QUYỀN THẦN

Lúc này Hàn Mạc và Tú Công chúa gần trong gang tấc, hai bên đều có thể ngửi được mùi hương trên thân thể đối phương.

Hàn Mạc như cười như không, Tú Công chúa xinh đẹp tuyệt trần lại cau mày lên, muốn tức giận, nhưng nhìn ánh mắt Hàn Mạc, trong đôi mắt trong suốt kia lại không có chút thần sắc khinh nhờn nào, trái lại có vẻ rất trong trẻo, ánh mắt kia giống như sao, Tú Công chúa quả thật hơi luống cuống, nắm chặt đôi tay trắng như phấn:

- Hàn Mạc, ngươi… thật to gan!

Nàng vốn định trách cứ, nhưng những lời này ra khỏi miệng, lại mềm nhũn, không hề có lực chấn nhiếp, trái lại lộ ra một chút mềm mại.

Hàn Mạc ghé sát bên tai Tú Công chúa, thấp giọng nói:

- Công chúa, ta muốn hỏi ngài một vấn đề, ngài có thể nói cho ta biết hay không?

- Vấn đề gì?

Hàn Mạc gần trong gang tấc, miệng dán vào lỗ tai mình, vẻ mặt Tú Công chúa rất cổ quái, dường như hơi phẫn nộ, nhưng lại thẹn thùng, hai gò má kia dĩ nhiên hơi ửng đỏ.

Lời hai người nói vốn cực kỳ nghiêm túc, nhưng Hàn Mạc đột nhiên biểu hiện mờ ám như thế, điều này khiến cho Tú Công chúa có chút trở tay không kịp.

Thời điểm chính trị khác thường, nếu lúc này Hàn Mạc còn quyến luyến mỹ sắc, Tú Công chúa tất nhiên sẽ xem thường tron lòng, hơn nữa thiện cảm tích lũy đối với Hàn Mạc, tất nhiên cũng sẽ suy giảm lớn.

Nhưng trong đôi mắt Hàn Mạc lúc này, lại trong trẻo khác thường, cũng không có thần sắc khác, điều này trái lại khiến Tú Công chúa hơi khẩn trương, ngửi được mùi hương trên người Hàn Mạc truyền tới, hơi thở của nàng cũng hơi dồn dập một chút, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Tuy rằng tim đập rất nhanh, nhưng dù sao Tú Công chúa cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

Mặc dù nàng không phải cô bé nhỏ tuổi, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nam nhân này tiếp cận mình, mình luôn cảm thấy khẩn trương.

Lúc trước bởi vì hành động của Hàn Mạc khiến nàng nhớ tới Cổ Triều Tinh thủy chung không quên trong lòng, lúc đó nhìn thấy Hàn Mạc, chỉ khiến trái tim nàng cảm khái.

Nhưng không biết vì sao, thời gian trôi qua, mỗi lần nhìn thấy nam nhân này, tim nầng đều đập rất nhanh, tuy rằng nàng che dấu, nhưng nàng lại không thể đánh lừa được cảm nhận của chính mình.

Giống như nữ nhân trong khi yêu, trái tim luôn khiến người ta hiểu được.

Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi:

- Công chúa, nàng… đã từng thích ta chưa?

- Ngươi nói bậy bạ gì đó.

Thần sắc Tú Công chúa thay đổi, ngày xưa đều là nàng đùa giỡn Hàn Mạc, không thể tưởng được hôm nay Hàn Mạc lại trực tiếp hỏi ra những lời này.

Hàn Mạc cười ha ha, đứng lên, cực kỳ lớn mật mà dịu dàng hôn lên gương mặt non mỡn tuyết trắng của Tú Công chúa, không đợi Tú Công chúa phục hồi tinh thần, Hàn Mạc đã thấp giọng nói:

- Công chúa, nếu lần này ta có thể sống sót, nàng hãy nói chuyện tình yêu với ta đi!

Hắn căn bản không để cho Tú Công chúa cơ hội phản ứng, lui về sau hai bước, chắp tay, khóe miệng nở ra nụ cười, xoay người nhanh chóng rời đi.

Đôi môi hồng nhuận của Tú Công chúa khẽ mở ra, chờ không thấy tung tích Hàn Mạc mới tỉnh táo lại, nàng ngơ ngác nhìn phương hướng Hàn Mạc biến mất, một lúc lâu sau, khuôn mặt ửng đỏ, buồn bã nói:

- Nói chuyện tình yêu? Tai họa ngàn năm, Hàn Mạc, tai họa giống như ngươi, làm sao có thể dễ chết như vậy!

Lúc Hàn Mạc rời khỏi hoàng cung, đã đổi một độ quần áo màu đen, lúc này trời vẫn tối đen như mực.

Nhưng Hàn Mạc cũng không buông lỏng, sau khi vào thành, hắn đụng phải vài bóng dáng quỉ dị xuất quỷ nhập thần trên phố, nếu không phải tính cảnh giác của Hàn Mạc rất mạnh, biết ẩn núp như thế nào, chỉ sợ sớm đã bị đám người kia phát hiện.

Hàn Mạc biết, những người thỉnh thoảng đi lại trên các đường phố, chắc chắn là môn khách Tô gia.

Các đại thế gia, thuộc hạ cuối cùng là một đám môn khách nuôi dự trữ, những người này bình thường không xuất hiện, nhưng tới thời điểm chủ tử muốn dùng, tuyệt đối sẽ không chối từ.

Quan viên Tô gia không ở số ít, rất nhiều quan viên, trong phủ có lẽ có một vài môn khách, cộng lại, đó cũng là một lực lượng không thể bỏ qua.

Tô Quan Nhai tự nhiên rất rõ ràng, tuy rằng thành Yến Kinh nằm trong tay Tô gia, nhưng đây chung quy là đô thành phức tạp, thế lực các nhà giăng khắp nơi, mặc dù trùm sò thế gia đang bị khống chế, nhưng cũng không thể cam đoan bọn họ còn có những thế lực khác âm thầm hoạt động trong kinh thành.

Hắn phái môn khách Tô gia, hóa trang lui tới như quỷ mị ở các con phố, mục đích chính là phòng ngừa các thế lực khác còn ở trong kinh hành động.

So với lại viên hắc am chuyên nghiệp, năng lực ẩn núp của bọn họ xa xa không bằng, cũng bởi như vậy, Hàn Mạc xuyên qua các con phố, đi tới một miếu nhỏ tương đối vắng vẻ cũng không phải rất khó khăn.

Đây là một miếu thổ địa.

Trong kinh thành, loại miếu thổ địa này rất ít thấy, chẳng qua ba bốn chỗ mà thôi, mỗi nơi đều rất hẻo lánh, dù sao thổ địa là thần thủ hộ một phương, cũng phải tạo miếu.

hẳng qua hương khói miếu thổ địa xưa này không thịnh, hơn nữa nơi này thật sự hẻo lánh, ngày bình thường ngoại trừ một số dân chúng thành kính đặc biệt, miếu thổ địa nhìn qua cực kỳ đơn giản cũng rất thấp bé này rất ít có người vào.

Lúc này trời đông giá rét, nơi này càng không có người đến.

Hàn Mạc nhìn một cửa sổ của miếu thổ địa.

Trước khi vào cung, hắn từng tới đây một lần, đặt một hòn đá trên cửa sổ kia, lúc này hòn đá không còn tung tích, Hàn Mạc biết chắc chắn có người chờ trong miếu.

Hắn tiến tới, nhẹ nhàng gõ cửa, sau một lát, cửa miếu mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, người nọ nhìn thấy Hàn Mạc, cái mũi đau xót, xúc động nói:

- Thiếu gia… !

Chờ ở trong miếu, dĩ nhiên là Hàn Thanh.

Hàn Mạc cũng không nói nhiều, vào trong miếu, Hàn Thanh nhanh chóng đóng chặt cửa, quay đầu lại, Hàn Mạc đã ngồi xuống bồ đoàn hỏng ở trong góc, thân thể tựa vào vách tường, nhìn qua rất mỏi mệt.

Hàn Thanh lấy một cái bọc từ trong lòng, tiến tới ngồi xuống bồ đoàn cạnh Hàn Mạc, thấp giọng nói:

- Thiếu gia, ngài còn chưa ăn gì đúng không? Mấy ngày này mỗi ngày tôi đều tới nơi này, hôm nay nhìn thấy ký hiệu, cho nên trước hết đi tìm một ít đồ ăn, trước tiên ngài lấp đầy bụng!

Hắn nhanh nhẹn mở bao ra, trước tiên lấy một bình rượu lớn từ bên trong đưa cho Hàn Mạc, lập tức lại lấy ra một ít lương khô, trong đó còn một bao thịt trâu muối, chỉ tiếc trời đông giá rét, dầu đã đông lạnh.

Trong góc thắp một chiếc đèn, ngọn đèn tối mờ, Hàn Mạc nhận bình rượu lớn, ngửa đầu trút một ngụm, rượu chảy vào trong miệng, quả thật khoan khoái nói không nên lời.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn lương khô, giơ tay cầm lấy hai miếng thịt trâu muối, cũng không để ý dầu đông lạnh bên trên, nhét vào trong miệng, bắt đầu nhai.

Hàn Thanh vội nói:

- Thiếu gia, đây đều đã đông lạnh rồi, hay là đừng ăn.

- Vài ngày chưa ăn thịt, trên người không khí lực.

Hàn Mạc uống ngụm rượu, mới hỏi:

- Mẹ ta và thiếu phu nhân thế nào?

Vẻ mặt Hàn Thanh nghiêm nghị nói:

- Thiếu gia yên tâm, tạm thời không có vấn đề. Trước khi lão gia đi, đã để phu nhân, thiếu phu nhân, tiểu thư và Bích di nương tập trung trong một viện, dặn mọi người không cần có hành động gì. Ảnh Tử Vệ trong phủ hiện giờ đều hộ vệ trong viện đó, tuy rằng Ngự lâm quân vây quanh viện, nhưng muốn vào viện, cũng phải trả một cái giá thê thảm và nghiêm trọng mới được.

Hàn Mạc gật đầu:

- Có biết hiện giờ phụ thân ở nơi nào không?

Hành Thanh nhanh chóng lấy một tấm bản đồ trong lòng ra, lưu loát trải dưới mặt đất, đây là một tấm bản đồ khu thành đông Yến Kinh, bên trên biểu thị rất rõ ràng các đường phố phủ đệ thành đông.

Trong ánh lửa tối mờ, Hàn Thanh chỉ vào một góc bản đồ nói:

- Thiếu gia, tiểu nhân âm thầm tìm hiểu rõ ràng, lão gia bị đưa tới tòa viện này. Trong vòng năm dặm chung quanh viện, đều bị phong tỏa, không có bất cứ kẻ nào được ra vào, hơn nữa bản thân tòa viện này cũng có không dưới ba trăm người thủ vệ, còn có nỏ binh, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật.

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Trong viện, ngoại trừ lão gia, Đại lão gia hẳn cũng ở bên trong. Tôi không thể đến quá gần, tuy nhiên lúc ấy cũng nhìn thấy bên ngoài viện có mấy chiếc xe ngựa, có một chiếc dường như là xe ngựa của phủ Thái sư…!

Hàn Mạc vỗ nhẹ bả vai Hàn Thanh nói:

- Làm không tồi.

Hắn lập tức nhíu mày nói:

- Quan viên thế gia trong nội các, chỉ sợ đều ở trong viện này.

Hàn Thanh ngồi thẳng dậy, nhìn Hàn Mạc nói:

- Thiếu gia, lá gan ngài thật sự lớn, lúc này còn dám vào thành. Trong thành nơi nơi đều có tai mắt của Tô gia, nếu bị bọn họ phát hiện, vậy sẽ nguy. Bên thành đông kia, từng có nhiều quan viên muốn mang thuộc hạ phá vay mà ra, đều bị giết sạch sẽ. Ngay đêm qua, bên thành đông đã chết vài nhóm người!

Hắn cười khổ nói:

- Người Tô gia xuống tay thật độc ác, không lưu tình chút nào.

Hàn Mạc thản nhiên cười, lại đút mấy miếng thịt vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ:

- Đám xấu xa kia, thiếu gia không coi vào đâu.

Hàn Thanh ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi:

- THiếu gia, ngài chuẩn bị khi nào thì công thành?

- Ngươi cũng biết ta dẫn người trở về?

- Tất nhiên biết.

Hàn Thanh nói:

- Lúc ngài còn chưa về tới thành Yến Kinh, Tô gia đã phái ra vài chục kỵ binh, tản ra các đường phố, nói ngài cướp binh quyền ở Tây Bắc, dấy binh mưu phản, chính là… !

Nói tới đây, hắn cũng không dám nói tiếp.

- Nói thiếu gia ta là loạn thần tặc tử sao?

Hàn Mạc khinh thường cười nói, lập tức nghiêm túc:

- Thành này, sớm muộn vẫn phải công, chẳng qua một số chuyện trong thành cũng phải an bài thỏa đáng.

Hàn Thanh vội gật đầu nói:

- Thiếu gia nói đúng. Lão gia phu nhân và thiếu phu nhân đều ở trong tay Tô gia, nếu ngài công thành, khiến Tô Quan Nhai bực bội, tiểu nhân quả thực lo lắng lão già kia sẽ xuống tay với người trong phủ. Tuy rằng trong phủ có Ảnh Tử Vệ che chở, hơn nữa trong phủ trên dưới cũng có thể liều mạng, nhưng người quá ít, căn bản không có khả năng là đối thủ của Ngự lâm quân.

- Ta hiểu được.

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Ta vào thành, chính là vì an bài việc này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Thiếu gia, tiểu nhân có thể làm gì?

Ánh mắt Hàn Thanh sáng ngời.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rốt cục hỏi:

- Hàn Thanh, lúc trước hắc Bào được ngươi an bài vào kinh, Hàn Lợi được an bài ở Báo Đột doanh, hiện giờ có thể liên hệ được với mấy người khác không?

Ánh mắt Hàn Thanh bỗng nhiên sáng lên, thấp giọng nói:

- Thiếu gia, thiếu chút nữa quên nói cho ngài một việc, chỉ sợ có thể lợi dụng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi