QUYỀN TÀI

Thứ bảy.

Buổi sáng.

Trong phòng, reng reng reng, reng reng reng, Đổng Học Bân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"A lô, Tiểu Bân." Bên kia truyền đến tiếng nói của mẹ già Loan Hiểu Bình, "Còn ngủ?"

Đổng Học Bân nhắm mắt lại nói: "Ừ, mẹ, mấy giờ rồi?"

Loan Hiểu Bình thấp giọng nói: "Chưa đến tám giờ, con cũng nên dậy đi, đừng ngủ hoài, con xuống lầu vận động đi, đối với thân thể cũng tốt."

"Vận động gì chứ, con muốn cùng Tuệ Lan ngủ thêm một chút."

"Ơ, Tuệ Lan tiền nhiệm à? Hai đứa ở đâu?"

"Gia thuộc viện thị ủy, tòa nhà bên cạnh của chú Dương, nhà ở Tuệ Lan được phân."

"Được, có Tuệ Lan đi qua chiếu cố cho con, mẹ cũng an tâm, Tuệ Lan thành thục hơn con, hiểu chuyện hơn con, con nghe vợ con nhiều một chút, biết không?"

"Ai, con cũng không phải đứa nhỏ, cần chiếu cố cái gì."

"Ha ha, con trong mắt mẹ vĩnh viễn là một đứa nhỏ, một chút việc cũng không hiểu."

"Mới sáng sớm mẹ đã dạy dỗ con? Được rồi, mẹ có chuyện gì?"

Loan Hiểu Bình im lặng, ho khan một tiếng, "Quả thật có chút việc muốn nói với con, ừm, là như thế này, mẹ và chú Dương con ngày hôm qua đã làm hôn thú."

Đổng Học Bân ngồi bật dậy từ trên giường, "Hả? Sao mẹ không nói với con?"

Loan Hiểu Bình cười nói: "Chuyện này đều định rồi, còn nói với con cái gì? Con không đồng ý mẹ gả cho lão Dương?"

"Không phải không đồng ý, chuyện lớn như vậy con ít nhất phải đi xem, sao mẹ lại đi làm hôn thú trước, hôn lễ đâu? Gia đình đâu? Quên đi quên đi. Mẹ và lão Dương đều mặc kệ, cũng không cần Dương gia làm ơn, hôn lễ con đều bao, xe khách sạn và vân vân đều để con, con an bài cho các người, cam đoan khiến cho mẹ của con hấp tấp gả qua, chúng ta làm náo nhiệt một chút."

Loan Hiểu Bình ấm áp nói: "Không cần con của mẹ bận việc, lúc đầu cũng là muốn làm đơn giản."

"Vì sao?"

"Lão Dương vừa tiền nhiệm thị trưởng. Gót chân còn chưa có đứng vững, nếu như gióng trống khua chiêng làm hôn lễ. Khó tránh khỏi có chút không thích hợp, huống hồ hai ta đều lớn tuổi như vậy, cũng không cần phải làm bệnh hình thức, nếu không phải hiện tại mẹ ở cùng lão Dương một chỗ sợ người bên ngoài nói xấu, mẹ ngay cả hôn thú cũng tạm thời không muốn làm. Chuyện này mẹ đã định rồi, con cũng không cần nói nữa, tâm ý của con trai mẹ rõ ràng."

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Vậy cái này tính sao?"

"Tính sao nữa, sau này con nguyện ý gọi ba thì cứ gọi, không muốn gọi... gọi chú Dương, không chú ý nhiều như vậy. Đều được."

"Trời, ít nhất người một nhà chúng ta phải ăn một bữa cơm chứ."

"Ăn cũng không phải tùy thời đều có thể ăn sao? Con cùng Tuệ Lan lúc nào đến đây đều được."

"Được rồi được rồi, mẹ nói thế nào thì thế ấy." Đổng Học Bân lầm bầm nói: "Con coi như phát hiện, một người là mẹ. Một người là vợ, ai con cũng không thể trêu vào!"

Loan Hiểu Bình vui vẻ, "Tuệ Lan khi dễ con?"

Đổng Học Bân tỏ ra nguy hiểm nói: "Cô ấy dám! Cho cô ấy hai lá gan ấy!"

"Con là đàn ông, mọi việc cũng phải nhường nhịn cho Tuệ Lan, đừng đùa giỡn tính tình, hiểu hay không?"

"Con rõ ràng, con sẽ yêu thương cô ấy, mẹ yên tâm đi. Cô ấy dù có phiền thế nào con cũng sẽ không đánh cô ấy, cùng lắm mắng cô ấy hai câu."

"Sống cho tốt. Đừng suốt ngày cứ nghĩ đánh đánh chửi mắng."

Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Mẹ, con phát hiện giọng điệu của mẹ càng ngày càng nặng, chắc khí hơn so với trước đây, nhìn kìa, làm thị trưởng phu nhân đúng là không giống."

"Nói bậy cái gì?" Loan Hiểu Bình tức giận nói: "Mẹ cúp."

Đổng Học Bân nói: "Cúp đi, không quấy rối tân hôn tuần trăng mật của mẹ và lão Dương, chuyển lời cho chú Dương, chúc hai ngài trăm năm hạnh phúc."

"Ừm, mẹ không ở bên người, con tự chiếu cố mình."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đưa điện thoại di động để bên cạnh gối đầu, ôm đầu nằm xuống, nhìn Tạ Tuệ Lan bên cạnh sườn ngủ say.

Nhưng đột nhiên, miệng của Tạ Tuệ Lan không hề dấu hiệu mở ra, "Anh vừa nói anh muốn đánh ai?"

Đổng Học Bân hoảng sợ, "Cái đệch, em tỉnh rồi à? Đừng dọa người như thế chứ?"

Tạ Tuệ Lan lộ nụ cười yếu ớt, cũng không mở mắt, thản nhiên nói: "Anh trong điện thoại nói chuyện với mẹ em, còn mắng Tạ tỷ anh? Lại cho em hai lá gan?"

Đổng Học Bân ặc một cái, cười làm lành đi tới, "Cái này không phải nói giỡn sao."

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Em nghe cũng không giống như nói giỡn."

"Coi em coi em kìa, lại truy cứu trách nhiệm có phải không?" Đổng Học Bân hôn nhẹ tóc cô ấy, đưa tay vào trong chăn cầm tay nhỏ của Tạ Tuệ Lan, "Anh thương lão nhân gia còn không kịp, làm sao mắng được chứ, anh mắng ai cũng không thể mắng vợ của anh, em nói đúng không?"

Tạ Tuệ Lan rốt cục mở mắt ra, nhìn nhìn hắn, cười nói: "Tạ tỷ anh cũng không dễ dụ như vậy, được, trước cho em một ly nước, khát nước."

"Tuân chỉ."

Đổng Học Bân xuống giường, sau khi rót một ly nước cho mình và uống sạch, lại rót một ly nước nóng cho Tạ Tuệ Lan đưa qua, "Hoàng hậu mời dùng."

"Ừm, hãy bình thân."

"Đệch!"

Uống xong, Tạ Tuệ Lan đoan trang ngáp một cái, "Ngủ thêm một hồi đi, mệt quá."

Đổng Học Bân ừ một tiếng, đem chăn kéo lên, trên tay rất không thành thật vuốt ve thân thể của cô ấy trứ, "Mẹ cùng lão Dương kết hôn."

"Vừa rồi nghe thấy được, không làm hôn lễ?"

"Bọn họ nói không làm, sợ ảnh hưởng không tốt."

"Cũng đúng, quan hệ các phương diện còn chưa có, quả thật không thích hợp gióng trống khua chiêng... Được rồi, đừng sờ nữa, sờ nữa Tạ tỷ anh mặt đỏ đấy."

Tay của Đổng Học Bân đặt trên ngực bị Tuệ Lan lấy ra, ném ra ngoài.

"Em biết mặt đỏ là cái dạng gì sao?"

"Cũng là hình dáng hiện tại của Tạ tỷ anh này."

"Được, anh thấy em vui vẻ lắm."

"Ha ha, em có sao?"

Đổng Học Bân từ phía sau ôm lấy lưng trơn của cô ấy, cảm thụ được thân thể thon gầy, hắn cười nói: "Hiện tại em cao hứng hay không anh không biết, dù sao đêm qua anh thấy em rất vui vẻ của, cả đêm đều là em cưỡi ở trên người anh, em nghiện rồi phải không?" Đêm qua phần lớn là Tạ Tuệ Lan ngồi ở trên người Đổng Học Bân dựa theo yêu cầu của hắn chủ động, Đổng Học Bân vô cùng sảng khoái.

Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, "Đổi trọng tâm câu chuyện, được không?"

"Không tốt, anh muốn nói cái này."

"Anh cho Tạ tỷ anh lưu lại một chút mặt mũi có được hay không?"

"Phải không."

Đổng Học Bân hôn lấy đầu của Tạ Tuệ Lan, con mắt, sau đó là mũi và cái miệng, cuối cùng đem cái miệng vùi vào trong tóc dài thơm ngào ngạt của cô ấy, ôm cô ấy nói: "Tuệ Lan, em nói em sao lớn lên như thế, vóc người tốt như thế, khuôn mặt đẹp như thế, khí chất còn ung dung như thế, em còn muốn cho anh sống nữa không?"

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm hơi nghiêng đầu, "Sao không cho tên nhóc anh sống?"

Đổng Học Bân cảm khái nói: "Dù sao anh cũng đều sắp bị em lấy mạng rồi, thấy em tròng mắt của anh mở không ra, em nói em đẹp như thế làm gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi