QUYỀN TÀI

Đêm khuya.

Trên bờ cát ngoài biệt thự.

Mặt biển khẽ động ánh trăng, xung quanh yên ắng.

Lúc bọn Đổng Học Bân xuất phát cũng đã là buổi tối, một đi một về, bây giờ thời gian đã là sắp sáng rồi, hạ du thuyền, Đổng Học Bân và Tạ Tĩnh, Tôn Khải đều có chút mỏi mệt, lại mệt như vậy, chỉ có Tạ Hạo một mình còn ở trạng thái phấn chấn, tinh thần vô cùng vui vẻ.

"Ha ha, rốt cuộc đã về rồi" Tạ Hạo ngẩng mặt lên hô to.

Tạ Tĩnh tức giận nói: "Nói nhỏ một chút, mọi người còn đang ngủ".

Tạ Hạo không cho là đúng nói: "Chị của em nhất định là đang chờ chúng ta, đi mau lên, mau lên".

"Đẹp mặt chưa kìa" Tạ Tĩnh cười nói: "Cứ có náo nhiệt là em lại phấn khích, em là gì không biết".

Reng reng reng, reng reng reng, di động của Đổng Học Bân bỗng nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn màn hình, lại là cha của Tạ Hạo Tạ Quốc Kiến gọi tới, dưới chân Đổng Học Bân dừng lại một chút, lập tức làm dấu hiệu im lặng đối với Tạ Tĩnh, Tạ Hạo, sau đó mới tiếp điện thoại

"Alo, Nhị thúc"

"Tiểu Bân, điện thoại của cháu sao lại luôn không có tín hiệu vậy?"

"À, chỗ này ở bờ biển, chắc là mạng yếu, có việc gì chú cứ nói".

"Tiểu Hạo tìm chú nói có chuyện không hay xảy ra, nói chỗ bên đó bọn cháu có thuyền đánh cá sắp đi tham gia cứu viện, ừm, mấy đứa các cháu không đi đấy chứ?"

"Chúng cháu tất nhiên là không đi rồi".

"Vậy là tốt rồi, chú nghe bên kia đưa tin tức qua, nói người hình như cứu về rồi, nhưng tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng, chính là đợi người trở về đã".

"Vậy sao?"

"Ừm, vậy các cháu đi ngủ đi, chú chỉ là lo lắng hỏi một câu mà thôi".

"Cảm ơn Nhị thúc lo lắng, cháu gác máy đây?"

"Ừm, tắt đi".

Gác máy xong, Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Hạo nói: "Điện thoại của bố em, nói anh đã đi ra, nói chúng ta chỗ nào cũng không đi, tiểu tử nhà em cũng đừng có nói ra".

Tạ Hạo vỗ ngực bô bô nói: "Anh yên tâm, yên tâm mà".

Sự việc lần này không thể không gạt trưởng bối, đây cũng là không có biện pháp nào khác, một là Đổng Học Bân sợ bị phiền phức bị phía trên nước cộng hoà biết, lần trước hắn còn vừa mới ở trên biển liều mạng với hai mươi mấy tên hải tặc, đã tạo nên chú ý, nếu lại dính vào việc lần này, có trời mới biết có thể hay không có người điều tra chính mình, một số việc khác của hắn lại không điểu tra ra được, hai là Đổng Học Bân lúc này là đưa theo Tạ Tĩnh và Tạ Hạo ra biển, làm cho các trưởng bối ở Tạ gia biết đến con họ cũng là theo mình đi vào chỗ nguy hiểm, nhất định sẽ phê bình hắn, cho nên việc lần này chỉ có thể trở thành bí mật của mấy tiểu bối bọn họ, loại việc trăm hại không có lợi này vẫn là không nên nói ra ngoài.

Trong vườn ở biệt thự.

Mấy người đi trên bờ cát đi vào trong khu biệt thự.

Nơi đây ban đêm là có chút lạnh, vẫn là cái lạnh từ lòng bàn chân tới xương, bọn họ đều run run từng bước bước nhanh vào cửa biệt thự. Trong phòng đèn sáng, nhưng phòng khách lại không có ai, bọn Đổng Học Bân liếc nhau, dần dần nhẹ chân nhẹ tay đi về phòng Tuệ Lan, đẩy cửa ra chính là tiếng TV vang lên, chỉ thấy Tạ Tuệ Lan và Tạ Nhiên đang ở trong phòng xem TV, là tiết mục giải trí lúc nửa đêm.

Thấy cửa mở, Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn bọn họ: "Đã về rồi".

Đổng Học Bân ừm một tiếng: "Bọn em sao còn chưa đi ngủ? Đã mấy giờ rồi?"

Tạ Nhiên nhìn thấy bọn họ bình an trở về, cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Em nói để em trông cho chị ngủ, nhưng chị ấy không nghe, nhất quyết chờ bọn anh về".

Tạ Tĩnh nhìn trước nhìn sau: "Chú Ngô và Du Du đâu rồi?"

Tạ Nhiên nói: "Bọn họ ngủ rồi, ở trên lầu ấy, các anh lần này đi không sao chứ?"

"Không sao không sao" Tạ Hạo cười hi hi không ngừng: "Có anh rể em ở đây, chúng em có thể có chuyện gì được chứ?"

Tạ Tuệ Lan không mặn không nhạt nhìn bọn họ nói: "Nhưng tôi thấy mấy người sao lại đều có chút chật vật, quần áo Tiểu Bân ướt rồi? Ngã xuống biển sao? Tiểu Tĩnh, Tiểu Hạo, hai em quần áo sao lại rách thế kia? Rốt cuộc có chuyện gì? Người bị nhốt trên thuyền đánh cá cứu về sao?"

"Đương nhiên cứu rồi".

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó, hì hì, nhưng mà chuyện dài lắm" Tạ Hạo thật vui vẻ: "Chính là để em kể từ từ cho chị nghe nhé, đều ngồi xuống, ngồi xuống, để em kể".

Tạ Nhiên bật cười nói: "Bán cái gì thế hả, mau nói đi".

Đổng Học Bân cũng mặc kệ bọn họ, hít hít cái mũi nói: "Mọi người nói đi, anh đi tắm trước thay quần áo đã, hic, lạnh quá".

Trong phòng tắm

Đổng Học Bân đóng cửa, liền cởi quần áo mở nước ấm ra bồn tắm, sau khi thử nước đã ấm chưa, anh liền vội nằm xuống, kì cọ một chút, toàn thân trên dưới đều được nước ấm phủ lên, một cảm giác ấm áp lan rộng ra toàn thân, vô cùng thoải mái, Đổng Học Bân hít hít khí, nhịn không được vươn vươn vai, híp mắt lại bắt đầu gội đầu, khôi phục thể lực một từng chút một.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Không bao lâu, Đổng Học Bân đã tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm, hắn liền lười biếng ngáp một cái rồi đi ra phòng tắm, kết quả chợt nghe thấy Tạ Hạo vẫn còn chưa nói xong.

Đã lâu như thế rồi? Tiểu tử này thật lắm lời.

Nhưng đây cũng là phong cách nói chuyện của người Bắc Kinh, hơi có thể xả.

"Bọn họ lại lái quân hạm đâm chúng em" Dưới sự chú ý của mọi người, Tạ Hạo khoa chân múa tay sung sướng kể lại, vẻ mặt rất là phẫn nộ: "Chị nói bọn họ có thiếu đạo đức không cơ chứ? Chị nói bọn họ có quá đáng không cơ chứ? Mấy tên khốn kiếp đó. May mà em phản ứng nhanh, tránh đi chỗ khác, mọi người không thấy được, để em kể cho mọi người đi, kia đúng là ngàn cân treo sợi tóc, em mà chậm một chút, chúng em đều đã tan xương nát thịt rồi".

Tạ Tĩnh nghe được cũng vui vẻ nói: "Em cũng đừng khoa trương nữa được không?"

Tạ Hạo trợn mắt nói: "Em nói là sự thật, sau đó bọn họ còn lấy súng bắn cao áp dưới nước bắn thuyền bọn em, cửa kính trên du thuyền đều vỡ hết, anh rể của em cũng thiết chút nữa bị rơi xuống biển, đúng lúc đó, em lại là phản ứng cực nhanh, vội vàng lái du thuyền né tránh đi, nếu không có em, mấy người chúng ta đều đã…"

"Nói vào chuyện chính đi" Tạ Tuệ Lan cũng nghe chán, ngáp một cái.

Đổng Học Bân cười đi lên, ngồi ở bên cạnh Tạ Tuệ Lan ôm thắt lưng cô, cũng bắt đầu nghe.

Thấy Đổng Học Bân đã tắm xong rồi, Tạ Hạo ho khan một tiếng nói: "Đương nhiên, nhân vật chính vẫn là anh rể em, chờ sau khi chúng em chạy về, anh rể của em liền giận dữ, lập tức đưa em, chị hai em và Tôn ca xuống thuyền nhỏ, bảo chúng em lên thuyền đánh cá cứu viện, sau đó liền rất kích động, anh rể của em một người lái du thuyền quay lại đường cũ, lại đi tìm quân hạm Nước A, trong đó có một con thuyền hướng lại đây, muốn đâm du thuyền, lúc này anh rể em đã sắp nguy nan, mắt thấy sẽ bị đụng phải, nhưng mọi người đoán xem anh rể của em làm thế nào?"

Tạ Nhiên hoài nghi nói: "Tránh đi?"

Tạ Tuệ Lan không nói chuyện, chờ hắn kể tiếp

Tạ Hạo đắc ý cười: "Ha ha, em đã nói đánh chết các chị cũng không đoán được ra mà, né tránh á? Vậy thì căn bản không phải tác phong của anh rể em rồi. anh rể của em là ai chứ? Lúc ấy liền giẫm chân ga…ôi chao, không đúng, không phải chân ga, dù sao chính là điều khiển du thuyền ở tốc độ lớn nhất".

Tạ Nhiên ngẩn ra: "Lái ở tốc độ đó làm gì?"

"Hỏi rất hay" Tạ Hạo kích động nói: "Em và chị hai em cũng lo lắng, không biết anh rể của em muốn làm gì, nhưng qua vài giây sau, chúng em mới biết được, anh rể của em muốn đâm bọn họ".

Tạ Nhiên trừng mắt nhìn: "Đâm quân hạm sao?"

Tạ Hạo chỉ anh hắn, cười nói: "Đúng vậy, chúng em lúc đó cũng là vẻ mặt này, Tôn ca của em còn choáng váng, em và chị hai cũng ngây ngốc ra, chúng em trong lòng đều nói anh rể điên rồi sao? Lại có thể lấy du thuyền đâm quân hạm của người ta? Nhưng cuối cùng các chị đoán thế nào? Ầm vang một tiếng, du thuyền bị đánh bay, nhưng toàn du thuyền lại không có bị sao, anh rể em cũng bình yên vô sự, trái lại đầu chiếc quân hạm kia thế nhưng lại bị anh rể em đâm thủng".

Tạ Nhiên không tin, cười ha ha nói: "Nói đúng không vậy, em nói mò cái gì chứ".

Tạ Hạo vội la lên: "Em nói chính là nói thật, sau đó anh rể em còn nổi giận đùng đùng lại xông lên lần thứ hai, ầm ầm, đụng phải cùng một vị trí, quân hạm kia lại có thể bị anh rể em làm đắm, chúng em xem một màn kia đều bị ghiền, người trên thuyền nhảy xuống biển trên thuyền cứu nạn, nhưng anh rể em có tính tình như thế nào chứ? Còn không buông tha bọn họ, liền tiến lên, kết quả một chiếc chiến thuyền quân hạm khác tới cứu viện, anh rể em liền quay đầu đi đâm nó, kết quả mới đụng phải một chút, chiếc quân hạm kia trên thân cũng thế, thế cục lúc này liền thay đổi, sau đó chính là anh rể em lái du thuyền đuổi theo quân hạm để đâm, quân hạm lại quay đầu bỏ chạy, tè cả ra quần. trường hợp kia quả thực đừng không cần nói nữa, thuyền viên trên thuyền cứu viện của chúng ta sớm đã bị chấn động làm cho choáng váng, đều nhìn lên tư thế oai hùng của anh rể em".

"Em nói đúng một chút được không?" Tạ Nhiên vẫn là không tin, nhìn về phía Tạ Tĩnh nói: "Tiểu Tĩnh, tiểu tử này kể chuyện rất không thực tế, em kể đi".

Tạ Tĩnh cười khổ nói: "Sự thật không khác lắm chính là như vậy, Tiểu Hạo này không nói dối đâu".

Tôn Khải cũng không tự chủ được gật đầu thật mạnh

"Thấy không, có thấy không?" Tạ Hạo hừ hừ nói: "Em đã nói rồi mà".

Tạ Nhiên khẽ lắc đầu, bật cười nhìn Tạ Tuệ lan nói: "Chị, chị nói bọn họ có phải hùa với nhau đến lừa gạt chúng ta không? Chuyện này chị tin sao?"

Tạ Tuệ Lan không nói gì, nhìn nhìn bọn họ.

Bỗng nhiên trên tiết mục giải trí kia trên TV kết thúc, sau đó chính là một bản tin tức.

Đài truyền hình đại lục, nhắm chừng còn chưa phát, nhưng truyền thông loan truyền thật không kiêng kị nhiều lắm.

Chỉ thấy trên TV xuất hiện một đoạn video, là hình ảnh mấy chiến thuyền đánh cá lên bờ, bên trong xuất hiện rất nhiều người, bối cảnh âm thanh còn lại là một MC, cô nói: "Theo tin tức mới vừa rồi, những thuyền viên của một số thuyền đánh cá đã bị nhốt ở trên biển đã được giải cứu, phóng viên của chúng tôi ở hiện trường hiện đang phỏng vấn họ, được biết, nhóm thuyền viên được cứu này nói không nhớ rõ lắm bọn họ được thoát vòng vây như thế nào, chỉ là nói cho phóng viên biết, là một người đàn ông lái du thuyền đánh đắm một chiếc quân hạm, đâm làm bỏ chạy một chiếc khác, sau đó cứu họ trở về, còn về phần tên tuổi người thanh niên trẻ tuổi kia, nhóm thuyền viên nói hình như người nọ không muốn tiết lộ, cho nên bọn họ cũng không biết".

Giọng MC nói: "Du thuyền đánh đắm quân hạm nghe có vẻ không thể tưởng tượng được, sự việc thật sự cũng chưa được xác nhận".

Nghe đến đó, Tạ Nhiên trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Là thật sao? Đổng Học Bân thật sự lái du thuyền nhỏ đi đâm quân hạm sao? Còn đánh chìm được?

Tạ Nhiên trong lúc nhất thời không thể tin nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi