QUYỀN TRƯỢNG

Có lẽ sau khi Bá tước Marlin nghe lời nói của con gái cũng ý thức được hành vi trước đó của mình có điểm không quá thỏa đáng, liên tiếp mấy ngày sau, ông không chỉ mỗi ngày đều đích thân dùng bữa tối cùng đám người Yannick, còn phân phó quản gia phải cư xử khách khí, tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của bọn họ. Nhóm người Avra không suy nghĩ nhiều, có chút thụ sủng nhược kinh, còn cảm thán Bá tước đại nhân thật sự quá bình dị gần gũi, một chút cao ngạo cũng không có.

Phương thức giao lưu mà giới quý tộc hay dùng nhất chính là mở tiệc, tuy rằng tính tình của Sophia có chút phản nghịch, không quá giống thục nữ, thế nhưng dù sao nàng cũng đã tiếp thu loại giáo dục này từ nhỏ đến lớn, vì vậy sau khi nàng trở về, phủ Bá tước liền lấy danh nghĩ chào mừng cử hành tiệc trà xã giao, còn gửi thiệp mời các phu nhân và tiểu thư quý tộc của cả đế đô đến tham gia.

Nhóm quý tộc này từ trước đến nay đều rất bài xích người ngoài, như nhóm người Yannick và Avra, mặc dù không phải là thần quan thì chính là pháp sư, thế nhưng hiềm vì cấp bậc quá thấp, đại quý tộc chưa chắc sẽ để vào mắt. Sophia lại cố tình long trọng giới thiệu nhóm người Yannick, giúp bọn họ vuốt phẳng một số quan hệ, lại lo lắng bon họ bị các quý tộc bài xích khinh thị, nào ngờ kết quả thực sự rất ngoài ý muốn của nàng.

Avra và D’Antonio bởi vì kiến thức có hạn, đối mặt loại yến tiệc này khó tránh khỏi có chút luống cuống, mà Avra cho dù đã mặc vào váy áo hoa lệ mà Sophia đã tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng cũng che giấu không được cử chỉ câu thúc của người nhà quê. Mà điều này cũng khiến cho các phu nhân và tiểu thư có mặt trong buổi tiệc thầm chê cười thật lâu.

Nhưng khiến người ta bất ngờ chính là, thần quan Yannick Hill lại dùng tài ăn nói đánh đâu thắng đó, à không, là dùng mị lực của mình chinh phục toàn bộ nữ quyến của các quý tộc xuất hiện trong yến tiệc tại phủ Bá tước. Một đám phu nhân tiểu thư ngày thường đều đặt mắt trên đỉnh đầu này, không chỉ không bởi vì áo bào thần quan đê giai của Yannick mà tỏ ra khinh thị, trái lại còn nghĩ hết tất cả biện pháp cùng y lôi kéo làm quen. Chỉ cần thần quan xuất hiện ở nơi nào, xung quanh y nhất định sẽ có một đám phụ nữ bủa vây, mị lực cực kỳ rõ rệt, khiến Bá tước Marlin thực sự rất ngoài ý muốn, cũng khiến cho toàn bộ nam giới có mặt âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Nói thí dụ như hiện tại…

“Thần quan các hạ, ngài vì sao lại hiểu biết nhiều như vậy!” Một vị phu nhân dùng quạt che miệng, ngạc nhiên nói, tuy rằng lớp phấn trên mặt dù có bôi dày hơn nữa cũng không che được nếp nhăn nơi khóe mắt, thế nhưng dùng cách ăn mặt của nàng đến xem, vị phu nhân này hiển nhiên còn đem bản thân định vị ở hình tượng thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.”Trên đời này thực sự có loài chim biết nói tiếng người sao!”

“Đương nhiên.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười, chỉ một nụ cười như vậy đã khiến không thiếu các phu nhân tiểu thư tim đập âm thầm không ngớt.

Nếu như ở đây, ngoại trừ thần quan còn có người khác hiểu được một loại ngôn ngữ Đông phương cổ lão từ thế giới khác, nhất định sẽ dùng một từ để hình dung cảnh tượng trước mặt: Hoa si.

“Oh trời ạ! Sẽ nói tiếng người, đây thật sự không phải ma vật sao?” Một tiểu thư quý tộc khác càng lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Thần quan các hạ, ngài mau nói cho chúng tôi biết, loại chim đó rốt cuộc có thể tìm được ở nơi nào!”

“Loại chim này tôi cũng chỉ nhìn thấy một lần trong rừng rậm Hắc Ám.” Thần quan mặt không đỏ tim không đập lừa dối. “Bộ dạng của nó khéo léo tinh xảo, thật ra nó cũng không lý giải được ngôn ngữ nhân loại, không thể giao lưu với chúng ta, chẳng qua chỉ là thuần túy nhại lại âm thanh mà thôi. Nếu có thương nhân mang loài chim này ra ngoài, bây giờ hẳn đã trở thành một loại thú nuôi phổ biến.”

“Đây thật sự quá thần kỳ!” Các phu nhân, tiểu thư cười khanh khách, lại ồn nào náo nhiệt quấn quít thần quan tóc bạch kim nói về những thứ thú vị khác.

Thần quan Yannick được hoan nghênh đến trình độ ngay cả Bá tước Marlin cũng không dự liệu được, dẫn đến một hệ quả rõ ràng, thần quan tóc bạch kim trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất trong buổi tiệc trà phủ Bá tước, mà Sophia Marlin người vốn nên là chủ nhân bữa tiệc lại trở thành kẻ làm nền.

Đương nhiên, đối với lại tình huống này tiểu thư Sophia biểu thị rất thích ý, nàng vốn không muốn ứng phó với các tiểu thư quý tộc kia, nếu để nàng lựa chọn, Sophia càng tình nguyện cưỡi ngựa ra ngoại ô săn thú.

“Phụ thân đã nhìn rõ chưa? Người còn xem Yannick như một kẻ bình thường, chỉ dùng sáu trăm đồng vàng ít ỏi liền muốn đuổi đi nữa chăng! Ngay cả đám tiểu thư quý tộc khó dây dưa kia cũng bị ngài ấy dọn dẹp đến dễ bảo, hiện tại người còn hoài nghi ánh mắt của con sao??” Đứng dưới tàng cây nhìn tình cảnh náo nhiệt cách đó không xa, Sophia nửa oán giận nửa trào phúng nói với phụ thân mình.

Sắc mặt của Bá tước Marlin có chút mất tự nhiên, hẳn là đã thăm dò được lai lịch của Yannick từ miệng Fezel, nếu như ngay cả Hồng y giáo chủ Vatican Ridge cũng có vài phần khiêm nhượng khi đứng trước người này, như vậy thần quan tóc bạch kim quả thực đáng giá được coi trọng.

Có sự so sánh, hành vi cầm sáu trăm đồng vàng trưng ra trước mặt đối phương trước đó của ông quả thực có vẻ rất hẹp hòi.

Bá tước ho nhẹ một tiếng, nói: “Hai hôm nữa Hoàng cung sẽ tổ chức một buổi đại yến, ta dự định mời thần quan Yannick tham dự, con thấy thế nào?”

Không hổ là quý tộc lâu đời, Bá tước Marlin lập tức bắt đầu vạch ra kế hoạch mượn sức thần quan, bù đắp quan hệ.

Sophia chớp mắt: “Bệ hạ không phải còn đang phiền não về sự xâm lấn của xác sống sao?”

Lúc này vì sao lại có tâm tình tổ chức cái gì đại tiệc long trọng?

Bá tước Marlin tự nhiên có con đường tin tức của riêng mình: “Có lẽ là muốn công khai thân phận của đức ngài Chris.”

Đối với việc này Sophia biểu thị cực kỳ khiếp sợ, nhưng vừa suy nghĩ một lúc liền có thể hiểu rõ chân tướng: “Lẽ nào bọn họ đã biết việc đức ngài Chris là pháp sư, vậy nên muốn mượn sức ngài ấy?”

Thấy phụ thân không phủ nhận, nàng liền dâng lên phẫn nộ: “Suốt nhiều năm qua ngài Chris vẫn bị xem như đứa con ngoài giá thú, trở thành đề tài nghị luận của tất cả mọi người tại Đế đô, cho dù mọi người đều biết ngài ấy là anh em ruột của Bệ hạ, cái thân phận này cũng không được Hoàng thất và trưởng lão viện thừa nhận. Thế nhưng nhìn xem, hiện tại bọn họ muốn làm gì, lẽ nào vừa biết ngài Chris là một pháp sư tài ba liền khẩn cấp nhảy ra muốn dựa hơi? Còn ỡm ở cấp cho ngài ấy một thân phận hợp pháp? Con dám đánh cược, ngài Chris tuyệt đối không quan tâm chuyện này!”

Thanh âm của nàng không tự chủ được càng lúc càng lớn, đến nỗi khiến những người xung quanh phải nhìn qua, ngay cả thần quan tóc bạch kim cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía này.

“Con nói nhỏ thôi!” Bá tước nhíu mày.

“…” Sophia cũng ý thức được vừa rồi mình có hơi kích động.

Nàng nguyên bản không có chút giao tình gì với Chris, cũng chưa đến mức có thể vì anh ta đứng ra lớn tiếng đòi công đạo, thế nhưng trải qua trận tai họa ở La Serena, nàng đã đem vị trí của Chris nâng lên ngang bằng đồng bạn vào sinh ra tử, cho dù pháp sư hắc y vẫn luôn trưng ra gương mặt tê liệt, hoàn toàn không dính dáng gì đến ‘Người đáng thương bị lợi dụng’, thế nhưng Sophia vẫn vì đối phương cảm thấy bất bình.

“Hãy nhìn những tiểu thư quý tộc kia! Sophia, con cần học tập cách làm thế nào để chính thức trở thành một vị thục nữ!”

Bá tước giáo huấn xong lại nói: “Hoàng đế bệ hạ trước giờ vẫn đối xử rất tốt với ngài Chris, con cũng không phải không biết chuyện này, chẳng qua Bệ hạ ngại với sự phản đối của trưởng lão viện, không thể công khai thân phận của ngài Chris mà thôi. Nếu như ngài Chris thật sự giống như con đã nói, trở thành một vị pháp sư cường đại, vậy một cửa của trưởng lão viện kia cũng không khó qua.”

Sophia bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Bá tước lại hỏi: “Trình độ ma pháp hiện tại của ngài Chris đã đến mức nào? Con đồng hành với ngài ấy lâu như vậy hẳn là cũng biết một chút đi?”

“Con chỉ biết ngài ấy là song hệ pháp sư, về phần đẳng cấp, ngài ấy vẫn mặt áo bào hắc sắc thông thường, trên y phục không có bất kỳ đồ án văn huy nào, thật sự không nhận ra.”

“Song hệ?!” Bá tước Merlin mở to mắt nhìn, không khỏi có chút khiếp sợ.

Bộ dạng không dám tin tưởng của phụ thân khiến Sophia cảm thấy rất vui vẻ: “Đó là đương nhiên, người có thể đơn độc xâm nhập rừng rậm Hắc Ám lại còn toàn thân trở ra, lẽ nào phụ thân cho rằng ngài ấy có thể thua kém Mude Val sao?”

“Đạo sư của ngài ấy là ai?” Bá tước truy vấn, chuyện này thực sự quá khiến người ta bất ngờ, Đế quốc Garde chưa bao giờ thiếu pháp sư tài ba, thế nhưng song hệ lại không phải thường thấy, mà pháp sư có thể tinh thông sử dụng cả hai nguyên tố lại là ít càng thêm ít.

“Con cũng không biết. Phụ thân đại nhân, hiện tại ngài còn hối hận để con ra ngoài lịch lãm sao?” Sophia nhướn mày, “Có thể kết giao được ngài Chris và thần quan Yannick, lần lữ trình này tính thế nào cũng không chịu thiệt đi?”

Không nhắc đến còn tốt, vừa nói đến việc này Bá tước liền đen mặt: “Chỉ là con thiếu chút nữa cũng liên lụy tính mệnh! Gia tộc Marlin của ta không thể không có người thừa kế!”

“Được rồi, được rồi!” Sophia có lệ, “Bất quá dung con nhắc ngài một câu, phụ thân đại nhân, ý định mời thần quan Yannick tham gia dạ tiệc của ngài hẳn là sẽ không thực hiện được. Theo con được biết, giao tình của ngài Chris và Yannick phi thường tốt, con nghĩ ngài ấy sẽ vô cùng vui lòng gửi thiệp mời cho thần quan. Ngài hẳn nên nghĩ cách khác để vãn hồi hình tượng của mình đi thôi!”

Bá tước Marlin thực sự sầu não, trước đó thấy nhóm người Yannick giống như không có bối cảnh gì ông liền không nghĩ ngợi bảo quản gia tăng thù lao lên, một phần là muốn cảm tạ bọn họ hộ tống Sophia trở về, một phần là muốn dùng đồng vàng làm đối phương kinh sợ, phòng ngừa bọn họ tham lam vô độ. Loại hành vi này đối với những người chưa trải đời hiển nhiên dùng được, nhưng đối với những kẻ chân chính có thực lực mà nói, quả thực là một loại thất lễ.

Lời răn của gia tộc Marlin có viết rõ: Đắc tội một tiểu nhân vật không đáng lo, nhưng đắc tội một tiểu nhân vật trong tương lai rất có thể đạt được tiền đồ vô lượng lại là một loại ngu xuẩn.

Vì vậy Bá tước Marlin vẫn luôn muốn tìm một cơ hội cùng thần quan tóc bạch kim siết chặt quan hệ hữu hảo.

May mà sau khi ông vắt hết óc, rốt cuộc cũng nghĩ ra được.

“Ngài vừa nói, muốn dẫn tiến ta với Giáo chủ Rahl?” Thần quan tóc bạch kim có điểm hơi nghi hoặc.

“Đúng vậy.” Bá tước Marlin nâng tách trà lên, tin tưởng phần lễ vật này nhất định có thể bù đắp sự không thoải mái trước đây. “Giáo chủ Rahl là Giáo chủ của Đế quốc Garde, ngài rất có lực ảnh hưởng ở nơi này, ta nghĩ cậu hẳn sẽ muốn bái phỏng ngài ấy một chút. Ngài ấy bình thường không thích gặp người lạ, bất quá nếu có sự dẫn tiến của ta, tin rằng Giáo chủ sẽ rất vui lòng tiếp kiến cậu.”

“Có lẽ không nên khiến ngài phí công.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười nhợt nhạt, “Giáo chủ Rahl đã gửi thiệp mời cho tôi, chúng ta đã hẹn gặp mặt vào chiều nay.”

A? Bàn tay nâng tách trà dừng lại giữa không trung, Bá tước Marlin không khỏi lộ vẻ đờ đẫn.

Chẳng lẽ mình lại chậm một bước?

“Như vậy, hai ngày nữa Hoàng cung sẽ tổ chức yến hội, ta dự định mời cậu cùng đi, cậu cảm thấy thế nào?” Lúc này bá tước học thông minh, khẩu khí đổi thành trưng cầu ý kiến.

Yannick mỉm cười xin lỗi: “Ngài Chris đã gửi thiệp mời cho tôi, không chỉ tôi, Avra và D’Antonio đều nhận được thiệp. Vì vậy…”

Không hổ là gia chủ nhà Marlin, Bá tước rất nhanh liền khôi phục khí độ: “Không sao cả, hôm đó hy vọng mọi người sẽ ngồi xe ngựa của nhà Marlin, đồng hành cùng ta đến Hoàng cung.”

“Đương nhiên, vinh hạnh của chúng tôi.”

Kỳ thực Bá tước chỉ là quá lo lắng, Yannick đối với vị Bá tước này không có ác cảm gì, tuy rằng đối phương ngay từ đầu có chút ý tứ lấy thịt đè người, thế nhưng ngoài ra cũng không làm chuyện gỉ quá phận. Hơn nữa bọn họ một mực làm khách trong dinh thự, là chủ nhân, Bá tước tiếp đãi cực kỳ chu đáo, không có chi tiết nào có thể xoi mói. Đối với cành olive đối phương chủ động đưa ra, Yannick khẳng định vui vẻ tiếp thu.

Giáo chủ của Đế quốc Garde hiển nhiên không phải bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện gặp được, nhất là loại trên danh nghĩa vẫn còn là đê giai thần quan, lại không có hậu trường hay bối cảnh gì như Yannick.

Nhưng tình huống hiện tại lại có chút đặc biệt.

Trong hội nghị ở St Mery y đã tự bộc lộ thân phận, tuy rằng vẫn chưa được sự thừa nhận chính thức của Giáo đình, thế nhưng chỉ bằng Giáo chủ quyền giới và lực lượng tương đương với cao giai thần quan, phân lượng của Yannick hiển nhiên có chút bất đồng. Hơn nữa danh vọng và tiếng tăm của y gây dựng lúc ở La Serena cũng đã dần dần truyền đến đế đô, lại thêm mảnh huy chương vàng do Arthur Vatican Ridge tặng cho… Tất cả những nguyên nhân đó gộp lại cũng đã đủ khiến Giáo chủ Đế quốc Garde chủ động mời Yannick đến gặp.

Cuộc gặp gỡ diễn ra trong vườn hoa Giáo hội của đế quốc.

Ánh mặt trời sau trưa không tệ, có thể nhìn ra được Giáo chủ Rahl rất coi trọng lần gặp gỡ này, ngài không chỉ cố tình tuyển chọn nơi trò chuyện dưới một gốc táo tươi tốt xanh um, còn chỉ thị phòng bếp chuẩn bị trà bánh rất tỉ mỉ.

Không thể không nói, ngồi ở nơi này, tầm mắt đều là sắc xanh tươi tắn, quang cảnh trống trải cũng sẽ khiến tâm tình người ta trở nên thư giản, cực kỳ có lợi cho việc trò chuyện tìm hiểu nhau sâu sắc.

“Thật cao hứng được gặp ngài, Giáo chủ Rahl, phụ thân từng không dưới một lần công khai tán dương ngài trước mặt con, nói ngài là một người vừa có trái tim trắc ẩn lại sở hữu khối óc sáng suốt.” Phụ thân trong miệng Yannick chính là vị dưỡng phụ kiêm giáo phụ của y, Giáo chủ tiền nhiệm đã toi mạng của Công quốc Santos.

Đuôi mắt và khóe miệng của Giáo chủ Đế quốc Garde đã xuất hiện nếp nhăn lờ mờ, khi mỉm cười quả thực có vẻ rất hiền lành hòa ái, bất quá nếu dựa vào những chi tiết này phán đoán tuổi tác của đối phương thường sẽ không chính xác – tuổi thọ của thần quan và pháp sư đều dài hơn người bình thường rất nhiều, mà chính vì thế bọn họ mới có thể càng thuận lợi theo đuổi những cảnh giới ma pháp cao hơn.

“Phụ thân của con cũng là một người có tầm nhìn xa rộng, đáng tiếc tráng niên mất sớm, lại nói tiếp, năm đó khi chúng ta vừa gia nhập Giáo đình còn từng có một đoạn thời gian cùng nhau học tập!”

“Đúng vậy, phụ thân cũng có kể chuyện này, vốn sau khi người qua đời con rất muốn đến bái phỏng ngài, không ngờ lại xảy ra biến cố về sau…” Thần quan tóc bạch kim lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Ta cũng rất đồng tình với hoàn cảnh của con, thực sự rất đáng tiếc.” Giáo chủ Rahl chậm rãi nói: “Ta rất mừng khi thấy con đã bình an vô sự, nghe nói con còn lập được công lao hiển hách ở La Serena. Chỉ bấy nhiêu đã đủ để ta vì con mà kiêu ngạo, phụ thân con trên trời khẳng định cũng sẽ cảm thấy vui mừng!”

“So với ngài, một chút thành tích nho nhỏ này của con thực sự không coi là gì.” Yannick khiêm tốn nói.

Hai người lôi kéo nửa ngày tất cả đều là lời vô ích, nhưng kỳ thực lại là lễ tiết không thể thiếu. Dù sao đây cũng là lần đầu bọn họ gặp mặt, tính tình hai bên đều mới lạ, cho dù có lòng muốn hợp tác trước hết cũng phải thử một chút.

Đúng vậy, hợp tác, không duy chỉ có Yannick có ý nghĩ này, từ trước khi gặp gỡ, lúc Giáo chủ Rahl vừa đọc được lý lịch của thần quan tóc bạch kim đã sinh ra suy nghĩ này.

Bên dưới gương mặt hiền lành từ ái của Giáo chủ Rahl, tuyệt nhiên cất giấu một dã tâm bừng bừng hoàn toàn trái ngược..

Một người đàn ông có dã tâm không phải chuyện xấu, … ít nhất… dựa vào năng lực và lý lịch của Rahl, có thể ngồi vào vị trí Giáo chủ này toàn bộ là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Ông ta không giống Arthur Vatican Ridge, từ nhỏ đã được Giáo Hoàng ưu ái, còn đích thân ra tay lót đường. Vì vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái ghế Giáo chủ Đế quốc Garde này đã là đỉnh điểm ông ta có thể đạt đến trong sự nghiệp thần quan của mình.

Nhưng hiển nhiên, ông ta cũng không hy vọng sự nghiệp đời mình dừng lại tại đây, Giáo chủ Rahl cảm giác được mình còn có thể lại tiến thêm một bước, tỷ dụ như, Hồng y giáo chủ.

Cơ chế thăng chức trong nội bộ Giáo đình chia ra làm hai giai đoạn.

Cấp bậc từ cao giai thần quan trở xuống có thể do Giáo chủ trực tiếp bổ nhiệm, thế nhưng muốn trở thành Giáo chủ phải nhận được sự duy trì của hơn phân nửa những Giáo chủ khác.

Mà nếu muốn trở thành Hồng y giáo chủ, không chỉ phải đạt được sự ủng hộ của hơn phân nửa các Giáo chủ mà còn phải được một nửa số Hồng y giáo chủ đồng thuận.

Đương nhiên, ở thời điểm này, Giáo Hoàng làm người lãnh đạo tối cao có thể dùng một phiếu phủ quyết tất cả. Thế nhưng dưới tình huống bình thường, nếu như mọi người đều đồng ý, trừ phi Giáo Hoàng có thâm thù đại hận gì với ứng cử viên, hoặc là thực sự nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt, nếu không cũng sẽ không trực tiếp đập phiếu.

Rahl hiện tại đang đối mặt với một cục diện vô cùng lúng túng, vị Hồng y giáo chủ nguyên bản duy trì ông ta ở tháng trước đã vì một sự cố ma pháp mà bất hạnh qua đời, vừa vặn trống ra một vị trí, nhưng chuyện này lại càng khó làm. Ông ta hiện tại không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc nào, vả lại bên trong Hồng y giáo chủ cũng có không ít người lựa chọn trung lập, muốn nhận được phiếu đồng thuận của bọn họ không khó, chỉ là về lượng phiếu của Giáo chủ sáu nước, muốn nhận được phân nửa phiếu thuận quả thực có chút khó khăn. Bởi vì cái ghế Hồng y giáo chủ kia không chỉ có một mình ông ta muốn ngồi, người khác đồng dạng cũng là muốn!

Sự xuất hiện của Yannick khiến Rahl nhìn thấy một chút hy vọng, nếu như có thể nâng đỡ người này ngồi lên ghế Giáo chủ, như vậy không chỉ có đối phương có lợi, con đường bước lên ngai vị Hồng y giáo chủ của ông ta cũng sẽ càng thêm thông thuận.

Mà giao hảo với Rahl đồng dạng cũng không xâm phạm lợi ích của Yannick, so sánh với Vatican Ridge hay Mude Val, y càng nguyện ý gặp gỡ vị Giáo chủ Rahl này. Bởi vì địa vị song phương chênh lệch không lớn, lợi ít cũng là gần gũi, không cần cố kỵ quá nhiều.

Thế nên hai vị thần quan có cùng lợi ích chung, hơn nữa đồng dạng thích khoác lên bộ dạng cao quý liền ăn nhịp với nhau, không qua bao lâu liền trở thành tri âm hợp ý.

Baker vốn theo bên cạnh Yannick, nhưng những trường hợp mật đàm thế này anh ta cũng không tiện hiện diện, vì vậy liền ở bên ngoài nghỉ ngơi, còn thong thả thưởng thức những món điểm tâm thơm ngon do tòa thánh cung cấp. Đợi khi anh ta đã đem bụng nhồi đến tròn tròn căng căng, thần quan tóc bạch kim mới chậm rãi xuất hiện, hơn nữa bên cạnh còn có vị Giáo chủ Rahl vô cùng cao lãnh trong truyền thuyết kia, hai người đang nắm tay nhau vẻ mặt tươi cười, không khí thân thiết giữa bọn họ quả thực khiến Baker trợn mắt há mồm. Nhất là Giáo chủ Rahl, nụ cười của ông ta quả thực đã khiến cho da mặt nở rộ vô số đóa hoa cúc.

“Cái kia…” Đợi khi Baker cùng Yannick rời khỏi tòa thánh, anh ta cẩn thận hỏi dò: “Ngài và Giáo chủ Rahl có phải là cha con thất lạc từ lâu không?”

“Anh đang nói gì đó!” Thần quan bật cười, “Điều này sao có thể, lẽ nào trên mặt tôi đã hiện ra vài nếp nhăn tương tự ngài ấy sao?”

Vừa nói xong, Yannick nhịn không được sờ sờ mặt.

“Không không, ý của tôi là, ngài ấy đối xử với ngài rất nhiệt tình, thật sự là quá mức nhiệt tình, cư nhiên còn đích thân tiễn chúng ta ra ngoài… tiểu thư Sophia nói, ngài ấy bình thường rất cao lãnh!”

“À, đó là vì mị lực của tôi rất lớn!” Thần quan tóc bạch kim trả lời rất đương nhiên.

Cuộc gặp gỡ này cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý, Giáo chủ của đế quốc tiếp kiến một vị thần quan đã lập được đại công ở La Serena là việc không có gì đáng ngạc nhiên. Về phần hai người rốt cuộc đã đạt thành hiệp nghị gì, ngoại trừ đương sự ra thì không còn ai biết.

Rất nhanh đã đến dạ tiệc Hoàng cung, có lẽ phải nói đây là yến hội có quy mô long trọng nhất trong mấy năm gần đây, cho dù giữa không khí khẩn trương khi thành St Mery vẫn chưa hạ được đội quân xác sống, thế nhưng việc này cũng không cản trở đế đô ca vũ thanh bình, huống chi mọi người đều truyền miệng nhau, trong buổi yến hội này, Hoàng đế France II còn có một chuyện rất trọng yếu muốn tuyên bố.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi