QUYỀN TÀI

Buổi sáng ngày thứ hai.

Tại nhà ga sân bay thủ đô.

Người đông kín hết cả trong phòng chờ, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đã đến từ lâu rồi, Tạ Hạo cũng đến cùng họ, bởi vì hôm qua đôi nhà Đổng Học Bân sau khi vội vã chào tạm biệt cuối năm với vài người lãnh đạo Trung Ương không thể chốn tránh được, Tạ Hạo thì cũng đã dọn hành lý để đến ở trong ngôi biệt thự của nhà họ Đổng rồi, thế nên buổi sáng họ cũng tiện đường mà ghé qua đây luôn, chỉ còn thiếu Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh là vẫn chưa đến, mấy người bọn Đổng Học Bân đang đợi hai người họ.

Không lâu sau, bóng dáng hai anh em Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh đã xuất hiện trước mắt họ.

Hai người họ đều kéo theo ba lô hành lí, phía sau còn có một thanh niên độ chừng hơn hai mươi tuổi.

“Anh, chị hai” Tạ Hạo thiếu kiên nhẫn mà nói ngay: “Sao hai người đến chậm như vậy, nhanh chân lên nhanh chân nữa lên chứ!”

Tạ Nhiên buồn cười mà đáp rằng: “Đang đi còn bị tắc đường, nhưng mà vẫn còn hơn một tiếng nữa mới lên máy bay mà, em giục làm gì cơ chứ?”

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nhìn về phía người thanh niên đi phía sau Tạ Tĩnh: “Tiểu Tĩnh à, không định giới thiệu với chúng tôi sao?”

Tạ Tĩnh hơi đỏ mặt, cô khạc nhẹ mấy tiếng rồi chỉ về phía sau mình: “Ừm, đây là bạn trai của em tên là Tôn Khải, anh ấy là thầy giáo cấp ba, anh ấy dạy môn tiếng anh”.

Tạ Huệ Lan mỉm cười đưa tay ra bắt tay với anh ấy: “Chào anh!”

Tôn Khải có vẻ lúng túng, anh cũng vội vàng bắt tay với Tạ Huệ Lan: “Chào chị, chào chị!”

ViệcTạ Tĩnh đưa bạn trai cùng đến thì hôm qua mọi người đều đã biết cả rồi, giấy thông hành vẫn do Hàn phu nhân cấp cho, nghe nói hai người bọn họ vừa mới nói tìm hiểu hơn một tháng, ấy là do bạn bè giới thiệu. Nhưng Đổng Học Bân cũng nghe nói bố mẹ Tạ Tĩnh là Tạ Quốc Lương có vẻ như không mấy đồng ý, bởi vì anh chàng Tôn Khải này dường như là không có thế lực cho lắm, gia đình đều là những người thuộc tầng cấp làm công ăn lương bình thường, vì vậy hôm qua Tạ Tĩnh cũng đã lén lút nói với Hàn Tinh là đừng để cho hai người Trần Quốc Lương biết là Tạ Tĩnh đưa người yêu cùng đi du lịch, nếu không bố mẹ Tạ Tĩnh nhất định sẽ không đồng ý.

Tạ Hạo châm chọc: “Được lắm nhị tỉ, chị cũng có đối tượng rồi”.

Tạ Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, sau đó giớ thiệu với Tôn Khải: “Đây là đại tỷ của em, đây là chồng của đại tỷ, Tiểu Nhiên thì anh đã biết rồi đó, ừm, còn đây là Tiểu Hạo em của em”.

Tôn Khải cuống quýt hỏi thăm mọi người.

Đổng Học Bân gật gật đầu: “Rất hân hạnh được gặp anh”.

Tạ Huệ Lan cười nói: “Đi thôi, nhận vé lên máy bay trước đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu”.

Đi ở phía trước, Đổng Học Bân hỏi nhỏ Huệ Lan: “Đối tượng này của Tiểu Tĩnh có đáng tin cậy không? Nhìn thì có vẻ khá là giản dị, nhưng bố mẹ anh ta có đồng ý không?”

Tạ Huệ Lan nhìn dò xét anh ta: "Cũng đâu phải là kết hôn ngay, vẫn đang tìm hiểu thôi mà”.

Đổng Học Bân hỏi: "Vậy anh ta có biết gia đình nhà em có thế lực như thế nào không?”

“Á à, tên tiểu tử này quan tâm hơi nhiều đấy”.

“Tiểu Tĩnh cũng là em của anh, anh tất nhiên phải quan tâm rồi”.

“Nhưng mà sửa lại cho anh câu này, không phải là gia đình nhà em mà là gia đình chúng ta" Tạ Huệ Lan cười cười, cô ngoảnh đầu nhìn: “Em đoán là anh ta không biết, Tiểu Tĩnh chưa nói cho anh ta nghe mà”.

Phía sau.

Tôn Khải cũng đang khe khẽ nói chuyện riêng với Tạ Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, anh biết anh Nhiên công tác ở Đoàn Ủy, em thì thì làm ở Tân Hoa Xã, vậy thì chị em cũng đang làm chức vụ gì đó?"

Tạ Tĩnh nhìn anh ta: “Làm sao mà anh biết được?"

Tôn Khải cười khổ đáp: "Cả người chị gái em toát lên khí thế của người làm quan, giống hệt như Hiệu trưởng của bọn anh vậy, anh nhìn thấy mà ngỡ ngàng".

Mặc dù Tạ Huệ Lan luôn trong bộ dạng cười cười nói nói, nhưng trong nụ cười của cô ấy có vẻ sắc bén khiến người khác không phân biệt được là thật hay giả.

Tạ Tĩnh chỉ còn biết nhẹ giọng đáp: “Chức vụ của chị gái em làm có thể nói là to hơn nhiều so với Hiệu trưởng trường anh, hiện giờ chị ấy là Phó thị trưởng cấp Thành phố, Phó sở".

Tôn Khải kinh ngạc: “Cái gì cơ? Phó Thị trưởng?"

Tạ Tình ừm một tiếng: "Sao vậy? Anh bị dọa chết khiếp rồi sao? Thật ra chị em rất hiền lành, đối xử với em trai em gái đều rất tốt, lúc nhỏ đều là chị em chăm sóc bọn em cả".

Tôn Khải không nói thêm nửa, chỉ hỏi: "Vậy còn anh rể của em? Anh ấy làm gì?"

Tạ Tĩnh đáp: “Anh rể em lại càng có quyền thế hơn, anh ấy hiện tại đang là một Chủ nhiệm phòng Ủy ban giám sát kỷ luật"

Rồi cô lại thêm một câu: "Anh rể em hai mươi lăm tuổi".

Tôn Khải không khỏi kinh ngạc vì họ, ánh mắt nhìn Tạ Huệ Ln và Đổng Học Bân đã thay đổi, ban đầu anh ta tưởng rằng cấp bậc của Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên đã đủ cao lắm rồi, một người là Trưởng khoa, một người là Phó phòng, những cán bộ trẻ tuổi như vậy tìm ở đâu ra? Nhưng ai ngờ được rằng núi này cao còn có núi khác cao hơn!

Một Phó thị trưởng ba mươi mốt tuổi?

Một cán bộ Phó Sở hai mươi lăm tuổi?

Tôn Khải thoáng chốc có vẻ phản ứng không kịp!

Tạ Tĩnh trầm ngâm nói: "Dù sao thì chuyện về gia đình nhà em thì sau này em sẽ dần dần nói cho anh biết nhé".

Tôn Khải thấp thỏm không yên nói: "Tĩnh Tĩnh, em nói thật cho anh biết đi, nhà em có phải là đời làm quan to thứ hai không?"

Tạ Tĩnh trợn trừng mắt: "Anh xưng hô thế nào vậy? Hừ, anh nghĩ thế nào thì là như thế".

“Cái này…" Tôn Khải có vẻ bối rối nói: “Em, sao em không nói sớm cho anh biết, anh thì…"

Tạ Tĩnh không kiên nhẫn được nữa, cô nói: "Anh anh anh cái gì kia chứ? Gia đình em làm gì thì có liên quan gì tới anh? Nếu anh không muốn đi nữa thì về đi, chẳng có ai ngăn cản anh đâu, hừ, mệt mỏi cho em vì cứ phải tốn thời gian nói tốt về anh với chị dâu em, như thế thì chị dâu em mới làm thủ tục vé máy bay cho anh đấy".

Tôn Khải đáp: "Anh không phải là có ý đó, anh đi, anh đi mà".

Tạ Tĩnh nhìn anh ta, rồi cô đặt cái va li hành lý vào tay anh ta và khoác tay anh ta: "Như thế mới được chứ, đi thôi".

Tôn Khải cũng không gặng hỏi nhiều thêm nữa, anh cùng bọn họ nhận lấy vé và lên máy bay.

***

Trên máy bay.

Ở khoang hạng nhất.

Tạ Huệ Lan đưa hành lý cho Đổng Học Bân để hắn đặt gọn giúp, cô vỗ tay nhẹ mấy tiếng để thu hút tầm nhìn của mấy đứa em về phía mình: "Trước khi xuất phát chị muốn nhắc lại một lần nữa, gia đình ta giao cho chị nhiệm vụ dẫn đầu mọi người đều không có ý kiến gì cả chứ? Ha ha, vậy thì tốt, đợi khi đến Đài Loan thì tất cả mọi sự sắp xếp và lịch trình đều do chị quyết định, nếu không có sự đồng ý của chị thì ai cũng không được phép tự ý rời đi và hành động một cách tự do để đề phòng sự cố ngoài ý muốn, mọi người rõ chưa?"

Tiếng Tạ Hạo ầm ầm: “Rõ rồi thưa chị" Nói xong Tạ Hạo còn nói thầm một tiếng: "Chị làm quan to đến nghiện mất rồi, giờ đi đến đâu cũng thuyết trình hùng hồn".

Đổng Học Bân vừa nghe thấy liền có vẻ buồn bực, hắn nhanh chóng cắt lời: "Em cứ chờ xem, cứ chờ đó xem, cái gì mà em dẫn đầu chứ? Mẹ nói là do anh dẫn đầu cơ mà, trước khi đi chúng ta cũng đã nói rõ rồi mà".

Tạ Huệ Lan cười đáp rằng: "Anh là người phụ trách đảm bảo an toàn, còn em là người phụ trách chỉ huy".

Đổng Học Bân choáng váng: "Lấy đâu ra thói cướp quyền như thế, anh còn chưa nói hết lẽ đâu đấy?"

Tất cả mọi người đều cười ầm cả lên.

Tạ Huệ Lan liếc mắt nhìn hắn, cô ngồi xuống cười ngặt nghẽo nói: "Anh có muốn nắm toàn quyền chỉ huy cũng được, vậy thì mọi lịch trình sau này đều do anh quyết định".

Đổng Học Bân ừm một tiếng toại nguyện nói: "Như thế này mới đúng".

Tạ Huệ Lan liền chen vào một câu: "Nhưng anh quyết định chuyện gì cũng phải thông qua sự đồng ý của em, ha ha".

"Ta ngất" Trong lòng Đổng Học Bân nghĩ thầm, vậy chẳng hóa ra vẫn là cô nắm toàn quyền chỉ huy đó sao? Vậy thì mình thành con rối rồi còn gì?

Nhưng Đổng Học Bân ngồi phía đằng sau còn xoa xoa bụng của Tạ Huệ Lan nói: "Thôi đi, thôi đi, ai bảo em có bầu làm gì, anh không chấp nhặt với em nữa, em muốn chỉ huy thì cứ chỉ huy đi, nhưng mọi người phải nhớ là mở điện thoại 24/24 đấy, nhỡ may gặp phải chuyện gì thì phải liên hệ với tôi trước tiên".

“Đã rõ”.

“Biết rồi anh rể…!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi