Gió lạnh buổi sáng sớm thổi vào vọng lâu của thành Yến Kinh.
Biến động thành Yến Kinh đã trôi qua hai ngày, dân chúng trong thành đều ở trong nhà không dám ra ngoài, sợ hãi đóng kín cửa, giống như động vật ngủ đông, mong chờ biến cố này mau chóng qua đi.
Đại Yến lập quốc được 100 năm, trong thời gian đó cũng trải qua một vài biến cố, như năm ngoái, hai nhà Diệp Ngô đã xảy ra một lần biến động, muốn hành thích vua, đã gây ra một trận chiến đẫm máu ở ngoài cổng thành
Vết máu ngoài cổng thành vẫn chưa mất hẳn, lần này lại xảy ra một trận binh biến có quy mô ảnh hưởng lớn hơn.
Cửa nhà dân đóng chặt, cửa hoàng cung cũng đóng chặt. Mấy ngày gần đây, toàn bộ thành Yến Kinh yên tĩnh một cách đáng sợ. Trên các con phố chỉ thỉnh thoảng có mấy người lính ngự lâm tuần tra qua lại. Con phố ngày trước tấp nập ngựa xe, bây giờ lạnh lẽo vô cùng, những đụn tuyết đọng lại trên đường san sát, cũng không có người quét, tích lại càng ngày càng dày.
Tô Vũ Đình đứng trên đỉnh vọng lâu, nhìn về phương xa, thân hình hắn hiên ngang, thẳng tắp như tiêu thương. Bên cạnh hắn, chỉ còn lại vị chỉ huy đứng đầu Hỏa Sơn Doanh Đường Minh Ngô.
Đường Minh Ngô thần sắc lạnh lùng, đứng cạnh Tô Vũ Đình, một tay đặt lên tường, tay kia đặt lên chuôi đao.
- Điện hạ đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Cuối cùng Đường Minh Ngô nói:
- Con cáo già Hồ gia chạy thoát…Tô tướng quân, phía Tây Bắc sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?
Tô Vũ Đình không trả lời ngay, đôi mắt sáng lúc này vẫn có vẻ rất bình tĩnh, một lát sau, Tô Vũ Đình mới thản nhiên nói:
- Đường tướng quân, ngươi và ta đều rõ, lần đánh cuộc này, chưa đến phút cuối cùng, vẫn chưa phân thắng bại.
- Rõ!
Đường Minh Ngô khẽ gật đầu.
Rất nhanh, một binh sĩ phi ngựa tới:
- Báo, không có tin tức!
Tô Vũ Đình khẽ phất tay, nét mặt vẫn bình tĩnh, binh sĩ đó liền lui bước.
Giữa Yến Kinh và Tây Bắc hiển nhiên khi có tin mật truyền tới, bồ câu bay nghìn dặm, thông báo cho Thái tử, Thái tử nếu thành công trước tiên cũng thả bồ câu đưa tin, thông báo cho Tô Vũ Đình tại Yến Kinh.
Nơi nhận thư, Tô Vũ Đình sắp xếp thân tín chờ, bất kể không có tin tức, cách mỗi một canh giờ đều phải đến đây bẩm báo một lần.
Nhưng cho tới bây giờ, phía Tây Bắc vẫn không hề có một chút tin tức.
Sắc mặt Tô Vũ Đình không gợn chút sợ hãi, nhưng trong lòng Đường Minh Ngô so với Tô Vũ Đình đương nhiên rất nôn nóng , lập tức không giữ được kiên nhẫn nói:
- Tô tướng quân, theo lý thuyết, tin tức phía điện hạ chắc là đã đến rồi, vì sao tin tức lại chậm chạp như vậy?
- Kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Vũ Đình bình tĩnh nói:
- Điện hạ đã tin tưởng người, người cũng nên tin tưởng điện hạ!
…..
Đúng chính ngọ, cuối cùng Tô Vũ Đình cũng đã có được tin tức.
Phủ Thượng thư bộ Lại, thoạt nhìn thư phòng của Tô Quan Nhai rất lịch sự tao nhã, trên chiếc bàn cổ, đặt một bức thư vừa mới nhận được, đây là tin mật báo do thám tử nhanh nhất được chuyển từ ngoài thành tới.
Nội dung mật báo, Tô Vũ Đình đã xem qua, xưa nay thần sắc hắn bình tĩnh vô cùng, lúc này sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Tô Quan Nhai bình tĩnh nhìn con trai mình, thản nhiên cười nói:
- Quân Tây Bắc quả thật là đã không nằm trong tay Tiêu Hoài Ngọc, nhưng cũng không rơi vào tay Thái tử.
Đôi mắt của ông ta lộ chút tiếc nuối:
- Quân Tây bắc đã rơi vào tay Hàn Mạc, hiện giờ, hắn thống lĩnh mười ngàn kỵ binh tiến công thẳng tới kinh thành. Lúc đi qua thành Lâm Dương, quân thế gia của Hồ gia đang tập kết, trong đó có gần một ngàn lính kỵ binh đã gia nhập đội ngũ kỵ binh của Hàn Mạc. Hơn nữa quân giữ thành của thành Lâm Dương, hiện giờ cũng đã điều ra một nửa nhân mã, đang giương cao cờ hiệu "Cần Vương", tiến thẳng về hướng kinh thành. Dưới sự thống lĩnh của Hàn Mạc và với tốc độ của đội kỵ binh nhiều nhất không tới ba ngày, bọn chúng có thể đến gần thành!
Tô Quan Nhai từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Không thể nghi ngờ, tin tức như vậy, đối với Tô gia mà nói, đó là tin dữ.
Tô Vũ Đình nhắm mắt lại.
Tất cả hy vọng y đều ký thác vào Thái tử, chỉ cần Thái tử khống chế được quân Tây Bắc, như vậy toàn bộ kế hoạch sẽ hoàn mỹ vô cùng.
Nhưng hôm nay lại nhận được tin tức như vậy, khiến y rất thất vọng, càng vô cùng kinh sợ.
Thật sự y khó có thể tưởng tượng, tại sao người dẫn quân tới kinh thành lại là Hàn Mạc. Hắn dùng cách nào có thể đoạt được quân quyền của quân Tây bắc, hiện giờ tình hình Thái tử ra sao?
Chuyện tương lai, chẳng có ai có thể biết trước, cũng chính vì thế, Tô Vũ Đình không thể nghĩ được chuyện lại tới nông nỗi này.
Kế hoạch bao năm, bây giờ lại như nước chảy về bi*n đ*ng.
Tô Vũ Đình thở dài trong lòng.
Tô Quan Nhai nhìn Tô Vũ Đình, thản nhiên cười nói:
- Đình nhi, có phải con cảm thấy… chúng ta đã thua?
Tô Vũ Đình thần sắc ảm đạm, mấy năm nay, vì lý tưởng này, y cùng hợp tác với Thái tử, tin tưởng lẫn nhau, muốn xây dựng một thời đại mới, nhưng tất cả cuối cùng chỉ là công dã tràng.
Trong kế hoạch, một mắt xích quan trọng nhất đã thất bại.
- Đình nhi, đây thực sự là một ván cờ, nhưng nếu con cho rằng Thái tử là quân tướng ván cờ này, vậy là con sai rồi.
Tuy rằng tình thế xoay chuyển đột ngột, nhưng Tô Quan Nhai vẫn duy trì phong độ nho nhã như xưa.
- Quân tướng của ván cờ này cuối cùng vẫn là Hoàng đế của chúng ta.
Tô Vũ Đình nhíu mày nhìn phụ thân mình.
Tô Quan Nhai đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, chắp tay sau lưng, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
- Đình nhi, tất cả chỉ là mới bắt đầu. Tô gia chúng ta là thế gia trăm năm nay, có công trạng lớn lao với Đại Yến, nhiều thế hệ được hưởng vinh hoa. Mấy năm trước, con cùng hợp tác với Thái tử, muốn giúp y thành đại nghiệp, cha không ngăn cản. Đạo lý rất giản đơn…dù sao đó cũng là một cơ hội, nếu tất cả sự việc các con tính toán quả thực thành công, Tô gia ta sẽ trở thành gia tộc có công trạng lớn nhất Đại Yến, vẫn tiếp tục được hưởng vinh hoa phú quý….
Thần sắc Tô Vũ Đình khẽ thay đổi.
Từ trước tới nay, Tô Vũ Đình đều cho rằng dựa vào tình cha con, Tô Quan Nhai sẽ ủng hộ mình và Thái tử cùng đi chung một đường, nhưng bây giờ xem ra, Tô Quan Nhai quả thật là vẫn suy nghĩ cho lợi ích cho toàn bộ gia tộc.
Thái tử, có lẽ chỉ là công cụ lợi dụng của Tô Quan Nhai mà thôi.
- Cả đời cha hành sự, chưa bao giờ đem tiền đặt cược ở một chỗ.
Vẻ mặt Tô Quan Nhai vẫn bình tĩnh:
- Bất kể làm chuyện gì, trước khi sự việc vẫn chưa bắt đầu xảy ra, chúng ta phải tính toán mọi hoàn cảnh, trong thế gian này …cần phải như vậy. Hai nhà Diệp Ngô lúc đầu cho rằng binh hùng tướng mạnh tài lực hùng hậu, kiêu ngạo hống hách, làm việc gì cũng không nghĩ tới đường lui, cho nên cuối cùng bọn họ hủy diệt gia tộc, kết cục thê thảm.
Ông ta quay đầu lại, nhìn con trai, hỏi:
- Hai doanh binh biến, dưới trướng Thánh thượng có Long Tường Doanh và Lang Giáp Doanh, khi đó, trong tay con vẫn chưa khống chế được bộ Hình, Đại Lý tự và phủ Yến Kinh, những nha môn này chỉ cần Hoàng đế hạ ý chỉ, tất cả đều nghe theo sai khiến của Hoàng đế… Nhưng Hoàng đế của chúng ta, không có hành động gì, thậm chí khóa chặt các cửa hoàng cung, thái độ bỏ mặc, con phải hiểu là có dụng ý trong đó!
Tô Vũ Đình chậm rãi nói:
- Nghe nói, Hoàng đế lúc cấp bách đã bất tỉnh nhân sự…!
- Vớ vẩn!
Tô Quan Nhai cười lạnh nói:
- Vị Hoàng đế này tính tình cứng cỏi, cực kỳ hiếm thấy, đến ngay cả cha, trong lòng cũng có lòng khâm phục tính cách đó của Hoàng đế. Các ngươi động binh biến, chẳng lẽ có thể làm cho ngài hoảng sợ mà ngất? Đó cũng là quá xem thường bản lĩnh của ngài rồi.
Tô Vũ Đình ngồi ở trên ghế, vẫn ngồi thẳng như cũ, nói:
- Ý phụ thân là, Hoàng đế cố ý làm như vậy? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tô Quan Nhai chậm rãi đến bên ghế ngồi xuống.
- Chẳng qua Hoàng đế của chúng ta, quả là một nhân vật có thể làm đại sự. Ngài xem hai con hổ đánh nhau, một con hổ trong đó là con trai ngài, là Thái tử của Đại Yến, mà vẫn thờ ơ, tâm trí cứng cỏi thâm trầm, thật không bình thường!
Sắc mặt Tô Vũ Đình lập tức nhìn rất khó coi, nắm tay nói:
- Phụ thân, ý của cha là nói, Hoàng đế… biết chuyện của điện hạ ?
- Làm sao mà không biết?
Tô Quan Nhai thở dài:
- Con đừng quên, Thái tử là con trai ngài, chuyện Thái tử lén làm mấy năm nay, người ngoài không biết, ngài làm cha chẳng lẽ không hề biết gì? Còn có Tú công chúa, giống như lúc nãy cha nói, tai mắt của vị công chúa này khắp nơi, không có chuyện gì có thể giấu diếm được cô ta.
Sắc mặt Tô Vũ Đình hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm vào phụ thân của mình:
- Phụ thân chẳng lẽ đã sớm biết, mưu đồ của con và Thái tử, Hoàng đế đều biết rõ?
Tô Quan Nhai trầm ngâm, gật gật đầu.
- Sao cha chưa bao giờ đề cập đến?
Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:
- Bởi vì cha hiểu rõ, Hoàng đế cho dù biết việc này, cũng sẽ không ra tay can thiệp các con. Hơn nữa cha càng biết, nếu nói chân tướng cho các con biết, cho dù Hoàng đế không ra tay, nhưng trong lòng các con tất nhiên có điều e dè, không thể thoải mái làm.
Ông ta chăm chú nhìn con trai :
- Xét cho cùng, vì Hoàng đế và cha đều rõ, những việc các con làm, chưa chắc sẽ không thành công.
Tô Vũ Đình lắc đầu, thở dài: "Gừng càng già càng cay. Cuối cùng hôm nay ta cũng hiểu được, sự khôn ngoan của người cha và Hoàng đế, chúng ta thật không thể so sánh được".
Tô Quan Nhai nhíu mày nói:
- Đình nhi, con phải rõ, thay mặt cha con ta, không chỉ là cá nhân cha con ta, mà là toàn bộ gia tộc. Tất cả việc chúng ta làm, đều phải suy nghĩ cho toàn bộ gia tộc chúng ta.
Tô Vũ Đình lắc đầu nói:
- Cha suy xét sự việc phức tạp hơn so với con nhiều. Con làm chuyện này, chỉ là muốn giúp Thái tử, muốn giúp ngài làm nên đại nghiệp. Đại Yến ta hao tổn quá nhiều, các thế gia tranh giành, giống như vong quốc… Nếu muốn thống nhất thiên hạ, nhất định phải chấm dứt cục diện tranh chấp lẫn nhau giữa các thế gia nước Yến….!
Nói đến đây, y cười thản nhiên:
- Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa. Hàn Mạc đã nắm được quân Tây Bắc, như vậy…Tâm huyết mấy năm nay, cũng như nước chảy về bi*n đ*ng…!
Tô Quan Nhai lắc đầu nói:
- Đình nhi, con còn chưa hiểu, tất cả mới chỉ bắt đầu.
Ông ta nghiêm nghị nói:
- Tại sao Hoàng đế biết rõ động tĩnh của các con, nhưng không ra tay can thiệp? Chẳng lẽ sợ binh biến lần này? Trong tay Hoàng đế có đủ lực lượng trấn áp, nhưng lại không hành động, tất cả đều là vì cái gì? Đạo lý rất đơn giản, ngài hy vọng kế hoạch lần này của các con có thể thành công, ngài hy vọng thật sự có thể mượn cơ hội lần này chấm dứt cục diện tranh chấp giữa các thế gia.
Khóe miệng ông ta nhếch lên cười nhạt:
- Nếu lần này, Thái tử từ Tây Bắc dẫn binh hồi kinh, như vậy hoàng tộc nắm được binh lực lớn mạnh, Hoàng tộc thừa dịp lúc Ngụy Khánh giằng co, đem toàn bộ binh lực và lực lượng trong tay, tiến hành quét sạch các thế gia... Nhưng người dẫn binh trở về, không phải là Thái tử, mà là Hàn Mạc, lúc này, người thất vọng phẫn nộ nhất, tất nhiên là Hoàng đế của chúng ta.