hai ta kết hôn sao? Ô, dù sao còn chưa có hôn chứng? Trên pháp luật còn không tính là kết hôn”.

Đổng Học Bân hoảng sợ, “Đừng vậy, em không muốn lĩnh chứng sao?”.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: “Tạ tỷ cũng uống một chút rượu, nhớ không rõ, hai ta vì cái gì mà phải lĩnh chứng? Anh là ai?”

“Em nói anh là ai?”

“Ha ha, Tạ tỷ thật đúng là không biết, anh nói cho em biết đi?”

Đổng Học Bân đầu hàng, “Được rồi, được rồi, biết là anh nói không lại em mà, việc ngày hôm qua anh trịnh trọng giải thích, không trải qua sự đồng ý của em đã làm, là anh sai, về sau khi nào làm thì anh khẳng định trưng cầu ý kiến của em, nghiêm khắc chấp hành phương châm của em, đoàn kết với em, theo sát bước chân của em, được rồi chứ?” Đổng Học Bân đi lên ôm thắt lưng cô, “Đừng nóng giận nữa, hôn lễ đều làm rồi, mời nhiều khách như vậy, còn có Tổng Bí thư và phu nhân Thủ tướng, lúc này cũng không thể đổi ý, kết hôn chứng quá hai ngày ta phải đi lĩnh”.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Vậy xem tâm tình Tạ tỷ đã”.

Đổng Học Bân biết nàng là vui đùa, cũng vui vẻ, “Vậy lão Phật gia ngài hiện tại tâm tình thế nào?”

“Em....” Tạ Tuệ Lan nhắm mắt, lật người, “Hiện tại muốn ngủ thêm chốc lát, ngày hôm qua không biết nặng nhẹ, đem cái xương cốt già này đánh tan tành”.

“Ừm, vậy em mau ngủ đi”.

“Cho Tạ tỷ cái chăn được không?”

“Được, anh đi nấu ăn sáng, lát nữa lúc ăn anh gọi em”.

“Làm mấy món em thích ăn nhé”.

“Anh biết rồi, cái này còn phải nói sao”.

Đổng Học Bân đứng lên khỏi giường, yêu thương cúi đầu, hung hăng hôn một cái trên trán bóng loáng của Tạ Tuệ Lan, vuốt vuốt tóc cô, đem chăn đắp cho Tạ tỷ, lúc này mới đi giày xuống giường, sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, Đổng Học Bân đi vào buồng vệ sinh phòng khách đánh răng rửa mặt thay quần áo. Tạ Tuệ Lan nói đúng, đêm qua Đổng Học Bân quả thật thích thú, có thể sử dụng cái kia tư thế gây tai họa cho Tạ tỷ, vẫn là việc mà Đổng Học Bân nằm mơ đều muốn, rốt cuộc đã như nguyện, tâm tình hắn sảng khoái đồng thời cũng đau lòng cho Tuệ Lan, chính mình tối hôm qua quả thật rất không tôn trọng nàng, người ta trên mặt đều không nhịn được chính mình còn mạnh mẽ ép buộc nàng hơn nửa giờ, thật sự không nên làm chuyện này.

Xúc động là ma quỷ.

Bất quá có thể ở trên người Tạ tỷ thích một lần như vậy, Đổng Học Bân cũng không hối hận.

Từ buồng vệ sinh rửa mặt đi ra, Đổng Học Bân liền vặn người một cái thật mạnh, ánh mắt nhất định, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

***

Bảy giờ ba mươi.

Diểm tâm nóng hôi hổi được Đổng Học Bân bưng lên bàn.

Để tạp dề trong phòng bếp, đi ra Đổng Học Bân nhìn nhìn bàn ăn, vừa lòng gật đầu, bàn thức ăn này đã tốn không ít tâm tư của hắn, trừ nấu cho mẹ mình ra, Đổng Học Bân chưa thực tâm muốn làm cho ai như vậy nữa cả.

“Tuệ Lan!” Đổng Học Bân với lên trên lầu kêu.

“Nghe thấy rồi” Tiếng con gái trên lầu vang lên.

“Xuống dưới ăn cơm đi, đều chín rồi”.

“Ừm, sẽ xuống ngay”.

Đổng Học Bân vừa chuẩn bị bát đũa, đặt từng cái từng cái lên bàn.

Bên này vừa xong, trên cầu thang cũng truyền đến tiếng bước chân tao nhã, Tạ Tuệ Lan phong vận ngàn vạn bước chậm rãi đi xuống lầu, tóc buông, hiển nhiên trước đó gội xong chưa kịp sấy, Tuệ Lan nửa người trên mặc áo sơmi dài tay màu trắng, cổ áo quấn lấy viền hoa trắng, nội y bên trong màu đen với những bông hoa như ẩn như hiện, phía dưới cũng chưa mặc gì, chân trần, cũng không mặc quần, chỉ là lúc Tạ tỷ ngẫu nhiên bước chân lên có thể theo vạt áo sơmi nhìn thấy một chút quần trong màu đen.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Ngày hôm qua đã nói, sao em không mặc quần áo?”

“Thói quen, ha ha” Tạ Tuệ Lan một chút biểu tình ngượng ngùng cũng không có.

“Lúc em ở huyện Duyên Đài cũng như vậy sao, cái này nếu có người ở cửa sổ lấy cái kính viễn vọng nhìn, không phải em sẽ bị nhìn hết sao?”

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Người khác nguyện ý xem, Tạ tỷ cũng quản không được”.

Đổng Học Bân trừng mắt, “Nói cái gì chứ, anh đây không phải chịu thiệt sao?”

"Nói đùa với tiểu tử nhà anh thế thôi, ở nhà Tạ tỷ đều có màn cửa, hơn nữa, Tạ tỷ chỉ là ở cùng anh mới như vậy”.

Đổng Học Bân lòng nóng lên, “Thực sao?”

“…Giả đấy, ha ha”.

“Giả?”

“Em nói giả anh tin sao? Tạ tỷ cũng không có lộ thế đâu”.

Đổng Học Bân khí khổ nói: “Anh thật sự, thật sự, dễ dàng tin tưởng người khác, em đừng đùa với anh, anh sẽ tin thật đấy”.

“Được rồi được rồi, không đùa với chồng em nữa".

“Anh xem em hiện tại chính là lấy ép buộc anh làm vui, còn làm không biết mệt”.

Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, “Tiểu tử anh mới nhìn ra sao?” Bỗng nhiên, đi xuống đến nơi Tạ Tuệ Lan ồ một tiếng, híp mắt nhìn xem một bàn điểm tâm, có trứng chần nước sôi, có lạp xưởng, có bánh mì nướng, có cháo đậu, còn có thịt bò và dưa muối, “Điểm tâm phong phú như vậy sao? Nhìn qua không bao nhiêu, có điều đều là đồ rất hao tốn tâm tư, ha ha, chồng vất vả rồi”.

Lần này không có thêm nhỏ, mà là trực tiếp kêu chồng.

Đây vẫn là Tạ Tuệ Lan lần đầu tiên kêu Đổng Học Bân như vậy

Đổng Học Bân là người thực dễ dàng thỏa mãn, nghe vậy hắn nhất thời một chút mỏi mệt cũng không có, “Không có việc gì không có việc gì, khách khí cái gì nha, làm điểm tâm cho em thôi mà, nhanh ăn đi, đang nóng đang nóng”.

“Anh cũng ngồi đi”.

“Được rồi”.

Hai người đều ngồi vào bên cạnh bàn cầm đũa.

Đổng Học Bân ngồi đối diện Tuệ Lan gắp một mảnh bánh mì đưa cho nàng, thấy nàng chưa ăn mà nhìn chính mình, Đổng Học Bân hỏi: “Làm sao vậy? Không đói bụng sao?”

Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, “Cách Tạ tỷ xa như vậy làm gì?”

“Đổ mồ hôi, mặt đối mặt, thế này còn xa sao? Ừm, cái bàn hơi lớn”.

Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi ở đây đi, ngày đầu tiên tân hôn, Tạ tỷ muốn cùng anh ăn, được không?”

Đổng Học Bân cười ấm áp nói: “Từ lúc nào em lại trở lên như vậy? Còn muốn cùng anh ăn? Được, được, được, vợ của anh đã mở miệng, anh đi qua” Rồi cầm đĩa ngồi sang.

Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng, lúc này mới tiểu thư khuê các cầm lấy dao nĩa, giống ăn cơm tây gắp bánh mì và lạp xưởng, rất ung dung.

Đổng Học Bân không đắn đo, một tay cầm lấy bánh mì cắn một miếng, uống sữa còn phát ra âm thanh.

Tạ Tuệ Lan xem cười, “Lần trước đã nói qua, lúc ăn cơm có thể nói quy tắc hay không?”

Đổng Học Bân không cho là đúng, “Hài, cũng chỉ có hai người, có gì phải giấu chứ? Anh cứ như vậy, không đổi được”.

Một người ba mươi tuổi đầu, một người hai mươi lăm.

Một người khuynh quốc khuynh thành, một người tướng mạo thường thường bậc trung.

Một người đoan trang quý phái, một người tùy tiện.

Bức họa này nhìn qua mười phần không hài hòa, nhiều điểm xung đột.

Nhưng cố tình, hai người trong phòng lại kết hôn thành đôi, không thể không nói, nhân sinh thật sự là tràn ngập tính hí kịch!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi