QUYỀN TÀI

Bệnh viện.

Trong hành lang.

Lúc Đổng Học Bân gọi điện thoại cách đó không xa, Chiêm phu nhân lại lôi kéo ông bác sĩ khoa chỉnh hình đau khổ cầu xin, hy vọng Từ giáo sư có thể cứu Nhu Nhu. Chiêm Quế Bình cũng sớm buông xuống tư thái của phó bí thư ủy ban kỷ luật, ông hiện tại chỉ là một người cha, vì vậy đem chuyện con gái ông bởi vì trong địa chấn chủ động đi cứu người mới bị thương nói cùng bác sĩ một lần, muốn giành được đồng tình của bệnh viện, khiến cho Từ giáo sư làm phẫu thuật cho Nhu Nhu. Nếu như không có hi vọng cũng thì thôi, hiện tại nếu biết có người có hi vọng chữa tốt Chiêm Nhu Nhu khiến cho cô ấy một lần nữa đứng lên, hai vợ chồng đương nhiên không chịu buông tha.

Bác sĩ xua tay nói: "Các người đừng như vậy, tôi còn có phòng khám bệnh của."

Chiêm phu nhân khóc rống nói: "Van cầu các người, cứu con bé đi!"

Chiêm Quế Bình khổ sở nói: "Bác sĩ, tôi có thể gặo lãnh đạo các người hay không?"

Bác sĩ thở dài nói: "Tôi cũng là người phụ trách của khoa chỉnh hình, tâm tình của các người tôi có thể lý giải, bất quá, cái giải phẫu này chúng tôi là thật sự làm không được."

"Bác sĩ!"

"Thật xin lỗi, mời trở về đi."

Chiêm Nhu Nhu khóc đỏ con mắt cũng khẩn cầu nhìn bác sĩ, cô ấy tuy rằng ngoài miệng vẫn nói về nhà, nhưng làm sao không hy vọng có thể một lần nữa bước đi? Sở dĩ nói như vậy, chỉ là không muốn thấy cha mẹ vì mình mà cúi đầu cầu xin người khác mà thôi.

Động tĩnh ở đây dẫn tới không ít ánh mắt của bệnh nhân và người nhà.

Một người y tá đi lên nói với ông bác sĩ: "Tôn chủ nhiệm, phòng khám bệnh bên kia..."

Bác sĩ gật đầu, "Để cho bọn họ chờ chút, tôi đi qua."

Bên kia, Đổng Học Bân nói chuyện điện thoại cho dì Liễu xong đã đi trở về, vừa nhìn như vậy tình cảnh, vành mắt cũng là có chút đỏ, thương cảm cho tâm của cha mẹ thiên hạ, Đổng Học Bân hiện tại cũng là người làm cha, hắn có thể tưởng tượng, nếu như con gái mình xảy ra chuyện cùng loại, đừng nói là liệt nửa người dưới, cho dù một chân con gái bị thương, hắn khẳng định cũng phải gấp đến điên luôn … đây là cha mẹ.

"Chiêm bí thư." Đổng Học Bân nói: "Tôi liên hệ người rồi, chờ một chút đi."

Chiêm Quế Bình nhàn nhạt nhìn về phía hắn, "Tiểu Đổng, mặc kệ thế nào, đều cảm ơn cậu."

"Hẳn là thôi." Đổng Học Bân nói xong, vỗ vỗ vai của Chiêm Nhu Nhu, cười nói: "Đừng lo lắng, một hồi có người đến, thương thế của cô khẳng định có thể trị."

Chiêm Nhu Nhu hít hít cái mũi nhỏ, "Thật sự?"

Đổng Học Bân nói: "Yên tâm đi, khẳng định không thành vấn đề."

Chiêm phu nhân căn bản không để ý đến hắn, hiển nhiên không tin Đổng Học Bân có cái năng lực này.

Thấy hình dạng của Chiêm Quế Bình, tựa như cũng là không đem lời của Đổng Học Bân để ở trong lòng.

Thật ra Đổng Học Bân là có thể dùng REVERSE giúp Chiêm Nhu Nhu chữa bệnh, thế nhưng hắn chịu không nổi cái mạo hiểm này, cái này rất dễ gây chú ý, máy bay rủi ro lênh đểnh trên biển một tháng cũng không chết … cái này có thể dùng bắt cá ăn mà sống để giải thích. Lúc địa chấn bị chôn trong phế tích lâu như vậy cũng không có việc gì … cái này hắn dùng thực vật bên dưới phế tích để giải thích. Hiến máu 2000 CC cho Cảnh Nguyệt Hoa, loại này sớm đã vượt lên gấp hai lần cực hạn của con người … cái này có thể dùng kỳ tích để giải thích. Bệnh ung thư của Nguyệt Hoa … khi đó bệnh viện còn chưa có chẩn đoán chính xác, cũng nhưng dùng chẩn lầm để che giấu. Nhưng nếu như Đổng Học Bân lại len lén trị lành chân của Chiêm Nhu Nhu, điều này làm sao giải thích rõ ràng? Chiêm Nhu Nhu sớm bị liệt hai tháng rồi, ai cũng biết, bệnh cũng rõ ràng, đột nhiên một đêm là khỏi? Sao có thể! Hơn nữa các loại quái sự trước đó, ai biết có thể có người từ Chiêm Nhu Nhu liên hệ đến trên người mình hay không? Chỉ cần năng lực của mình bại lộ, Đổng Học Bân khẳng định cũng không có cách nào sinh tồn trong thể chế, hoặc là nói, toàn bộ thế giới đều không dung chứa hắn?

Cho nên nếu có thể sử dụng phương pháp của giải phẫu và y học trị liệu cho Chiêm Nhu Nhu, Đổng Học Bân khẳng định là không dùng REVERSE, trừ phi sống còn bất đắc dĩ!

Ông bác sĩ khoa chỉnh hình nói: "Phía dưới còn có bệnh nhân chờ, tôi thật phải đi."

Nhưng đột nhiên, một người phụ nữ một thân quân trang xuất hiện ở đầu hành lang, vừa lên lầu, người phụ nữ trung niên mạnh mẽ vang dội quay người lại, đi tới hướng bên này.

Ông bác sĩ khoa chỉnh hình nhất thời ngây ngẩn cả người, "Liễu viện trưởng?"

Liễu viện trưởng? Phó viện trưởng của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân?

Chiêm Quế Bình nhìn lên quân hàm trên vai của người phụ nữ trung niên, trong lòng hơi nghiêm nghị, dĩ nhiên là quân hàm thiếu tướng, là tướng quân, là nữ tướng quân? Chiêm Quế Bình cái cấp bậc này đương nhiên là biết, bệnh viện tổng hợp giải phóng quân, bệnh viện cấp bậc cao nhất của nước, có thể lên làm phó viện trưởng, ít nhất cũng là một quân hàm thiếu tướng, hơn nữa tại lĩnh vực này còn phải có y thuật vô cùng siêu tuyệt, bằng không căn bản không có khả năng. nữ tướng quân trẻ tuổi như thế? Chiêm Quế Bình không cần nghĩ cũng biết, phó viện trưởng trước mắt này phía sau lưng tuyệt đối có quan hệ thông thiên!

Liễu viện trưởng vừa nhìn cũng là xuất thân quân nhân, bước tiến đều mang theo khí tức lạnh thấu xương, bước đi rất vững, thân cũng rất thẳng, rất có tác phong.

Ông bác sĩ khoa chỉnh hình cho rằng Liễu viện trưởng là tới thị sát, sắc mặt lập tức nghiêm lại.

Mấy người y tá và bác sĩ bên cạnh cũng đều nghiêm nghị lên.

Nhưng khiến cho rất nhiều người kinh ngạc chính là, Liễu phó viện trưởng nhìn cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới hướng Đổng Học Bân, ngoài miệng cũng lộ ra một cái mỉm cười.

Đổng Học Bân khách khí nói: "Dì Liễu."

Liễu Tuyết Mai gật đầu, "Mới vài ngày không gặp, sao gầy thế?"

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Con là máu gấu mèo, hai ngày trước vừa lúc có người bị nguy hiểm tính mạng, con hiến máu tới, nhiều ngày sau còn chưa hồi phục lại."

Liễu Tuyết Mai ngoài ý muốn nói: "Nhóm AB Rh âm tính?"

Đổng Học Bân nói: "Ặc, vậy không phải, là nhóm B Rh âm tính."

Nhìn thấy Đổng Học Bân và Liễu tướng quân nói cười, ông bác sĩ khoa chỉnh hình nhất thời kinh ngạc, giờ khắc này, ông mới nhớ tới vừa rồi Đổng Học Bân nhắc tới liễu tên của Liễu viện trưởng, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Chiêm Quế Bình Chiêm phu nhân ba người cũng sửng sốt.

Liễu Tuyết Mai nhìn trái nhìn phải, "Nói chính sự đi, người nào là bệnh nhân?"

Đổng Học Bân lập tức chỉ chỉ Chiêm Nhu Nhu trên xe đẩy, "Là cô ấy, dì giúp đỡ nhìn xem còn có đứng lên hay không?"

Liễu Tuyết Mai ừ một tiếng, "Có mang phim đến không? Còn có các kết quả xét nghiệm, cho tôi xem một chút."

Thấy Chiêm Quế Bình sững sờ ở đây, Đổng Học Bân vội nói: "Chiêm bí thư, cuộn phim, x quang và ct."

Đồ nằm trong tay Chiêm phu nhân, bà ấy vội vàng đưa qua, "Đều ở chỗ này!"

Liễu Tuyết Mai đem đến, từng xem từng cái, lông mày chậm rãi nhíu lại một chút, "Trước đây đã làm giải phẫu? Thần kinh xương sống cũng bị thương?"

Ông bác sĩ khoa chỉnh hình vừa nhìn tình huống, lập tức trưởng báo cáo tình huống của bệnh nhân một chút cùng Liễu phó viện, dù sao cũng là bác sĩ, khẳng định nói rõ ràng hơn so với Chiêm Quế Bình bọn họ.

Nghe xong, Liễu Tuyết Mai không có lên tiếng, cẩn thận nhìn một lần.

Đổng Học Bân trong lòng cũng không rõ, "Dì xem còn có hi vọng không?"

Liễu Tuyết Mai ngưng trọng nói: "Tình huống không phải tốt, chủ yếu lần giải phẫu trước làm không quá lý tưởng, bệnh tình cũng hai tháng, có chút làm lỡ."

Chiêm phu nhân luống cuống, "Vậy, vậy..."

Liễu Tuyết Mai tiếng nói rất to, "Bất quá cũng may tổn thương của thần kinh và xương không phải đặc biệt nghiêm trọng, xem kết quả kiểm tra này, khả năng trị hết có thể vô cùng lớn."

Chiêm Nhu Nhu kinh hỉ nói: "Tôi, tôi thật có thể đứng lên?"

Liễu Tuyết Mai sờ sờ vai của Chiêm Nhu Nhu, cười nói: "Học Bân nếu mở miệng, chúng tôi khẳng định sẽ đem hết toàn lực, yên tâm đi." Dứt lời, Liễu Tuyết Mai lấy điện thoại di động gọi một cú, "A lô, lão Trương, bên tôi có một bệnh nhân, liệt nửa người dưới, ngày mai phải nhanh chóng giải phẫu, phòng bệnh và giải phẫu ông an bài một chút, một hồi tôi cho người mang cô ấy đi lầu tây, đúng vậy, ông gọi Từ giáo sư đi qua xem... Ông ta giải phẫu cái gì? Ừm, vậy giải phẫu xong bảo ông ta tới, chuyện khác của ông ta đều để qua một bên, cứ như vậy đi."

Cúp điện thoại, Liễu Tuyết Mai nói: "Từ bác sĩ là đứng đầu trong phương diện này, chuyên gia đứng đầu trong nước, có ông ta mổ chính, giải phẫu hẳn là vấn đề không lớn."

Ông bác sĩ khoa chỉnh hình đã thấy rõ ràng, "Liễu viện trưởng."

Liễu Tuyết Mai nói: "An bài bệnh nhân đi lầu tây."

Bác sĩ nghe lời, nhanh chóng gọi tới mấy người y tá hỗ trợ đẩy xe đi.

Chiêm Quế Bình và Chiêm phu nhân ai cũng không ngờ, nan đề làm phức tạp bọn họ, lại có thể bị một cú điện thoại của Đổng Học Bân giải quyết, không chỉ gọi tới phó viện trưởng của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân tự mình đến đây chẩn đoán bệnh cho Chiêm Nhu Nhu, bây giờ còn có thể an bài Nhu Nhu tiến vào lầu tây nơi cán bộ cao cấp nhất mới có thể hưởng thụ đãi ngộ, thậm chí còn liên hệ Từ giáo sư làm phẫu thuật cho con gái bọn họ, cái này... Bọn họ đã không biết nên nói cái gì cho phải.

Chiêm Quế Bình nhanh chóng nói: "Liễu viện trưởng, cảm ơn, quá cảm ơn!"

Liễu Tuyết Mai cười khoát khoát tay, "Không có việc gì." Sau đó nói với Đổng Học Bân: "Đều an bài cho con được rồi, chuyện còn lại dì cũng mặc kệ, có tình huống tùy thời gọi điện thoại cho dì." Nói xong, cô ấy chỉ chỉ quân trang trên người, "Dì là đến đây họp, không cùng con?"

Đổng Học Bân cảm ơn nói: "Dì Liễu, dì bận của dì đi, hôm nào con cùng Tuệ Lan mời dì ăn, ngày hôm nay thật sự quá cảm ơn."

Liễu Tuyết Mai không cho là đúng khoát tay chặn lại, "Được rồi, đi." Đi nhanh chóng, Liễu viện trưởng trong nháy mắt biến mất ở cuối hành lang, có thể nói là tới vội vã đi cũng vội vã, hiển nhiên là trong trăm bận ngàn bận rút thời gian đến đây, người ta loại cấp bậc này, chuyện muốn bận nhiều lắm. Phỏng chừng cái này cũng là do Đổng Học Bân là con rể Tạ gia, nếu như đổi người khác, Liễu Tuyết Mai nhiều lắm là gọi điện thoại an bài, khẳng định không sẽ tự mình đi một chuyến.

Đổng Học Bân phải cảm kích, cũng từ một góc độ khác lại một lần nữa nhìn ra năng lực của Tạ gia.

Liễu viện trưởng vừa đi, bầu không khí không khỏi có chút xấu hổ.

Chiêm Quế Bình một bả cầm tay của Đổng Học Bân, "Cảm ơn!"

Hiện tại bọn họ còn có thể không nhìn ra? Liễu viện trưởng là cho Đổng Học Bân mặt mũi nên mới hỗ trợ, Chiêm Quế Bình cũng không ngờ mặt mũi của Đổng Học Bân lớn như vậy!

Chiêm phu nhân muốn nói lại thôi, "Tiểu Đổng, dì cái này... Cái này... Vừa rồi..." Vài phút trước bà ấy còn không cho Đổng Học Bân sắc mặt, mũi không phải mũi mắt không phải mắt quở trách liễu hắn, kết quả Tiểu Đổng người ta cái gì cũng không nói, ngược lại còn giúp bọn họ một đại ân lớn như vậy, Chiêm phu nhân rất hối hận.

Đổng Học Bân ngắt lời nói: "Dì, cái gì cũng đừng nói nữa, không có việc gì, trước mang Nhu Nhu đi lầu tây xét nghiệm kiểm tra đi, ngày mai nếu như giải phẫu, khẳng định có không ít thứ phải chuẩn bị."

Chiêm Quế Bình nói: "Đúng đúng, đi xem bệnh trước quan trọng hơn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi