QUYỀN TÀI

Giữa trưa.

Trước đồi của quân khu

Từ Yến cùng rất nhiều lãnh đạo cán bộ làm việc đều là chú ý quy tắc và phương pháp làm việc, có điều Đổng Học Bân hiển nhiên sẽ không như vậy, thằng nhãi này chính là một là bài lộ ra sự bất an, cho nên vừa rồi liền nắm họng súng dí vào đầu mình, bảo bọn họ mở chốt bảo hiểm, cái này ngược lại đã khiến hai lính gác kia chấn động, ở trước mặt Đổng Học Bân không sợ trời không sợ đất này, khí thế của hai lính gác phía trước nhất thời giẩm xuống.

Bọn họ chưa bao giờ gặp người nào như thế!

Lúc này cũng không biết nên làm cái gì cho tốt bây giờ!

Đổng Học Bân còn không buông tha cho người ta, một tay cắm họng súng lạnh lẽo kia lên đầu mình, từng bước đi lên phía trước, “Không dám bắn sao? Vậy cậu chính là cháu của tôi!”

Lính gác giận không thể át, “Ngươi!”

Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Ngươi cái gì mà ngươi! Nhắm vào đây mà bắn!”

“Tiểu Đổng! Được rồi! Mau quay trở lại đi!” Từ Yến sợ súng cướp cò.

Đổng Học Bân có cách nghĩ của riêng mình, nói với Từ Yến: “Từ đại tỷ, những loại người thế này chúng ta không nên khách khí với họ, chúng ta càng khách khí họ sẽ càng lấn tới. Chị xem xem, vừa rồi hai người bọn họ rất hung hăng, cái gì mà nổ súng chứ, chị nhìn xem, bọn họ ngay cả bóp cò cũng không dám. Đây chính là điển hình của những kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu! Có khẩu súng sẽ không biết họ của chính mình là gì mà! Hù dọa ai chứ! Tôi là ai hai người còn chưa biết sao? Khi tôi lội trong mưa bom bão với bọn bắt cóc thì hai người các người còn chưa xé nổi tờ giấy đi ỉa! Làm tôi sợ sao? Hai người dám nổ súng bắn người sao?” Thật ra nói Đổng Học Bân vưởi qua lửa đạn cũng được mà nói đánh gục kẻ bắt cóc cũng thế, cũng không là người mà bọn họ có thể so sánh.

Từ Yến quát mắng nói: “Buông súng xuống!”

Nhưng hai lính gác kia không bỏ súng xuống, vẫn là chỉ vào Đổng Học Bân.

Từ Yến giận. liền bước lên phía trước, nắm lấy khẩu súng của bọn họ, sau đó không đợi người lính gác kia kịp phản ứng, từ đại tỷ liền đưa tay lến, trực tiếp hất cánh tay của người lính kia ra, lên gối một cái, người lính gác kia liền không thể nhúc nhích!

Một lính gác khác cả giận nói: “Cô làm gì vậy!”

Từ Yến cũng không nói gì, đẩy tay một các, người lính gác kia liền ngã chổng vó.

Đổng Học Bân vui vẻ, sức chiến đấu của Từ Yến hắn đã thể nghiệm qua, chính mình nếu không dùng Back, căn bản cũng không phải đồi thủ của Từ đại tỷ. Càng đừng nói hai cái người lính gác chưa có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu kia, kể cả cả hai người cùng đến cũng không thể đánh lại Từ Yến.

Đột nhiên, trong quân khu truyền đến tiếng xe.

Một lát sau, một chiếc xe jeep quân dụng chạy như bay tới, sau đó là bốn năm người xuống xem tất cả đều mang theo súng.

Cuối cùng là một cái quan quân cũng xuống xe, nhìn vòng bảo hộ bị phá hỏng, lại nhìn tên lính gắc mặt xám mày tro kia, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Sao lại thế này?”

Lính gác đứng nghiêm nói: “Báo cáo! Có người muốn xông vào quân khu!”

Quan quân giả khuông giả dạng nhìn về phía Đổng Học Bân cùng Từ Yến, “Là bọn họ sao?”

Đổng Học Bân bật cười nói: “Tôi nói anh giả vờ cái gì mà giả vờ chứ, diễn tốt nghiệp vẫn là diễn tốt nghiệp? Tình huống gì đây anh còn không biết sao? Còn giả vờ cái gì chứ?” Hắn nói chuyện rất không không khác khí.

Từ Yến trách cứ nói: “Tiểu Đổng, được rồi”.

Từ Yến nói Đổng Học Bân liền nghe lời, không nói nữa.

Lính gác cả giận: “Là bọn họ!”

Đám quân nhân ở đằng sau đều lộ ra ánh mắt không hiền lành gì.

Từ Yến không nói hai lời, trực tiếp đem chứng minh công tác ném qua, “Con tôi bị các người mang đi! Hãy gọi thủ trưởng của các người ra đây! Bằng không để cho chúng tôi đi vào!”

Quan quân kia cầm lấy giấy chứng nhận xem, “hóa ra là Từ Trưởng phòng” Dừng một chút.“Tôi phải thông báo một tiếng, mời các người chờ một chút” Nói xong trở về trong xe.

Sau khi liên lạc, quan quân từ trong xe đi ra.

Đổng Học Bân cùng Từ Yến đều xem xét hắn, chờ hắn nói chuyện.

Quan quân nói: “Từ Trưởng phòng, ở trên có chỉ thị, chị có thể theo tôi vào trong”.

“Mời đi trước dẫn đường!” Từ Yến nói xong liền xoay người lên chiếc xe Audi của cô

Đổng Học Bân vừa thấy thế, cũng không lên thẳng xe mình mà đi theo Từ đại tỷ lên chiếc Audi.

Thức ra ý của quan quân là nói chỉ có thể để một mình Từ Yến đi vào, nhưng nhìn Đổng Học Bân cũng lên xe, Từ Trưởng phòng cũng chưa nói cái gì, quan quân do dự một chút, vẫn là im lặng, bọn họ cũng không biết Đổng Học Bân là ai, dù sao quân khu cùng cơ quan thể chế vẫn có khoảng cách rất xa, người ở đây cơ bản đều không thấy qua Đổng Học Bân, quan quân cũng chỉ nghĩ Đổng Học Bân là người của quốc an, cấp dưới của Từ Yến.

Xe quan đội đi trước dẫn đường.

Chiếc Audi cũng gắt gao đi theo.

Vài phút sau, đến tổng bộ quân khu.

Xe dừng ở trước mấy gian phòng, mọi người đều xuống xe.

Quan quân chỉ chỉ một cái phòng giống phòng chỉ huy ở bên cạnh nói, “Nơi này, mời vào”.

Từ Yến không chút suy nghĩ liền đi nhanh về phía trước đi vào, Đổng Học Bân liền đi theo phía sau từ đại tỷ, trên suốt đường đi cũng chưa nói cái gì, anh chủ yếu là lấy từ đại tỷ làm chủ, lần này thuần túy là tới hỗ trợ.

Bên trong.

Không ít người, khoảng bảy tám người.

Từ Yến đi vào liền nhìn về phía một người, “Lưu Chính ủy?”

Cái người trung niên kia khẽ gật đầu, “Từ Trưởng phòng, đã lâu không gặp”.

Đổng Học Bân không quen ai, ai cũng chưa gặp qua, nên càng không nói gì

Rất nhiều người đều liếc mắt một cái nhìn Đổng Học Bân, cũng đều nghĩ đây là thuộc hạ của Từ Yến, không để ý.

Từ Yến nhìn trái nhìn phải, “Lưu tư lệnh không ở đâu sao? Có phải không muốn gặp tôi không?”

Lưu Chính ủy nói: “Lưu tư lệnh đi bệnh viện, còn chưa trở về, Từ Trưởng phòng, sau khi cô gọi điện cho tôi, tôi liền hỏi cấp dưới, quân khu bên này quả thật bắt vài đứa nhỏ, có điều là vì bọn họ đi vào khu vực cấm của quân đội, vì an toàn, nên khả năng sẽ bị giữ để thẩm vấn một thời gian, chúng ta cũng là vì công tác, vì quốc gia, nghe nói bên trong có con cô? Chuyện này hy vọng cô có thể hiểu một chút”.

Từ Yến âm thanh lạnh lùng nói: “Việc này tôi thật sự không thể giải thích được!”

Lưu Chính ủy nhăn mặt, có chút không vui.

Từ Yến nhìn ông ta, “Chúng tôi người sáng mắt không nói tiếng lóng, sự tình bởi vì sao ông cũng không cần đánh mắt với tôi, lại càng không cần lên giọng quan lớn với tôi, tôi chính là người có cái gì nói cái đấy, xâm nhập vào khu vực cấm sao? Vậy cũng phải nói lúc các người đi bắt người? Nếu không phải các người phái người đi bắt con tôi, làm sao con tôi có thể chạy lên núi chứ? Cho nên không cần lấy lý do này để nói với tôi, hơn nữa, lại nói đến việc con trai tôi và bạn học của nó đánh con của Tư lệnh Lưu, chuyện này tôi có thể giải thích, cũng có thể cho con tôi giáp mặt với lưu tư lệnh cùng Lưu Hải Tân giải thích, chuyện này cũng không tính cái gì, trong chuyện này khẳng định con tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, không nên động tay đánh người, điểm này tôi thừa nhận, nhưng hiện tại tôi đã đi bệnh viện thăm Lưu Hải Tân, thanh toán hết tiền thuốc men, bồi thường tinh thần hay là bồi thường vật chất chúng tôi cũng có thể nhận, nhưng quân khu các người vô duyên vô cớ bắt con tôi, còn cầm súng, còn động thủ đánh nhân, cái này có điểm kỳ cục?”

Lưu Chính ủy nói:“Đánh con cô sao? Chuyện này tôi cũng không biết, có điều có thể là bởi vì do quân nhân bình thường chấp pháp, dù sao bọn họ cũng đã xâm nhập khu vực quân sự cấm, còn không chịu nhận sự thẩm tra mà chạy trốn”.

Từ Yến nói: “Lưu Chính ủy, ông cảm thấy như vậy đúng sao?”

Lưu Chính ủy không kiên nhẫn nói: “Tôi cũng không muốn cãi nhau với cô, sự tình chính là như thế rồi, tôi có thể cam đoan chúng tôi không có vì nguyên nhân cá nhân mà đi bắt mấy đứa nhỏ, Từ Trưởng phòng, xâm nhập vào trọng địa quân sự cũng không phải là việc nhỏ, chuyện này cô hẳn là rõ ràng?”

Nói đến đây thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa

Thái độ đến giải quyết vấn đề của Từ Yến, tự hạ thấp tư thái của mình, có thể giải thích có thể bồi thường tiền, như thế này đều thấy được thành ý của Từ Yế, nhưng đối phương thì sao? Căn bản là không có ý định muốn giải quyết vấn đề, tự lệnh Lưu Quốc Vỹ ngay cả mặt mũi cũng không lộ, lđể một Chính ủy đi ra giở giọng lạnh nhạt, cái này gọi là cái gì? Bụng dạ của tư lệnh này cũng quá hẹp hòi? Như thế mà cũng gọi là một thị ủy thường ủy sao?

Từ Yến hỏi rõ ràng: “Con tôi hiện tại đang ở đâu?”.

Lưu Chính ủy trầm ngâm một chút nói: “Ngay tại phòng bên cạnh, cô yên tâm, chờ sự việc được điều tra rõ ràng chúng tôi khẳng định sẽ thả người”.

Từ Yến lạnh lùng nói: “Ngay cả mặt mũi con tôi, tôi còn cũng chưa nhìn thấy, ông bảo tôi yên tâm như thế nào đây?”

“Hiện tại đang thẩm tra mấy đứa nhỏ, không tiện để cô gặp mặt” Lưu Chính ủy nói.

Từ Yến nén giận nói:“Lẽ ra trách nhiệm của bên quốc an chúng tôi và bên quân đội các người không khác nhau là mấy, đều là bảo vệ sự an toàn quốc gia, ổn định địa phương, phải không Chính ủy Lưu? Nhưng hiện tại hành động của các người làm cho tôi thực khó hiểu, cũng làm cho tim tôi thêm lạnh lẽo, con tôi là loại người nào tôi biết, nhà chúng tôi như thế nào chắc ông cũng hiểu, tôi cùng chồng trước của tôi đều là cán bộ quốc an, ông cảm thấy con tôi sẽ làm những việc phi pháp sao? Nó vẫn là một đứa nhỏ, vừa đủ mười tám tuổi còn đang học trung học, nó có thể làm gì nguy hại đến lợi ích quốc gia? Có thể ảnh hưởng gì đến an toàn quốc gia?”

Lưu Chính ủy nói: “Phương diện này không phải tôi phụ trách, bằng không cô chờ lưu tư lệnh trở về rồi nói sau? Chúng tôi lúc này đây cũng là làm theo trình tự bình thường thôi”.

Từ Yến buồn phiền nói: “Trình tự bình thường sẽ động quân đội đi bắt người, trình tự bình thường sẽ phái quân đội đi bắt người đánh người sao?”

Lưu Chính ủy bĩu môi nói: “Từ Trưởng phòng, trước tiên cô hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi có thể hiểu tâm tình của cô, nhưng hiện tại khẳng định là không thể thả người được, không hợp quy củ”.

“Vậy trước tiên hãy để tôi gặp mặt con tôi đi?”

“Việc này tôi phải xin chỉ thị của Tư lệnh Lưu, chỉ sợ...”

Từ Yến không nghe, “Vậy tôi nói cho ông nghe, hôm nay tôi phải mang con tôi trở về!” Quay đầu nhìn về phía Đổng Học Bân nói: “Tiểu Đổng! Đi!”

Đổng Học Bân đi theo.

Hai quân nhân chắn ngang, “Làm gì vậy?”

Từ Yến quát: “Tìm con tôi! Cậu hỏi làm gì? Tránh ra!”.

“Từ Trưởng phòng!” Lưu Chính ủy mất hứng nói: “Để cho cô có thể vào quân doanh của chúng tôi đã là ngoại lệ! Cô hiện tại...”

Từ Yến tròng mắt trầm xuống,“Tôi hiện tại cứ như vậy đấy! Có bản lĩnh các người cũng bắt tôi lại đi!”

Đổng Học Bân rất ít thấy Từ đại tỷ như thế này, biết cô hiện tại đang lo lắng cho sự an toàn của con, đã thực sự nổi giận.

Lưu Chính ủy ngẩn ra một chút, cũng chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào.

Lúc này Từ Yến đã bước đi ra ngoài, lớn tiếng nói:“Siêu Siêu! Siêu Siêu! Con ở đâu!”

Một lát sau, trong một gian phòng cách đó không xa vang lên giọng của một cậu con trai, “Mẹ! Mau cứu chúng con! Chúng con ở chỗ này! Mẹ! Mẹ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi