QUYỀN TÀI

Buổi sáng, trong nhà.

Chưa đến bảy giờ Đổng Học Bân đã rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt liền lấy quần áo đứng trước gương thử đi thử lại.

Vừa rời giường Tạ Tuệ Lan liền ra phòng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Mặc quần áo, đúng rồi em nhìn xem anh mặc bộ nào thì đẹp” Đổng Học Bân nói.

“Sao lại ăn mặc đẹp như vậy, ha ha, định đi tìm tình nhân sao?”

“Em nói cái gì vậy, không phải anh sẽ dẫn đội đi tuần tra sao? Phải ăn mặc già dặn môt chút chứ”.

“Tuần tra? Không phải thứ hai sao? Sao hôm nay lại đi? Nhiệm vụ trước sao?”

“Đi trước kiểm tra một chút, nếu mai đi thì quan viên địa phương đã chuẩn bị trước hết rồi, không kiểm tra ra được”.

“Tiểu tử anh còn để tâm thế sao, được rồi, mặc bộ này đi nhé, bộ này rất đẹp, rất hợp với anh”.

“Được, anh sẽ nghe em, mấy ngày này anh sẽ không về nhà, em tự ra ngoài ăn cơm nhé, anh tính sẽ đi khoảng hơn một tuần, nếu em thấy không được thì gọi mẹ anh đến đây, một mình em ở nhà anh cũng không yên tâm, nên chịu khó ăn uóng và nghỉ ngơi cho tốt, về sau cục cưng cũng khỏe mạnh”.

“Em so với anh còn có chừng mực hơn, anh đi đi, ha ha”.

“Vậy cho anh hôn một cái đã, đến đây”.

“Đi thì đi đi, vẫn còn nhiều chuyện mà”.

“Em có hôn không? Nhanh lên, anh phải đi rồi”.

Đổng Học Bân hôn Tuệ Lan một lát, sau đó mới càm hành lý rời đi.

Hắn không lái xe của mình, như thế quá rõ ràng, vậy không phải là tuần tra, cho nên ngày hôm hắn liền qua đơn vị lái một chiếc xe công về, là xe Passat, không phải quá mất mặt, cũng không phải quá sang trọng, như vậy là tốt nhất, về phần tổ viên tổ tuần tra số ba của bọn họ, Đổng Học Bân sớm đã liên lạc với bọn họ, nói mình đến địa phương trước nhìn một cái, bảo bọn họ mai cùng nhau đi, không cần sốt ruột.

Một giờ...

Hai giờ...

Ba giờ...

Sáng, xe vào trong huyện Mã Dương.

Huyện Mã Dương, nơi này nguyên là một huyện nghèo khó của tỉnh, có điều bởi vì nơi này cách kinh thành không xa, bởi vì vấn đề giá thuê phòng ở huyện bây giờ cũng không còn ở mức huyện nghèo khó, bây giờ, giá thuê phòng ở huyện giáp thành phố này cũng đắt ngang ngửa với nhiều nơi trong thành phố Phần Châu, cũng kéo theo cơ hội phất triển rất nhiều các ngành nghề khác, nói tóm lại, mấy năm gần đây huyện Mã Dương cũng rất phát triển.

Huyện thành.

Một ngã tư đường rất phồn hoa.

Đổng Học Bân đỗ xe ở ven đường, đi xuống xe tùy tiện đi bộ một chuyến, nhìn xem cảnh vật chung quanh, sau đó muốn tìm một nơi để ăn cơm.

Gió lạnh thổi, có chút lạnh.

Đổng Học Bân liền nắm cổ áo thật chặt, vào một khách sạn nhìn qua có vẻ không tồi.

Vừa vào cửa, bỗng nhiên có hai người cũng theo bên cạnh đi vào đi, Đổng Học Bân cùng hai người bọn họ va chạm một chút, Đổng Học Bân theo bản năng nhíu mày.

Đôi tình nhân trẻ kia cũng nghiêm mặt quát: “Nhìn cái gì!”

Trong lòng Đổng Học Bân tôi nhìn hay là anh nhìn, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, bỗng nhiên hắn ngẩn người.

Hai nam nữ thanh niên kia cũng hơi ngẩn ra, “Ôi chao, anh là... Đổng... Đổng...”

Vẫn là cô gái kia nghĩ ra, chỉ vào hắn nói: “Đổng Học Kim!” Tên còn nói sai rồi.

Đổng Học Bân nhớ lại một chút, trong đầu nhất thời xuất hiện hai cái tên, “Bàng Thạc! Đỗ Quyên!” Lập tức cười đua tay ra bắt tay với bọn họ, “Đổng Học Kim là ai tôi cũng không biết, Đổng Học Bân”.

Đỗ Quyên vỗ đầu, “Đúng rồi đúng rồi, xem xem đầu óc tôi này”.

Bàng Thạc cũng dùng sức vỗ vai Đổng Học Bân, “Chúng ta bao nhiêu năm không gặp rồi? Không thể tưởng được lại đụng phải cậu như thế nay, sao trước đó có vài lần bạn học tụ họp cậu lại không tham gia?”

Đổng Học Bân thở dài một tiếng, “Công tác bạn quá, vẫn không có thời gian rảnh”.

Bàng Thạc ha ha cười, “Được rồi, hôm nay đụng phải thế này cậu cũng không thể đi rồi, hai ta vào ăn một chút, tôi mời khách, đi một chút đi!”

Đổng Học Bân cười nói: “Không cần, cứ để tôi mời đi”.

“Đến đây rồi thì phải để tôi mời khách, mau vào” Bàng Thạc vung tay lên.

Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên, là hai người bạn học trung học hồi ở kinh thành của Đổng Học Bân ngay từ hồi mới vào học hai người này đã yêu nhau, không ngờ sau khi tốt nghiệp trung học nhiều như vậy năm hai người vẫn ở cùng một chỗ, hơn nữa nhìn nhẫn trên tay bọn họ, thoạt nhìn có vẻ đã kết hôn. Về phần khi học trung học, Đổng Học Bân cùng hai người bọn họ quan hệ thật ra cũng bình thường, từ sau khi tốt nghiệp cơ bản không có liên hệ gì, chỉ là sau lại nghe ai nói vào tai, giống như Bàng Thạc và Đỗ Quyên hai người đều thi vào làm nhân viên công vụ, đi tây bộ tôi luyện, về phần hai người kêu không ra tên Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng không có gì bất ngờ, lúc ở trung học, thành tích học tập của hắn chỉ trung bình, bình tướng mạo cũng trung bình, thể lực trung bình, hoàn toàn là người không được người khác chú ý, bọn họ còn có thể biết mình họ Đổng, điểm này Đổng Học Bân cảm thấy tốt lắm rồi.

Trong khách sạn.

Bàng Thạc đi vào, ông chủ khách sạn lập tức đi ra đón, “Ô, Bàng Cục trưởng, Đỗ Chủ nhiệm, sao lại có thời gian rảnh đại giá quang lâm thế này? Mau mời vào mau mời vào”.

Bàng Thạc cười nói: “Cho tôi một phòng, yên tĩnh một chút”.

“Được rồi, mời mấy vị theo tôi” Ông chủ thực nhiệt tình.

Đổng Học Bân có chút kinh ngạc, ồ, bàng Thạc và Đỗ Quyên ở nơi này còn thật có danh tiếng?

Trong phòng.

Bàng Thạc đưa thực đơn đưa cho Đổng Học Bân, mỉm cười nói: “Muốn ăn cái gì cứ gọi đi, đừng khách khí, rượu Mao Đài đi, hai ta cùng uống một chút”.

Đổng Học Bân tùy tiện gọi vài món thức ăn, sau đó nghi hoặc nói: “Tôi nghe nói sau khi hai ngươi tốt nghiệp đại học liền thi vào làm nhân viên công vụ? Còn đi tây bộ?”

Bàng Thạc cảm khái nói: “Đúng thế, đi hai năm, bên kia quả thật là nơi tôi luyện người”.

“Là tra tấn nhân tài thì đúng hơn” Đỗ Quyên liên tiếp lắc đầu, “Nơi đó hoàn cảnh rất khổ”.

Đổng Học Bân hỏi: “Vậy hiện tại như thế nào rồi?”

Bàng Thạc nói: "Nhờ quan hệ, lúc diễn ra lễ mừng năm mới liền điều hai chúng tôi đến huyện Mã Dương, cuối cùng vẫn là quan hệ mà ra, ài, nhân viên công vụ chính là một cái tư lịch hỗn độn, không có tư lịch cái gì cũng không được, dù có năng lực cũng vô dụng, người ta căn bản không thu nạp mình, quên đi, chuyện này nói cậu cũng không biết, dù sao nhân viên công vụ nhìn bên ngoài thì đẹp, bên trong khổ lắm, người bình thường căn bản không biết, hao tâm tổn sức”.

Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, “Vậy hiện tại hai người là... Cục trưởng?”

“Phó Cục trưởng” Bàng Thạc uống ngụm trà, buông cái chén nói: “Tôi hiện tại làm ở cục kiến thiết, Đỗ Quyên làm Phó Chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện”.

Phó Cục trưởng? Phó Chủ nhiệm?

Đều là cấp cán bộ ban ngành?

Đổng Học Bân nói: “Vậy hai người đều rất tốt rồi”.

“Hài, bình thường thôi” Bàng Thạc nhìn qua vẫn là rất đắc ý, cười nói: “Đôi ta cũng là vừa đến ban ngành này, cuối cùng cũng không phí công rồi”.

Đỗ Quyên xem xét anh nói, “Học Bân, hiện tại cậu làm gì?”

Đổng Học Bân không tiện nói, nói cho có lệ: “Linh tinh thôi, lần này đến huyện Mã Dương bàn bạc chút công việc”.

Bàng Thạc nói: “Tới chỗ này nếu gặp chuyện gì, trực tiếp tìm tôi, ở bên này tôi cũng có một chút mặt mũi, có việc ncứ nói với tôi”.

Đổng Học Bân ha ha cười nói: “Vậy được, tôi cảm ơn trước nhé?”

Bàng Thạc xua tay nói: “Đều là bạn học, khách khí cái gì?”

Đỗ Quyên nói: “Đồ ăn lên rồi, nào, thừa dịp còn nóng ăn đi”.

Lại nói tiếp, Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên thực tính không tệ, mới hai năm liền lên được cấp phó, vẫn là thực chức, bọn họ cũng tự nhiên có sự kiêu ngạo của mình, họ liên tiếp nói chuyện công tác tào lao với Đổng Học Bân, tuy nói là oán giận và kêu khổ, nhưng trên thực tế Đổng Học Bân cũng nhìn ra được, hai người đối công tác và cuộc sống của mình vẫn là rất vừa lòng, chính là khoe khoang một chút thôi. Đổng Học Bân cũng chưa nói cái gì, khi hắn học trung học vẫn không thường nói chuyện, rất bề bộn, lúc này vẫn giữ được tác phong đó, lẳng lặng nghe bọn họ nói.

Rượu quá tam tuần.

Bàng Thạc ôm bả vai Đổng Học Bân tùy tiện nói: “Huynh đệ, hiện tại kết hôn chưa?”

Đổng Học Bân cười cười, “Vừa kết hôn mấy tháng, hai người các cậu cũng kết hôn rồi đúng không? Tôi thấy nhẫn”.

Bàng Thạc ô một tiếng, “Vậy chúng ta không khác biệt lắm, tôi cùng Quyên tử cũng vừa kết hôn được hai tháng, thế nào? Cuộc hàng ngày được không? Hiện tại tiền lương bao nhiêu?”

Đổng Học Bân ăn ngay nói thật nói: “Hơn bốn ngàn”.

Bàng Thạc bất ngờ nói: “Vậy còn có thể, có điều nhân viên công vụ chúng tôi chủ yếu là hưởng phúc lợi, tính ra cũng không nhiều hơn cậu được bao nhiêu”.

Đổng Học Bân khiêm tốn nói: “Ha ha, tôi làm sao có thể so được với các cậu”.

“Đừng nói như vậy.” Bàng Thạc nói: “Có điều về sau nếu cậu không làm ở công ty của cậu nữa, cứ tới đây tìm tôi, tôi về sau nhắm chừng sẽ ở huyện Mã Dương này phát triển, tìm cho cậu một công việc một tháng mấy ngàn thì cũng không thành vấn đề, khẳng định so với cậu bây giờ còn tốt hơn”.

“Đến lúc đó rồi nói sau”.

“Được, có việc gì thì cậu cứ nói”.

Đồng Học Bân vốn vẫn thế, phàm là nói chuyện so sánh thì đều rất bình thường, ví dụ như nhìn xem vợ ai xinh đẹp hơn, ví dụ như nhìn xem ai làm quan to hơn, ví dụ như nhìn xem ai lương cao hơn, đều là những chuyện rất đỗi bình thường, Đổng Học Bân cũng không để ý, hắn vẫn là người thích khoe khoang, trước kia thế và bây giờ cũng thế.

Sau khi ăn xong.

Bàng Thạc cũng có chút quá chén, “Học Bân, nhìn không ra đấy, hồi trung học cậu vốn không uống rượu, hiện tại tửu lượng tốt như vậy? Hôm nay xem như uống quá nghiện!”

Đỗ Quyên nhíu mày nói: “Đừng uống nữa, ngày mai còn có việc đấy, đừng chậm trễ”.

Vừa nghe lời này, Bàng Thạc hít thật sâu rồi thở dài nói: “Thành phố không muốn cho chúng ta sống yên ổn mà”.

“Ủa? Làm sao vậy?” Đổng Học Bân hỏi.

“Cậu không biết chứ” Bàng Thạc bất đắc dĩ nói: “Ủy ban kỷ luật thành phố phái cái tổ tuần tra, ngày mai tới đây, còn không biết tra ra cái tật xấu gì không, Ủy ban kỷ luật thành phố bọn họ động nói chuyện là chúng tôi phải mang tiền thu xếp chạy cửa sau, trong huyện đều hạ mệnh lệnh, yêu cầu ngày mai các đơn vị ban ngành đều chuẩn bị thật tốt để nghênh đón lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố, ngàn vạn không thể để xảy ra sai xót, hơn nữa cục kiến thiết chúng tôi nghe nói, hình như thành phố Phần Châu chuyện sập tòa nhà dạy học, nói cục kiến thiết nhắm chừng sẽ là đối tượng khảo sát trọng điểm, lại bận rộn rồi”.

Đỗ Quyên cũng oán giận nói: “Chỗ chúng tôi cũng thế, ngày mai chỉ là tiếp đãi đoàn công tác mà sợ là phải bận việc cả ngày, ài, đây cũng là giúp lãnh đạo thành phố, thị sát ít đi vài lần không được sao?”

Bàng Thạc lập tức nói: “Được rồi em nói nhỏ chút đi, đừng để người ta nghe thấy”.

Trong lòng Đổng Học Bân liền cười khổ một tiếng, không ngờ mọi người lại nói tôi như vậy??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi