QUYỀN TÀI

Hai ngày sau, Bắc Kinh.

Mùng năm tết, trên đường pháo nổ đinh tai nhức óc.

Vốn lần du lịch này bọn họ là chuẩn bị mùng 6 mới về, mùng 7 đi làm, nhưng hôm nay là mùng 5, một ngày quan trọng trong năm, sau đó mọi người bàn bạc một chút, vẫn là quyết định về trước một ngày, ăn bánh bao ở nhà, đoàn viên. Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan xuống máy bay, bên ngoài đã có xe chờ bọn họ, là bà Hàn sắp xếp.

Tạ Hạo vui vẻ lên xe: "Ô, vẫn là Bắc Kinh tốt, ở bên kia không khí quá ẩm ướt".

Đổng Học Bân giúp Tạ Tuệ Lan lên xe: "Chúng ta đi đâu? Chỗ mẹ em hay là nhà ông nội?"

"Đi tới chỗ ông nội đi, đều đi cả đi" Tạ Tuệ Lan ngồi trên ghế da nói: "Mọi người trong nhà đến, vừa rồi gọi điện bảo đã làm xong bánh bao rồi, mẹ chị tự mình xuống bếp, ha ha, đang chờ chúng ta".

Tạ Tĩnh cười hì hì nói: "Thím làm mì vằn thắn là món em thích ăn nhất".

Tạ Nhiên cười nói: "Chị cũng vậy, ăn vài ngày món ăn Đài Loan, đúng là không quen".

"Xuất phát, xuất phát" Tạ Hạo vung tay kêu lên: "Đi ăn bánh bao thôi, ha ha".

Chỉ có Tôn Khải ho khan một tiếng nói: "Cái này, tôi không đi đâu".

Tạ Tĩnh xìu mặt xuống lôi kéo nói: "Anh có ý gì?"

"Ai da, không phải" Tôn Khải giải thích nói: "Anh chính là cảm thấy không quá thích hợp".

Tạ Tĩnh kéo cánh tay hắn, kiên quyết nói: "Trên đường không phải đã nói rồi sao, anh nếu không đi thì đời này cũng đừng tìm em nữa, bây giờ xuống xe đi".

Tôn Khải vẻ mặt đau khổ nói: "Tĩnh Tĩnh, em xem em kìa, anh, anh đi được chưa?'

Tạ Tĩnh hừ một tiếng: "Thế này mới giống' Nhưng nhìn ra được, cô cũng có chút thấp thỏm không yên.

Đổng Học Bân hai người bọn họ, trong lòng thở dài, đối với quan hệ yêu đương của Tạ Tĩnh và Tôn Khải cũng không có hi vọng gì, không phải cảm thấy Tôn Khải không tốt, tiếp xúc vài ngày, Đổng Học Bân vẫn là có chút hảo cảm với Tôn Khải, là một người rất thành thật, không có linh tinh, đối với Tiểu Tĩnh rất là trân trọng, nhưng ba mẹ Tiểu Tĩnh là người như thế nào chứ? Tạ Quốc Lương là phó bộ trưởng bộ tài chính, lãnh đạo cấp chính bộ, anh ruột tiểu Tĩnh tiểu Nhiên lại là người được bồi dưỡng quan trọng đời thứ ba của Tạ gia, Tôn Khải chỉ là một giáo viên tiếng anh cấp ba, kết cục đến cửa cũng nhảy không qua được cửa đóng, cho nên Đổng Học Bân cảm thấy trong nhà nhất định sẽ không đồng ý, bọn Tuệ Lan, Tiểu Nhiên nhắm chừng cũng là có ý nghĩ giống nhau.

Trên đường.

Tạ Tĩnh tránh lái xe, thấp giọng khẩn trương nói: "Chị, chị nói bố mẹ em có thể đồng ý sao?"

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: "Ha ha, đồng ý cái gì".

"Chuyện em và Tôn Khải đó" Tạ Tĩnh xem ra rất thích Tôn Khải.

Tạ Tuệ Lan cũng là lắc lắc đầu nói: "Chị cũng không biết, đừng hỏi chị".

Tạ Tĩnh chậc lưỡi, lại nhìn về phía Tạ Nhiên nói: "Anh, anh nói đi? Rốt cuộc có hay không?"

Tạ Nhiên còn chưa có nói, Tạ Hạo lại lặng lẽ cười nói: "Em thấy được, Tôn ca không có nền thì sao? Đổng ca em lúc trước cũng không có nền, không phải đều giống nhau đã cưới được chị em sao".

Tạ Tĩnh vừa nghe, cũng không cảm thấy là an ủi.

Tạ Nhiên cũng là cười khổ một tiếng, cũng không nhiều lời.

Bọn họ cũng đều biết, việc của Đổng Học Bân và Tôn Khải là không thể đánh đồng, đúng vậy, anh rể bọn họ là không có nền, nhưng lại có bản lĩnh, hơn nữa lại không phải là bản lĩnh bình thường, có gì khó khăn chỉ cần giao cho Đổng Học Bân, vậy không có gì hắn không giải quyết được, cho nên ngay cả điều kiện gia đình anh rể bọn họ bình thường, cho dù ít tuổi hơn so với chị họ, cho dù tướng mạo bình thường, cũng không thành vấn đề, nhưng năng lực này Tôn Khải tự nhiên không có khả năng bì được, cho nên đương nhiên không thể lấy Đổng Học Bân khi đó để so sánh được.

Tạ Tĩnh trong lòng bất an, xe đã đến biệt thự Tây Sơn.

Vừa thấy bảo vệ ở cửa, Tôn Khải chính là run run, mặt càng co quắp.

Tạ Tĩnh mặc kệ, kiên trì đem mấy thứ mua từ Đài Loan về nhét vào trong tay Tôn Khải nói: "Lát nữa gặp đừng quên chúc tết trưởng bối nhé".

Tôn Khải ừm một tiếng, bước chân có chút cứng ngắc.

Mọi người đều vào biệt thự, các trưởng bối cũng đều ở trong phòng khách trò chuyện.

Thấy bọn họ trở về, Hàn Tinh cười ha ha đứng lên nói: "Đều đã trở về rồi sao? Chơi thấy thế nào?"

Đổng Học Bân cười nói: "Rất vui, phong cảnh bên kia thật đẹp, cảm ơn ba mẹ".

"Cảm ơn ba mẹ làm gì chứ?" Hàn Tinh vỗ vỗ tay hắn nói: "Chỉ là đặt vé máy bay và khách sạn mà thôi, đây chẳng phải chuyện nên làm sao?"

Tạ Quốc Bang đang uống trà nhìn qua nói: "Sức khoẻ Tuệ Lan vẫn tốt chứ?"

"Tuệ Lan không sao, chính là có lúc chán ăn thôi" Đổng Học Bân thuận tay cười sờ lên bụng Tuệ Lan.

Tạ Tuệ Lan cười nói thêm vào: "Còn có chút buồn nôn, vẫn luôn muốn nôn ra, ha ha, Tiểu Bân, đỡ em ngồi với, mệt quá".

Đổng Học Bân cẩn thận đỡ cô ngồi trên sô pha, sau đó duỗi tay chỉ chỉ vào cô, nói với bà Hàn: "Mọi người xem, tháng này vẫn là luôn sai vặt con, rót nước bừng trà không nói làm gì, có một lầu cao, con còn phải bế nàng lên tầng, nhưng mà là bị còn chiều hư rồi".

Hàn Tinh trừng mắt nhìn con gái, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Mới chưa hai tháng? Làm sao có thể yếu ớt như thế, mẹ nói cho con con ít sai vặt Tiểu Bân một chút đi".

Tạ Tuệ Lan híp mắt nhìn Đổng Học Bân: "Được, tiểu tử nhà anh tố cáo em có phải hay không?"

Mọi người đều cười.

Hiện tại Tạ Tuệ Lan nhưng là bảo bối của Tạ gia, mặc kệ trong bụng là con trai hay con gái, ý nghĩa cũng không khác nhau lắm, cho nên bây giờ ngay cả Tạ lão gia cũng không dám nghiêm mặt với Tạ Tuệ Lan, mỗi ngày đều ngóng trông đứa nhỏ sớm sinh ra một chút, càng đừng nói những người khác, đại thúc, Nhị thúc bọn họ cũng đối với Tuệ Lan một buổi hàn huyên ấm áp, hỏi tới hỏi lui hành trình của bọn họ, đi Đài Loan chơi ăn những gì.

Lúc này, Tạ Tĩnh ở phía sau và Tôn Khải xuất hiện.

Trong phòng cũng không biết sao lại yên tĩnh xuống, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Tạ Tĩnh có chút đỏ mặt, nhưng vẫn là giới thiệu Tôn Khải nói: "Đây là Đại thúc, đại thẩm em, đây là ba mẹ em, đây là Nhị thúc, Nhị thẩm".

Tôn Khải cuống quít chào mọi người, chợt đặt một số thứ xuống nói: "Dì, chú, năm mới an khang".

Tạ Tĩnh quan sát một chút sắc mặt bọn họ, lại nói: "Đây là bạn con, Tôn Khải".

Mẹ của Tạ Tĩnh là Hạ Diễm Trân lại chưa nói gì, chỉ là thản nhiên liếc mắt với họ một cái, bố của Tạ Tĩnh là Tạ Quốc Lương sắc mặt lại không có tốt lắm, nhưng là không có ai đối với việc Tôn Khải đến chơi có gì ngoài ý muốn, tựa như đã sớm biết Tạ Tĩnh có bạn làm giáo viên như vậy.

Không khí rất gượng gạo.

Tạ Quốc Lương cũng không để ý đến bọn họ, Tạ Tĩnh và Tôn Khải đều đứng ở đó không biết làm thế nào mới phải.

Lúc này vẫn là Hàn Tinh ra mặt, cười nói: "Tiểu Tôn phải không? Cảm ơn cháu, đến còn mang quà cáp gì chứ, mau ngồi xuống đi".

Cuối cùng có người giải vây, Tạ Tĩnh cảm ơn nhìn Hàn Tinh một cái.

Thím Hàn là chị dâu lớn trong nhà, bà đã lên tiếng, Tạ Quốc Lương cũng không nói gì.

Trên tầng, Tạ lão gia đi xuống, Hàn Tinh và Hạ Diễm Trân ở cạnh vội vàng đi tới dìu ông.

Nhưng Tạ lão gia lại khoát tay bảo: "Hai ngày này sức khoẻ không tồi, để chính tôi đi đi, ha ha, Tuệ Lan đã quay về rồi sao? Lại đây lại đây. Để ông xem phơi nắng có bị đen không".

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Lão gia tử, năm mới an khang".

Hàn Tinh thầm oán nói: "Sao lại gọi lão gia tử? Không có trên dưới gì cả'.

"Ha ha, không sao, nó muốn gọi cái gì thì gọi thế" Tạ lão gia xem xét Tuệ Lan, gật đầu nói: "Được, sắc mặt không tồi".

Tạ Hạo hừ hừ nói: "Ông nội sao lại bất công như thế, sao không hỏi thăm cháu".

Tạ lão gia thổi râu trừng mắt nhìn hắn nói: "Tiểu tử nhà ngươi có cái gì tốt mà hỏi thăm? Ham ăn ham chơi, không cần người khác quan tâm".

Tạ Hạo té xỉu nói: "Ai ham ăn ham uống gì chứ? A, nhưng cháu còn rất đói bụng nha, bánh bao đâu? Bánh bao đâu?"

Hàn Tinh cười xoa đầu Tạ Hạo nói: "Thằng bé ngốc, ha ha, chờ ở đây, để thím đi lấy bánh bao cho mấy đứa, đã làm xong rồi, chỉ chờ nấu thôi".

Tạ lão gia nói: "Để người giúp việc đi là được rồi".

Hàn Tinh mỉm cười: "Không sao, cứ để con nấu".

Đổng Học Bân lập tức nói: "Mẹ, để con giúp mẹ nhé".

Hạ Diễm Trân và Từ Lệ Phấn cũng đều nói: "Chị, bọn em cũng xuống giúp".

Hàn Tinh ung dung xua tay nói: "Mấy đứa cũng vừa đến, còn chưa ngồi ấm chỗ, hai mẹ con bọn chị đi là được" Dứt lời, Hàn Tinh liền kéo tay Đổng Học Bân đi.

Phòng bếp.

Hàn Tinh vừa đặt bánh bao vừa hỏi: "Con người Tiểu Tôn thế nào?"

Tạ gia là một chỉnh thể, không tách rời, cho nên việc yêu đương và hôn sự của Tạ Tĩnh Hàn Tinh nhất định cũng phải quan tâm.

Đổng Học Bân đắn đo một chút, nói: "Tiểu Tôn không tồi, người thành thật, vừa nhìn chính là con nhà đứng đắn".

Hàn Tinh gật gật đầu, lại là lắc đầu nói: "Mẹ thấy Quốc Lương và Diễm Trân cũng không thích nó lắm, Tuệ Lan và Tiểu Nhiên cũng thế? Chuyện này sợ là không thành được".

Đổng Học Bân ừm một tiếng: "Đúng vậy".

"Không nói chuyện này nữa. Con và Tuệ Lan lúc nào thì trở về Phần Châu?"

"Bọn con bàn bạc là sớm ngày mai con trở về, đi thành phố Lữ An thăm mẹ con đã".

"Năm mới sao cũng không ăn tết với mẹ con? Nên về, sớm một chút đi, để Tuệ Lan và con cùng về".

"Không cần đâu mẹ, Tuệ Lan thật khó mới về được vài ngày, để cô ấy ở bên này với mẹ và ba, Lữ An và Phần Châu không xa nhau lắm, Tuệ Lan lúc nào đi qua cũng tiện, bọn con chỉ cần lái xe nửa tiếng là đến thôi".

"Vậy cũng được".

Một nồi bánh bao đã nấu xong.

Hàn Tinh tiếp tục lấy bánh bao ra khỏi nồi, Đổng Học Bân lại bưng bánh bao nóng hôi hổi đi ra.

Lúc đi ngang qua hành lang, Đổng Học Bân đột nhiên nghe thấy vài tiếng quát mắng, hình như là giọng nói của Tạ Quốc Lương và Tạ Tĩnh, lại đi về phía trước, chỉ thấy Tạ Tĩnh đã đỏ mắt như muốn quay đầu rời đi, xem ra hình như đã khóc, chỉ còn Tạ Quốc Lương một mình ở đó tức giận.

"Đại thúc" Phía trước liền nói qua, Đổng Học Bân cũng không tránh đi.

Tạ Quốc Lương quay đầu nhìn hắn, giận dữ nói: "Tiểu Tĩnh đứa nhỏ này, quá bướng bỉnh".

Đổng Học Bân biết có thể là bởi vì chuyện của Tôn Khải, cũng không tiện xen vào.

Tạ Quốc Lương vỗ hắn nói: "Đi, ăn cơm trước đã".

Phòng ăn, Tạ Tĩnh và Tôn Khải đều bị bỏ lại ở một bên, Đổng Học Bân và Tạ Hạo còn nói, thường thường cũng nói với bọn họ một chút, nhưng các trưởng bối ngoài Hàn Tinh ra đều là khách khí nói vài câu với bọn họ, những người khác đều không nói chuyện nhiều với Tôn Khải.

Ăn, ăn, Tạ Tĩnh uất ức vô cùng, nước mắt tí tách rơi trong bát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi