QUYỀN TÀI

Trong phòng thương vụ

Vẻ mặt Từ Yến rât bình tĩnh nói: “Khả năng là đã bị bắt rồi”.

Đổng Học Bân an ủi nói: “Chị đã gọi điện thoại cho Chính ủy của bọn họ rồi, hẳn là không có việc gì đâu”.

Từ Yến nói: “Giọng điệu cuối cùng của Chính ủy Lưu có chút nói cho có lệ, nhắm chừng ông ta không muốn nhúng tay vào, hơn nữa quan hệ giữa tôi và ông ta cũng rất bình thường, không có gì giao tình đặc biệt”.

Đổng Học Bân hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Tôi gọi điện cho tư lệnh viên của bọn họ” Từ Yến nói gọi là gọi, lập tức hỏi thăm số điện thoại của Lưu Quốc Vỹ, sau đó gọi tới.

Tít tít tít, tít tít tít, điện thoại không có người nghe

Từ Yến sắc mặt không tốt lắm nói: “Khẳng định là biết bên trong có con tôi nên cố ý không tiếp điện thoại, tám phần là Chính ủy Lưu đã nói với ông ta”.

“Đều họ Lưu? Hai người này không phải là thân thích chứ?”

“Không phải, nhưng quan hệ của họ khẳng định sẽ thân thiết hơn với tôi”.

Đổng Học Bân nói: “Có lẽ là đang ở bệnh viện trông con ông ta? Không muốn nghe máy?”

Từ Yến liền gọi thêm vài cuộc, lại vẫn là không có người nghe.

Trong lòng Đổng Học Bân cũng hiểu rõ, Lưu Quốc Vỹ tám chín phần mười là đã biết, bởi vì tuy rằng cấp bậc của Từ Yến so với ông ta có kém hơn một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, nếu nghe điện thoại của chị Từ, Lưu Quốc Vỹ tám phần là không thể không nể mặt mũi, cho nên rõ ràng không muốn tiếp, về điểm này Đổng Học Bân cũng có thể nhìn ra, Lưu Quốc Vỹ mười phần cưng chiều con ông ta, bằng không cũng sẽ không ngầm đồng ý cho quân nhân cầm súng đi ra ngoài bắt người.

Đổng Học Bân nói: “Lưu Quốc Vỹ người này tôi biết, ngày hôm qua tôi còn nói chuyện điện thoại với ông ta, có điều người này thế rất mạnh, lại rất cưng chiều con, vốn có vấn đề về tác phong và công việc, ngày hôm qua đi thị sát cơ quan của Lưu Hải Tân, con trai ông ta, kết quả không lâu sau Lưu Quốc Vỹ liền gọi điện thoại cảnh cáo tôi, ở bề ngoài nói là tôi không cần nể mặt ông ta, nhưng thực tế chính là gõ đầu nhắc nhở tôi, người này thật sự có điểm không nhờ cậy được, sao lại giáo dục con mình như thế chứ? Tôi xem Lưu Hải Tân trở thành bộ dạng như bây giờ phần lớn đều là trách nhiệm của Lưu Quốc Vỹ, làn này con chị không hề sai, cho dù các bạn học của thằng bé không nên đánh người, nhưng chuyện này khẳng định là Lưu Hải Tân khơi mào mà ra”.

Từ Yến bình tĩnh nói: “Chuyện này tôi biết, con tôi tuy rằng không nghe lời, nhưng chưa bao giờ chủ động gây chuyện” Ngừng một chút rồi nói tiếp, “Không nói nữa, tôi đi đây”.

“Chị đi đâu?”

“Quân khu”.

Nói xong những lời này Từ Yến cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.

Đổng Học Bân muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy chính mình đi cùng thì không thích hợp lém, nên dừng lại, cầm lấy điện thoại gọi cho bạn học của mình là Đỗ Quyên.

“Alo, Đỗ Quyên, tôi Đổng Học Bân đây”.

“Tôi biết là cậu rồi, làm sao vậy?”

“Cậu làm ở trong văn phòng huyện, tin tức khẳng định sẽ nhanh hơn tôi, cậu giúp tôi hỏi thăm một chút, tôi nghe nói Phó Cục Trưởng cục du lịch Lưu Hải Tân bị người ta đánh, thương thế thế nào? Có nguy hiểm không?”

“Có việc này sao? Được, tôi sẽ hỏi cho cậu”.

“Được, vậy lát nữa gọi lại sau”.

Sau khi ngắt điện thoại, Đổng Học Bân châm điếu thuốc, hít một hơi.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, số điện thoại của Đỗ Quyên sáng lên trên màn hình điện thoại của Đổng Học Bân.

Đỗ Quyên liền nói: “Tôi hỏi rồi, đúng là có chuyện này, Lưu Hải Tân đang ở bệnh viện, hình như là cánh tay và xương sườn có một chút ảnh hưởng, nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, vết thương nhẹ mà thôi” Giọng điệu ngừng một chút, “Học Bân, sao cậu lại muốn hỏi chuyện này? Tôi nghe nói hính như tổ tuần tra đang điều tra Lưu Hải Tân? Có điều cha cậu ta là tư lệnh của thành phố chúng ta, đóng quân gần huyện Mã Dương, tôi cảm thấy cậu có phải là...”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn nhé”.

“Khách khí cái gì, có chuyện gì cậu cứ nói là được rồi”.

“Được, nếu có tin tức gì mới thì cậu gọi điện cho tôi nhé?”

“Được, không thành vấn đề, có tin tức gì mới tôi sẽ gọi cho cậu”.

Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giữa trưa, nhưng Đổng Học Bân lại không có tâm trạng ăn cơm, sau khi đi quanh quẩn trong phòng một lúc, hắn cắn răng một cái, vẫn là gọi điện cho Tạ Tuệ Lan.

“Tuệ Lan, là anh”.

“Đang họp có việc gì thì nói mau đi”.

“Là như thế này, Từ Yến Từ Trưởng phòng em nhớ chứ?”

“Có biết, lãnh đạo cũ của anh khi anh làm ở quốc an? Chúng ta đã gặp một lần”.

“Con chị Từ đến huyện Mã Dương, bởi vì Lưu Hải Tân gây chuyện, con chị Từ cùng vài bạn học của nó đã đánh hắn, kết quả hiện tại bị ba của Lưu Hải Tân tìm người bắt đến quân khu, còn bị quân nhân đánh”.

“Tư lệnh Lưu sao?”

“Đúng là ông ta, em xem có thể gọi điện thoại nói với ông ta một tiếng hay không, con của ông ta thương thế cũng không quá nặng, em bảo ông ta thả mấy đưa nhỏ ra trước được không, đều là những đứa trẻ mới mười bảy mười tám tuổi, ông ấy là tư lệnh quân khu, còn chấp gì bọn chúng? Không thì giao cho cơ quan công an xử lý chứ cũng không tới phiên quân khu bọn họ khoa tay múa chân? Cái này gọi là lạm dụng hình phạt, căn bản không hợp quy củ, em nói đỡ một tiếng được không?”

“Được, để tôi em xem”.

“Ừm, anh chờ điện thoại của em”.

Tối hôm qua Đổng Học Bân đã làm Từ Yến như vậy, không khí còn chưa có điều tiết lại được, hiện tại con Từ Yến xảy ra chuyện, Đổng Học Bân đương nhiên không thể không quan tâm, dù là xét về tính hay lý, về công hay tư, Đổng Học Bân đều đứng về bên phía Từ Yến, yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng không muốn xảy ra việc gì, không muốn nhìn thấy Từ Yến sốt ruột, bởi vì hắn biết Từ đại tỷ yêu đứa con này, yêu đến tận xương tủy. Huống hồ theo góc độ nào đó mà nói, tuy rằng Đổng Học Bân cãng chưa thấy mặt thằng bé, nhưng mình và mẹ thằng bé có mối quan hệ như thế, Đổng Học Bân tự nhiên đối với con Từ Yến cũng có chút cảm xúc yêu thương, đây là chuyện thường tình ở đời, thế nào cũng không tránh được.

Một lát sau.

Tạ Tuệ Lan gọi điện lại: “Em hỏi qua rồi”.

Đổng Học Bân lập tức nói: “Lưu Quốc Vỹ tiếp điện thoại không?”

“Có, có điều ông ta nói ông ta chỉ biết con mình bị thương, tình huống khác ông ta không rõ ràng lắm, cũng không thừa nhận rằng mình ra lệnh cho quân nhân bắt người”.

Ánh mắt Đổng Học Bân trở nên lạnh lùng, “Ngay cả em mà ông ta cũng không nể mặt sao?”

Tạ Tuệ Lan nói: “Người ta là lão tư cách thị ủy thường ủy, không cần thiết phải nể mặt em, em nói với ông ta mấy đứa nhỏ này là con của bạn em, Lưu Quốc Vỹ cũng không để ý, nghe em nói xong cũng không nói cái gì nữa, xem ra là ông ta muốn xả giận vào mấy đứa nhỏ này, sẽ không chịu nể mặt bất cứ ai cả”.

“Vậy làm sao bây giờ? Người không về được sao?”

“Lưu Quốc Vỹ cũng không dám quá đáng đâu, hẳn là chỉ bắt người để hù dọa bọn chúng thôi”.

“Hù dọa? Mọi người bị bị quân nhân bọn họ đánh mà còn gọi là hù dọa? Còn cầm súng nữa, như thế thật quá vô pháp vô thiên”.

“Đã có con của Từ Trưởng phòng ở đấy, thì chắc là ngày mai người sẽ được thả thôi”.

Ngắt điện thoại, Đổng Học Bân biết Từ Yến khẳng định sẽ không chờ được một ngày đâu, hôm nay người nhất định phải được thả nếu không đêm dài lắm mộng cũng không biết ở trong quân doanh sẽ phải chịu tội gì đâu, vạn nhất thực sự bị bọn họ đánh cho sợ hãi thì Từ đại tỷ không phải sẽ điên sao?

Khá khen cho một Lưu Quốc Vỹ.

Không chịu nể mặt Trưởng phòng Từ, mà ngay cả Tuệ Lan của tôi cũng không chịu nể mặt.

Con mẹ nó mày không chịu nể mặt ai phải không? Mày tự cho mình là thông minh sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi