QUYỀN THẦN

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Như ý Vân đại nhân, bột kim tằm này là của người luyện đan, nói cách khác, đây là người cả những đám đạo sĩ. Dù biết manh mối này, Vân đại nhân có chuẩn bị dựa vào manh mối này mà bắt người không?

Vân Thương Lan thở dài nói:

- Hàn tướng quân, ngài đừng nóng vội, Tề Thiên Quan thực ra có bột kim tằm, nhưng… không thể nói bột kim tằm chỉ có Tề Thiên Quan mới có, càng không thể vì việc để lại dấu tích của độc dược mà kết tội đám đạo sĩ của Tề Thiên Quan được.

Chát!

Hàn Mạc đập tay xuống bàn, cài bàn này kêu một tiếng "răng rắc", dù gần như vỡ tung, nhưng nét mặt Hàn Mạc vẫn trầm ngâm đáng sợ, đôi mắt còn lộ những tia đỏ, nói:

- Vân Thương Lan, ta thiếu chút nữa thì bị giết, thuộc hạ của ta giờ đây vẫn đang trong quá trình trị thương, chưa biết sống chết ra sao, mẹ nó, ngài còn nói với ta những lời như vậy.

Vân Thương Lan há hốc miệng , tỏ ra có chút kinh hãi, không ngờ bình thường Hàn Mạc tỏ ra nho nhã ôn hoà mà đột nhiên lại giậ dữ như vậy, lông mày dựng ngược lên.

- Hàn tướng quân, tâm trạng của ngài ta có thể hiểu.

Vân Thương Lan kìm nén bản tính của mình nói:

- Nhưng ta không thể không nói cho ngài biết, chỉ dựa vào chứng cứ như vậy, không thể chứng minh việc này có liên quan đến Tề Thiên Quan. Hơn nữa…!

Nói đến đây, y không nói tiếp nữa, dường như nghĩ điều gìđó.

Hàn Mạc cười nhạt nói:

- Hơn nữa điều gì vậy?

Vân Thương Lan rốt cuộc cũng nói:

- Hàn tướng quân, không giấu gì ngài, Tế Thiên Quân… trong Khánh quốc ta, đó là thánh địa, không ai dám đến đó điều tra đâu!

- Vân đại nhân, ngài nói vậy…. ta không hiểu!

Hàn mạc cười nhạt nói:

- Bản tướng gặp thích khách, hiện giờ có manh mối về phía đám đạo sĩ, ngài nói với ta không thể điều tra… lẽ nào bản tướng gặp hích khách, cứ như vậy cho qua sao?

Vân Thương Lan cười khổ sở nói:

- Hàn tướng quân gặp thích khách, tất nhiên không thể cho qua được.

Ngừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Hàn tướng quân, ta cũng không vòng vo nữa, nếu việc này do ngưòi khác gây ra, Thương Lan ắt sẽ có cách điều tra hung thủ, ít ra… cũng tìm ra được kẻ đứng đằng sau tác oai tác quái là ai. Nhưng… vụ việc liên quan đến Tề Thiên Quan, Thương Lan không… không dám manh động, việc này cần bẩm báo Thánh Tướng, để Thánh Tướng vào cung lĩnh chỉ, chỉ có khẩu dụ của Hoàng thượng, chúng ta mới dám điều tra việc này!

Hàn Mạc lúc này không nói gì, ngồi trên chiếc ghế tựa, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Thương Lan.

- Tề Thiên Quan là nơi hoàng gia lập lễ bái tổ, từ năm năm trước, Thánh thượng đã hạ chỉ, xác định là nơi tế trời. Theo như lời thánh chỉ, Tề Thiên Quan là cấm địa, chỉ có đích thị thủ dụ của Thánh thượng, không thì…. không ai được phép bước nửa bước vào Tề Thiên Quan, tránh làm phiền đám đạo sĩ tu luyện!

Vân Thương Lan chậm rãi giải thích.

Hàn Mạc hỏi:

- Phàm là đền chúa miếu mạo, phải có đèn hương tiền tài cúng tế vào, nay không cho ai được phép bén mảng vào Tề Thiên Quan, vậy trong đó đám đạo sĩ lấy hương hỏa tiền tài ở đâu? Không có hương hoả tiền tài, vậy thì bọn họ ăn gì, uống gì?

Vân Thương Lan thản nhiên đáp:

- Tất cả việc chi tiêu của Tề Thiên Quan đều do hộ Bộ cung cấp!

- Hộ Bộ cung cấp sao?

Hàn Mạc vẫn lạnh lùng cười nói:

- Xem ra Khánh quốc các ngươi giàu có no đủ quá, ở Yến quốc ta, những loại chùa chiền miếu mạo chỉ mong chờ, đó chính là hương hoả tiền tài của chính mình…!

Vân Thương Lan sâu thẳm trong con mắt mang chút bất đắc dĩ, thản nhiên nói:

- Trước kia cũng không như vậy, chỉ là do năm năm trước Tề Thiên Quan trở thành nơi tế trời nên mới sửa lại quy củ!

- Theo ta được biết, nơi tế trời của Khánh quốc các ngài, vốn ở Đại Thông Thiên Tự mà?

Hàn Mạc nhìn Vân Thương Lan nói:

- Tại sao từ thiền viện lại biến thành đạo viện vậy, chủ trì tế lễ, từ hoà thượng biến thành đạo sĩ vậy?

Vân Thương Lan nhẹ nhàng vuốt tay áo, nói:

- Hàn tướng quân, Đại Thông Thiên Tự, trước mặt ta nói cũng không sao, nưhng nói ở ngoài, khó tránh khỏi gặp phải những phiên toái không cần thiết!

- Ồ?

Hàn Mạc nhíu mày, nhưng trong chớp mắt đã hiểu, năm đó chùa chiền miếu mạo đều biến thành đạo quan, trong đó thể nào cũng xảy ra một số sự tình.

Vân Thương Lan cười nói:

- Hàn tướng quân, ngài cũng không nên hiểu lầm Thương Lan, Thương Lan cũng như Thánh Tướng, đó là toàn tâm toàn lực bảo vệ sự oan toàn của đoàn sứ giả quý quốc. Bột kim tằm tuy chỉ ra một số manh mối, nhưng… căn cơ của Tề Thiên Quan vững vàng, chúng ta không thể vì chứng cứ này mà bẩm báo Thánh thượng, càng không thể vì chứng cứ này mà vào Tề Thiên Quan điều tra được.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa có tiếng truyền tới:

- Đại nhân, mũi tên lấy ra rồi!

Hàn Mạc cũng không muốn nhiều lời với Vân Thương Lan, vội vàng bước ra, vẻ mặt lo lắng, hỏi:

- Người thế nào rồi?

Tên thuộc hạ nhẹ nhàng bẩm báo:

- Bẩm đại nhân, mũi tên đó xuyên qua người, tuy không xuyên qua tim, nhưng xuyên rách nội tràng… !

Hàn Mạc nắm vạt áo của người này, lạnh lùng nói:

- Ta hỏi nàng ấy còn sống hay không thôi?

- Đại nhân yên tâm, không chết nổi.

Người này tỏ ra rất điềm tĩnh, hắn cũng hiểu rõ tâm trạng của Hàn Mạc, cung kính nói:

- Hầu gia tự tay lấy mũi tên ra, hơn nữa đã được bôi thuốc, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng!

- Tạm thời?

- Phải. Hầu gia dùng thuốc quý cất giữ lâu nay, trong uống ngoài bôi, tạm thời ngưng máu chảy trong ruột.

Bộ hạ bẩm báo:

- Nhưng Hầu gia đã nói, do mất nhiều máu, thân thể nàng ấy rất yếu ớt, hơn nữa… !

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa nàng ấy bị mất quá nhiều máu trên đầu, có khả năng bại não!

- Bại não?

Trong lòng Hàn Mạc chợt lạnh toát.

Từ này kiếp trước Hàn Mạc vốn là một quân y, cũng không xa lạ gì, cái gọi là" bại não", chính là" não tử vong", hay nói cách khác, Tiết Hồng Tụ có thể trở thành người thực vật.

Hàn Mạc không kìm nổi véo lên khôn mặt mình một cái.

Tuy sau sự việc hắn toàn lực chạy về biệt viện của hoàng gia, nhưng trên đường về, Tiết Hồng Tụ vẫn trong tình trạng mất máu, bị hôn mê sâu.

Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng buồn phiền và hối hận, nếu biết có kết cục như này, tuyệt nhiên không đi dự buổi yến tiệc đó.

Nhưng trên đời này, không có thuốc hối hận.

Hiện tại Hàn Mạc chỉ nghĩ đến hai việc, thứ nhất khẩn cầu trời xanh phù hộ cho Hồng Tụ bình yên vô sự, thứ hai, không lường được bao nhiêu khó khăn và trở ngại phải tìm ra hung thủ đứng đằng sau, càng nhanh càng tốt.

Hắn bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy vào trong phủ của chính mình.

Sau khi đem Hồng Tụ trở về, Hàn Mạc liền mang Hồng Tụ vào phòng của mình, lúc đó có hai vị thái y cũng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Hàn Mạc, vội vàng chắp tay.

- Tỉnh chưa vậy?

Hai vị thái y nhìn nhau, đều lắc đầu, sắc mặt Hàn Mạc trầm xuống, nhưng trong lúc này, Xương Đức Hầu Tào Ân cũng với khuôn mặt mệt mỏi từ trong phòng bước ra.

Hàn Mạc tiến tới, cũng quên không hành lễ, liền hỏi;

- Hầu gia, nàng ấy… !

Xương Đức Hầu giơ tay lên, vỗ nhẹ vào vai Hàn Mạc, ra hiệu cho hắn không nên kích động quá, rồi ra hiệu cho hai vị thái y, lui ra, sau đó lôi Hàn Mạc vào phòng khách, ngồi xuống và nói:

- Hàn Mạc, ngươi không cần lo lắng, nàng ấy không chết được đâu!

Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Tào Ân, cuối cùng Hàn Mạc cũng bình tĩnh lại, chắp tay nói:

- Hầu gia, vất vả cho ngài quá!

Tào Ân cười ôn hoà nói:

- Ngươi đối với thuộc hạ quan tâm như vậy, Hầu gia như ta, cũng không nên quá kém cỏi. Lúc đầu bản hầu cũng đã từng ở biên cương, cũng biết sát thương của tên rất nguy hiểm, lúc lấy tên ra, lúc đó Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi. Bản hầu đối với việc này cũng có chút kinh nghiệm, có thể giúp đỡ được, cảm thấy rất vui mừng.

Hàn Mạc lộ vẻ cảm kích, Tào Ân biết Hồng Tụ trúng tên, đường đường là một vị Hầu gia tôn kính, chủ động đến giúp lấy tên ra, lại lấy thuốc quý của chính mình chữa trị vết thương cho Hồng Tụ.

Thực ra trong lòng Hàn Mạc đối với Tào Ân, không có chút chán ghét gì, ngoại trừ việc y ẻo lả dị thường còn lại nhân phẩm rất ôn hoà, hắn rất mến.

- Nàng ấy… khi nào có thể tỉnh được?

Hàn Mạc vẻ rất mong chờ hỏi.

Tào Ân trầm ngâm một lát, mới nói:

- Có thể sống sót, ông trời đã tỏ lòng thương hại lắm rồi. Tuy ngươi ra roi thúc ngựa mau chóng trở về, nhưng… nàng ấy mất máu nhiều quá, hơn nữa não bộ xuất hiện tình trạng thiếu máu trong thời gian ngắn, hay nói cách khác, đầu của cô ấy… bị hoại rồi!

Hàn Mạc nắm chặt tay, những vẫn nén kìm chế sự phẫn nộ và đau thương, nghe Tào Ân nói tiếp.

- Nội tràng của cô ấy bị tên xuyên qua, đã rạn đứt, tuy đã có thuốc cầm máu, nhưng muốn lành vết thương, cần có thời gian.

Tào Ân kiên trì nói tiếp:

- Trước khi vết thương lành, nàng ấy phải nghỉ ngơi tránh hoạt động mạnh, không thì rất có khả năng tái phát… !

Hàn Mạc khẽ gật đầu.

- Khi nào có thể tỉnh lại, bản hầu cũng không dám khẳng định.

Xương Đức hầu chậm rãi nói:

- Hoặc có thể là hôm nay, hoặc có thể là ngày mai, cũng có thẻ là một hai tháng, thậm chí một hai năm… !

Hàn Mạc nghiến răng, mũi tên trong tay tòi ra, đây có thể nói từ khi hắn sinh ra, đây là lúc phẫn nộ và đau thương nhất.

- Nhưng, cho dù tỉnh lại, bản hầu cảm thấy não cô ấy muốn hồi phục, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tào Ân khẽ thở dài nói:

- Theo như bản hầu dự đoán, thậm chí có thể… mất hết trí nhớ, do vậy, cũng không dám bảo đảm nàng ấy có thể bình thản mà dưỡng thương. Cho nên… từ hôm nay trở đi, bên cạnh nàng ấy không thể thiếu người chăm sóc, tránh khi nàng ấy tỉnh lại có những động thái không tốt, dẫn đến nội tràng tái phát rạn đứt… !

- Hạ thần sẽ phái người chăm sóc cô ấy, một bước cũng không rời!

Hàn Mạc lập tức nói.

Tào Ân gật đầu, rồi lại nhíu mày nói tiếp:

- Nhưng có một việc bản hầu cảm thấy kỳ lạ!

- Việc gì vậy?

- Như lời ngươi nói, tên tiễn thủ hẳn là kẻ ra tay cuối cùng.

Tào Ân chậm rãi nói:

- Mục tiêu của tên tiễn thủ là ngươi, ngươi được vị cô nương này đỡ cho một tên… nhưng đối phương muốn giết ngươi, thì trên đầu mũi tên phải bôi độc dược, cho dù là loại độc dược nào, cô nương này cũng khó mà sống sót được. Nhưng… trên đầu mũi tên không có một loại độc dược nào, điều này có chút kỳ lạ? lẽ nào tên tiễn thủ tự tin đến độ chỉ cần một mũi tên có thể hạ sát ngươi.

Điều này, Hàn Mạc cũng nghi ngờ như vậy. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Theo lý mà nói, đối phương có ý muốn giết mình, trên đầu mũi tên phải cóđộc dược, chỉ cần trúng tên thìđộc dược đã xâm nhập vào cơ thể, không thể sống sót, nhưng đối phương lại bỏ chiêu này, làm cho người ta có chút khó hiểu.

- Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

Tào Ân đứng dậy, vẻ mặt lộ rõ nét mệt mỏi nói:

- Bây giờ bản hầu sẽ qua phủ tướng quân một chuyến!

- Hầu gia, ngài…?

- Phó sử Yến quốc ta gặp thích khách, Thương Chung Ly phải có lời giải thích với bản hầu.

Hai tay Tào Ân chắp sau lưng, vẻ thản nhiên nói:

- Nếu Thương Chung Ly không có một lời giải thích, bản hầu nghĩ Công chúa cũng không nhất thiết thành thânh với Thái tử Khánh quốc nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi