QUYỀN THẦN

Đông Yến lập quốc trăm năm, tính tình người dân rất cứng cỏi, cho dù là người Đông Hải, hay là người Hội Kê, trong lòng đều rất dũng mãnh, tuy rằng tên của quân Tây Bắc ngăn cản tốc độ tiến tới của quân thế gia, nhưng các chiến sĩ dũng mãnh này vẫn quơ đại đao trong tay, điên cuồng xông tới quân Tây Bắc.

Tên của quân Tây Bắc chung quy không ngăn được thế tấn công dời non lấp bể, rất nhanh, quân thế gia tiến lại càng gần, toàn bộ quân thế gia đã nhào tới.

Càng tới gần quân Tây Bắc, khí thế quân thế gia càng gia tăng.

Mỗi một tên lính thế gia đều nghe qua lời Tô Như Thủy, biết quân Tây Bắc bọn họ đối phó đã mất đi sức chiến đấu nhất định, cũng biết tầm quan trọng của trận chiến này đối với Tô gia.

Quyền lợi Tô gia, chẳng khác nào quyền lợi của gia tộc lớn nhỏ dưới tay bọn họ ở bắc bộ Hội Kê, giống như các thế gia khác, quyền lợi của bọn họ và gia tộc địa phương buộc chặt gắt gao.

Một trăm thước, tám mươi thước, bảy mươi thước, sáu mươi thước… bốn mươi thước… ba mươi thước… !

Quân thế gia ngày càng gần.

Nhưng vào lúc này, bỗng nghe được tiếng kêu giết nổi lên, phía sau cung tiễn thủ Tây Bắc, đội kỵ binh lớn đã cưỡi ngựa xông lại từ phía sau, mặc dù số người không nhiều lắm, chẳng qua hai ba nghìn người, nhưng khí thế mạnh mẽ, lại giống như trăm vạn đại quân vậy.

Những kỵ binh này đều là dũng sĩ Tây Bắc, tuy rằng quả thật mỏi mệt, nhưng sự dũng mãnh Tiêu Hoài Ngọc huấn luyện ra, giờ khắc này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ý chí chiến đấu của mỗi người đều sôi sục, tuy rằng chiến mã dưới khố cũng rất mệt mỏi, nhưng đối với việc xông lên cự ly ngắn này, vẫn hoàn toàn có thể làm được.

Tiếng người như sấm, ngựa hí từng hồi.

Mã đao thật dài kia, rong đêm lạnh vô cùng lạnh lẽo vô tình, một đội kỵ binh lao ra từ đám người, đón lấy quân thế gia xông tới, không chút lưu tình nâng mã đao, chém về phía binh sĩ thế gia.

Chiến mã xông tới, đụng ngã vô số binh sĩ thế gia, mà chiến đao đi qua, tràn ngập máu tươi, tiếng kêu thảm liên tục.

Trong thời đại vũ khí lạnh này, sức chiến đấu của kỵ binh trên chiến trường là vô cùng dũng mãnh, khiến người ta sợ hãi.

Lý do nước Ngụy khiến người ta sợ hãi, đúng là vì bọn họ có binh đoàn kỵ binh dũng mãnh nhất trên đại lục.

Lực xông kích của kỵ binh, quả nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Giờ phút này, tuy rằng là sư tử mỏi mệt, nhưng kỵ binh Tây Bắc vẫn giống như sói vọt vào đàn dê, vô tình mà dùng máu tươi tắm rửa chiến đao của bọn họ, đối mặt với quân đoàn kỵ binh tấn công, quân thế gia cảm thấy khủng hoảng từ trong lòng.

Chiến mã tấn công, vô tình mà đụng ngã binh sĩ thế gia, giẫm đạp lên người binh lính thế gia, tiếng xương cốt vỡ vụn và tiếng da thịt xé rách có thể nghe thấy rất rõ ràng, gió lạnh gào thét, sa trường vô tình.

Đội kỵ binh hơn hai ngàn người này, nhân số ít hơn nhiều so với quân thế gia, nhưng kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, hơn nữa kỵ binh Tây Bắc huấn luyện cũng không phải xung phong hỗn loạn, mà huấn luyện có tố chất, duy trì trận hình, trong khi kỵ binh xung phong liều chết, cũng chiếu cố nhau, phối hợp rất ăn ý.

Dù sao đều là binh lính của Tiêu Hoài Ngọc, quân đoàn thiết huyết của nước Đại Yến.

Tiếng kêu thảm liên tục, đám người này như sói vào đàn dê, điên cuồng cắn xé kẻ thù, lần lượt từng binh lính thế gia bị chém đầu, đâm xuyên ngực.

Trong nhất thời, trận hình quân thế gia bị kỵ binh tách ra, hơi hỗn loạn.

- Chém ngựa của bọn họ!

Tướng lãnh thế gia hô lớn:

- Giết ngựa, vây quanh bọn họ!

Quân thế gia tự nhiên không thiếu dũng sĩ, tướng lãnh đội sau chạy tới làm cho đội ngũ vẫn duy trì trận hình, hai đội quân thế gia đội trái và đội giữa giống như kìm nhanh chóng áp sát vào, muốn vây đám kỵ binh này lại.

Tiếng giết rung trời. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tuy rằng quân thế gia nhất thời bị rối loạn đội hình, nhưng dù sao số người nhiều hơn xa quân Tây Bắc, sau khi bối rối, lập tức ý thức được kẻ thù cũng không nhiều, cho nên không ít chiến sĩ trường thương gan gạ trước không giết người mà đi đâm ngựa, muốn đánh kỵ binh Tây Bắc xuống ngựa.

Tuy rằng đội kỵ binh Tây Bắc duy trì trận hình, phối hợp ăn ý, nhưng dù sao số người quá ít, hơn nữa quả thật mệt mỏi, hơn hai ngàn kỵ binh rất nhanh rơi vào trong vòng vây của quân Thế gia, cũng có không ít chiến mã bị giết, kỵ binh lập tức xuống ngựa, vẫn anh dũng ngăn cản như trước.

Quân thế gia chia làm ba đội, đội trái và đội giữa dẫn đầu xuất kích đã coi hơn hai ngàn kỵ binh này trở thành chủ lực của quân Tây Bắc, hoặc là sức chiến đấu của đám kỵ binh này quá mạnh mẽ, tạo thành uy thế chủ lực, các tướng lĩnh lúc này cũng không tiếp tục xông tới doanh trại, mà chuẩn bị vây quanh tiêu diệt hai ngàn kỵ binh này.

Tiếng kèn vang lên, hai ngàn dũng sĩ Tây Bắc rơi vào khổ chiến.

Các tướng sĩ Thần Cung doanh trong doanh trại cũng không dừng tay, trong bóng tối bọn họ vẫn cài tên bắn lên quân Thế gia, tuy rằng quân thế gia hỗn chiến với kỵ binh Tây Bắc, nhưng những chiến sĩ Thần Cung doanh này đều là cao thủ bắn cung hạng nhất, bắn tên chỉ đả thương kẻ thù.

Nhìn tiếng giết rung trời phía trước, quân thế gia vây quanh hỗn chiến kỵ binh Tây Bắc, Tô Như Thủy dẫn theo một đội quân cuối cùng sắc mặt ngưng trọng.

Hắn thấy không rõ rốt cuộc có bao nhiêu kỵ binh Tây Bắc xuất kích, nhưng nhìn thấy thanh thế bên kia tạo ra và trạng thái hỗn loạn xuất hiện trong quân thế gia, hắn cảm thấy số lượng kỵ binh Tây Bắc xuất kích hẳn không ít, hoặc là chủ lực kỵ binh Tây Bắc đã hoàn toàn xuất kích.

- Đại nhân, ngài xem bên kia!

Phó tướng bên người cả kinh nói.

Tô Như Thủy nhìn lại theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy rừng cây bên lều trại xuất hiện động tĩnh, bên kia ánh lửa sáng ngời, có thể thấy rõ một đội nhân mã nhỏ đang lao ra từ trong lều trại

Hắn thấy rõ, đội nhân mã kia có hai ba mươi người, người cưỡi ngựa đầu tiên một thân khôi giáp màu bạc, dưới ánh lửa cực kỳ bắt mắt.

- Hàn Mạc!

Mắt Tô Như Thủy sáng lên, máu huyết toàn thân quay cuồng.

Nơi đó quả nhiên là doanh trướng chủ tướng, Hàn Mạc quả nhiên ở đó.

Lúc này dường như chủ lực kỵ binh Tây Bắc bị hai đội quân thế gia cuốn lấy, binh sĩ bên người Hàn Mạc cực kỳ thưa thớt, cũng không nhìn thấy bên cạnh hắn có mai phục gì.

Hơn nữa tuy rằng Tô Như Thủy cẩn thận, nhưng tới thời điểm này lại hiểu được Hàn Mạc không có khả năng có mai phục gì, chủ lực kỵ binh Tây Bắc ra hết, còn có gì để mai phục.

Hắn rút bội đao bên hông ra, trầm giọng nói:

- Hàn Mạc ngay ở đội phải, các tướng sĩ, theo bản quan đánh thẳng vào đại doanh chủ tướng, bắt sống Hàn Mạc. Cho dù là ai, chỉ cần bắt được Hàn Mạc, thậm chí lấy được đầu hắn, thưởng một trăm cân hoàng kim!

Các tướng sĩ phía sau rống giận lên, bắt đầu hưng phấn.

Tô Như Thủy vung đao, lạnh lùng nói:

- Xuất kích!

Hắn giục ngựa về phía trước, dẫn đầu tiến thẳng về phía Hàn Mạc.

Một ngàn kỵ binh phía sau hắn lập tức giống như từng con sói đói tìm mồi, theo sát phía sau Tô Như Thủy, giống như gió lốc ào về phía Hàn Mạc, ba nghìn bộ binh phía sau cũng nắm chặt binh khí, gào thét mà xông về phía trước, liều mạng chạy.

Một trăm cân hoàng kim cũng không phải là số lượng nhỏ, ai cũng muốn lấy được số tiền thưởng này.

Kỵ binh có chiến mã, tốc độ vốn cực nhanh, nhưng bộ binh không cam lòng phía sau, có một số bộ binh thế gia chạy nhanh trên tuyết, thậm chí không chậm hơn chiến mã.

Trong mắt Tô Như Thủy, bốn ngàn tướng sĩ dưới tay mình, Hàn Mạc bên kia chẳng qua mấy chục người, muốn bắt Hàn Mạc, quả là dễ như trở bàn tay.

Hắn đã không còn lòng dạ nào để ý tới tình hình chiến đấu của chiến trường chính bên kia, bên kia có gần hai vạn quân thế gia, cũng đủ cuốn lấy chủ lực kỵ binh Tây Bắc, cho dù bọn họ không thể thắng, chỉ cần có thể cuốn lấy quân Tây Bắc một thời gian, đợi mình bắt được Hàn Mạc, như vậy chiến sự sẽ chấm dứt, trận chiến liên quan đến tự tồn vong của Tô gia, cũng sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng.

Tô Như Thủy làm việc cẩn thận, tự nhiên cũng không thiếu lòng hư vinh, nếu thắng trận chiến này, tên mình không những được người của Tô gia kính ngưỡng, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng sẽ biết tên mình.

Tô Như Thủy dẫn bộ hạ máu huyết sôi trào nhằm về phía tướng lãnh giáp bạc kia, càng ngày càng gần nhưng tướng lãnh giáp bạc và mấy chục tên kỵ binh thủ hạ dường như cũng không có ý thoát đi.

Rất im lặng, không ngờ vẫn không nhúc nhích mà đợi bên kia.

Trong lúc tiến lên, Tô Như Thủy bỗng nhiên ý thức được có chút không thích hợp, lá gan Hàn Mạc có lớn cũng không thể đợi ở kia chờ chết chứ? Thập phương danh tướng tự nhiên có thể qua lại tự nhiên trong vạn quân, tự bảo vệ thân, Hàn Mạc chỉ là tiểu bối, sao dám càn rỡ như thế.

Ngay khi hắn nghi hoặc, chỉ thấy tướng ngân giáp lấy trường cung ra, lập tức một kỵ binh bên người dâng một mũi tên, mũi tên đốt lửa bốc cháy, tướng ngân giáp lưu loát giương cung cài tên, sau đó hướng lên trên bắn về phía bầu trời một tên.

Một tên kia giống như sao băng đột ngột xuất hiện từ mặt đất, bay thẳng lên trời, ánh lửa giống như một ngôi sao sáng ngời, thiêu đốt giữa không trung.

Nhìn tên lửa bay lên trời, một loại sợ hãi xâm nhập xương tủy bùng lên trong lòng Tô Như Thủy, hắn quả thật không kìm nổi lòng mà thả chậm tốc độ.

Tên lửa lên trời, đó rõ ràng là một loại tín hiệu. Tín hiệu gì?

Chẳng lẽ quân Tây Bắc còn có mai phục?

Không phải chủ lực kỵ binh Tây Bắc đã bị cuốn lấy sao? Bọn họ còn có binh lực nào mai phục?

Trong nháy mắt, Tô Như Thủy phát lạnh trong lòng, một chuyện không có khả nang xảy ra, lúc này Tô Như Thủy lại cảm thấy rất có thể phát sinh, hắn hoảng sợ trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Hàn Mạc cũng không phải chỉ có một vạn kỵ binh trong tay, chẳng lẽ… hắn còn quân đội bí mật bày ra cạm bẫy bên cạnh?

Tuy rằng ngựa của hắn chậm lại, nhưng tướng sĩ phía sau hắn lại không chậm.

Trước bọn họ không xa, chủ tướng quân Tây Bắc Hàn Mạc ngay trước mắt, bên người chỉ có mấy chục người, nếu muốn bắt Hàn Mạc, quả thật dễ như trở bàn tay, vấn đề còn lại, chẳng qua rốt cuộc là ai có năng lực bắt lấy hàn mạc đạt được ngàn lượng hoàng kim mà thôi.

Phía sau tiếp bước, dời non lấp biển.

- Bắt lấy Hàn Mạc, bắt lấy Hàn Mạc!

Trong khi xung phong, tiếng hô đinh tai nhúc óc vang vọng trời đêm.

Tô Như Thủy muốn hô dừng tay, làm bọn họ dừng lại, giờ khắc này hắn cảm thấy cạm bẫy tồn tại rõ ràng, nhưng tiếng hắn bị tiếng rống giận đinh tai nhức óc bao phủ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm tướng ngân giáp, tựa như tướng ngân giáp đó là vàng vậy, trong mắt đều toát ra vẻ hưng phấn và nóng cháy.

Khi tiếng rống giận đinh tai nhức óc tràn ngập bầu trời đêm, mặt đất bỗng nhiên run rẩy.

Kỵ binh thủ hạ Tô Như Thủy tiến lên, vốn đã khiến mặt đất hơi rung lên, nhưng tiếng rung động đến từ mặt đất bên cạnh, dường như càng mạnh, lúc quân thế gia hứng phấn xung phong điên cuồng, trong nhất thời căn bản không phát hiện, ở phía bên phải bọn họ có một đám kỵ binh giống như âm hồn đang nhanh chóng tiến về phía bọn họ.

Chiến mã của đám kỵ binh âm hồn này như điện, chiến sĩ lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, loan đao trong tay lại lạnh lẽo như hàn băng.

Trận hình có thứ tự, bày ra hình quạt lớn, toàn bộ đội đội kỵ binh âm hồn giống như một thanh loan đao lớn, sắc bén lạnh lẽo xông về phía quân đội của Tô Như Thủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi