QUYỀN TRƯỢNG

100.

Căn nhà nụ hoa Nữ vương tinh linh chuẩn bị phi thường đẹp mắt, bốn bức tường giống như thực sự được làm bằng cánh hoa vậy, vừa mềm mại lại co giãn, thảm trải dưới chân chính là nhụy hoa, bước lên vô cùng êm ái.

Nhưng giờ khắc này thần quan tóc bạch kim hoàn toàn không có tâm tình tỉ mỉ thưởng thức bày biện trong phòng, sau khi tiến vào gian nhà, cảm nhận được sự riêng tư tương đối, vẻ kiên cường chống đỡ nãy giờ đã hoàn toàn tan vỡ, Yannick lập tức ngã bệt xuống mặt đất.

Mèo mun nhỏ đi theo phía sau, lách vào từ khe cửa khép hờ, cái đuôi vung lên đóng sầm cửa lại.

Yannick cảm thấy loại nhiệt độ này giống như đã thiêu đốt buồng tim của y thành tro, khiến cả thân thể cũng đắm chìm trong cảm giác nóng rực càng lúc càng khó nhịn, y chỉ muốn cởi hết y phục nhảy xuống hồ nước đá bơi một vòng. Được rồi, nếu hình dung đơn giản hơn một chút, cái này gọi là dục hỏa đốt người.

Mèo mun nhỏ meo một tiếng, rất đúng lúc triển lãm sự tồn tại của mình.

Không biết xuất phát từ tâm tình gì, lần này quý ngài Công tước còn chưa hóa thân thành sói trực tiếp đè nghiến thần quan mà vẫn yên tĩnh ngồi xổm một bên, tiếp tục giả ngu bán manh.

Yannick liếc mắt nhìn đối phương, trực tiếp nắm đuôi mèo con xốc lên, mở cửa, quăng thẳng ra ngoài. Mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát đem tất cả nguy hiểm bóp chết trong nôi.

Không phải là tự xử sao? Nếu chỉ cần tự xử là có thể giải quyết, y vì cái gì còn phải để người khác đè chứ!

Sau khi xác định cửa phòng đã khóa chặt, Yannick ngồi xuống giường, ngay cả pháp bào cũng không kịp cởi ra đã vươn tay xuống, bắt đầu động tác linh xảo. Y nhắm mắt lại, dùng thân thể cảm thụ sự vui vẻ, dần dần, hai gò má của y càng thêm đỏ, thân thể cũng bất tri bất giác nghiêng về một bên, mái tóc bạch kim xõa tung rối loạn tan tác trên gối đầu.

Y rất nhanh đã thư sướng một lần, thế nhưng cảm giác căn bản không đủ, thân thể vẫn trống rỗng như trước, Yannick nhíu chặt mày, ý thức được lần này có chút cổ quái.

Khi lửa dục đốt người, tự xử vậy mà cũng không thể giải quyết vấn đề, việc này không khoa học!

Chẳng lẽ thực sự phải đi tìm một người phụ nữ để làm hoặc tìm một gã đàn ông để cho đối phương làm sao?!

Thần quan thực sự không tin luận điểm này, thế nhưng y cũng không có ý định tiếp tục tự xử lần nữa, hít thở cố nén dục hỏa, hy vọng có thể dùng nghị lực để chiến thắng, thuận tiện còn âm thầm thăm hỏi vị Thần minh ban đầu đã sáng tạo “Lời chúc lành của Julia”, cùng với gã Công tước huyết tộc chết tiệt bên ngoài hẳn là có tám chín phần biết rõ mọi việc!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc đỏ trên má càng lúc càng đậm, tiếng thở dốc cũng nặng nề hơn mấy phần. Đợi đến lúc Yannick mở mắt ra lần nữa thì đường nhìn của y chỉ còn là một mảnh ướt át và mê man, ngay cả đôi tay cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng run rẩy.

*Muốn, rất muốn…

Những lời này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu y, thế nên cả tâm tư của y đều bị vây trong một cảm xúc như thế, mãi đến khi nghe được một tiếng kêu yếu ớt ngoài cửa “Meo meo ~”.

“Tiến vào…” Thần quan lẩm bẩm nói, ngón tay lại nhịn không được phủ lên dục vọng đã run rẩy thức dậy, lúc này y hoàn toàn bất chấp sau này nên làm thế nào đòi lại tổn thất tinh thần từ chỗ Nữ vương tinh linh, thuận tiện vớt thêm một ít chỗ tốt, càng không để ý đến cái gì là tôn nghiêm của nam giới, trong đầu y chỉ còn lại một ý niệm: *Muốn ngay lập tức, chỉ muốn lập tức có người đến thỏa mãn cơ thể y!

Y đã đem thanh âm của mình hạ xuống rất thấp, cơ bản không ai có thể nghe được, thế nhưng thực trên thực tế, ngay khi y vừa dứt lời, cánh cửa đã nhanh chóng được mở ra.

Chính xác mà nói, là bị một cái đầu đầy lông tơ đẩy mở.

Bé mèo mun dẫm từng bước ưu nhã tiến tới, chậm rãi, tựa như hoàn toàn không phát hiện bộ dạng khó chịu của người trên giường. Ngay khi nó tiến đến chân giường mới chịu dừng lại, sau đó chớp chớp đôi mắt mèo màu lục to tròn nhìn thần quan đang bị dục vọng dằn vặt.

“… Lẽ nào còn cần tôi dùng kính ngữ mời ngài mới bằng lòng biến thân sao? Quý ngài Công tước!” Mỗi một từ được thốt ra từ môi thần quan đều giống nhưng được rít qua kẽ răng.

“A, ta nghĩ rằng em không cần đến ta đâu, sweetie!” Theo ngôn ngữ vang lên, mèo mun đáng yêu khéo léo nháy mắt chuyển biến thành một người đàn ông thành thục giàu mị lực. “Từ đầu đến cuối ta đều nghiêm ngặt tuân thủ hứa hẹn, hiện tại xem ra em mới là người bội ước phải không?”

“… Anh đã sớm biết tôi sẽ chạm phải loại cây này, vậy mà lại không ngăn cản!” Thần quan nghiến răng nghiến lợi, bất quá ánh mắt đã hoàn toàn trống rỗng, gần như mất đi tiêu cự. Toàn bộ lý trí còn sót lại của Yannick đều đang dùng để ngăn cản động tác tự xử của mình, nếu như việc này thực sự không thể giải quyết vấn đề, làm quá nhiều chỉ càng thương thân!

Nhưng ở trong mắt Công tước huyết tộc, thần quan trong thời khắc này tuyệt đối là phi thường khả ái.

Quần áo trên người y cơ bản không có một nút thắt nào được tháo ra nhưng đã xộc xệch đến không còn hình dạng, lông mi tú lệ cong lên, môi dưới bị quật cường cắn mạnh, không hề để lộ một thanh âm rên rỉ nào, chỉ có hơi thở thoát ra khỏi mũi trong lúc lơ đãng là nặng nề khó giấu. Hầu kết dưới cổ áo hơi rung động phảng phất đang mời gọi ai đó tiến đến mút vào, từ một chút da thịt lộ khỏi cơ thể đã được thần quan che chắn cẩn thận hiện lên sắc đỏ, bộ thân thể đang chìm trong dục vọng kia đã hoàn toàn chín tới, sẵn sàng cho người hái xuống.

“Sweetie, em đang đổ oan cho ta, phải biết rằng lần trước khi ta đi ngang qua Lãnh địa tinh linh cũng đã là chuyện đã qua rất nhiều năm rồi.” Công tước huyết tộc không hề vội vàng thưởng thức mỹ sắc, thế nhưng so với dục vọng đậm đến mức gần có thể tan chảy khỏi đáy mắt, động tác của hắn quả là đã lịch thiệp còn phải lịch thiệp hơn, không chỉ không hề dùng một đầu ngón tay nào chạm vào thần quan, ngay cả vị trí hắn ngồi xuống cũng cách xa khỏi chiếc giường, tách ra khoảng cách khá lớn.

“Dung vị kỵ sỹ Vampire trung thành này giải thích cho em,” Hắn hơi khom người, tay phải đặt sau lưng thực hiện lễ tiết quý tộc, giả vờ không phát hiện ánh mắt u oán của thần quan.

“Loại cây được gọi là ‘Lời chúc lành của Julia’ này được chia làm hai giới, đực và cái, cả hai đều có tác dụng kích tình, thế nhưng vẫn hơi có khác biệt. Mà chỗ khác biệt chính là…” Công tước huyết tộc lộ ra một nụ cười mập mờ, “Em gặp phải cây cái, vậy nên hiện tại chỉ dựa vào việc thư giải dục vọng phía trước là hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.”

Thảo nào biểu tình của mỗi tinh linh y gặp đều kỳ quái như vậy! Yannick nhắm mắt, dùng sức thở sâu.

“Đến đây.” Y thốt ra với giọng khàn khàn.

Công tước huyết tộc chớm mắt mấy cái, cố ý nói: “Sweetie, em vừa nói gì?”

“Đến đây.” Thần quan tóc bạch kim lặp lại một lần, y mở mắt, khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt theo bản năng cơ thể, thoạt nhìn giống như sắp khóc, hình ảnh này khiến Công tước huyết tộc cảm thấy sự hưng phấn xao động chạy dọc trong mạch máu.

“Yannick thân ái, em muốn ta qua đó làm gì, dù sao cũng nên nói rõ cho ta biết, em muốn ta giúp em thay quần áo sao? Hay là để ta giúp em cởi giày?” Người đàn ông liếm môi một cái, “Hoặc giả, em muốn ta giúp em liếm thứ đáng yêu đang cứng rắn kia?”

“Tôi cho phép anh…” Biết rõ đối phương cố ý trì hoãn thời gian để đùa giỡn mình, thế nhưng một tia lý trí cùng của thần quan cũng đã bay lên chín tầng mây, y chớp đôi mắt đã ửng đỏ, thở hổn hển nói với Công tước huyết tộc: “Tôi cho phép anh hung hăng ‘làm’ tôi.”

Đôi mắt màu lục của người đàn ông trong nháy mắt biến thành màu máu, sau một khắc, thần quan cảm giác được đôi môi của mình đã bị gặm cắn một cách tàn bạo.

“Như em mong muốn.”

Rõ ràng thần trí đã không thanh tỉnh như bình thường, thế nhưng cảm giác lại càng tinh minh hơn rất nhiều, đây có lẽ cũng chính là lực lượng đến từ ‘Lời chúc phúc của Julia’

Thần quan cảm thấy thân thể của minh giống như chiếc thuyền con trong cơn sóng lớn, không thể tự khống chế, chỉ có thể bỏ mặc cho cảm giác chông chênh vùi dập đó diễn ra. Người đàn ông bên trên nắm hai chân y gác lên hông mình, thế nhưng thần quan cũng đã bị chơi đùa đến không còn sức lực, chỉ có thể hờ hững treo lên, bất quá người đàn ông nọ vẫn không thấy đủ, cúi đầu ghé vào lỗ tai y, nói: “Sweetie, em có thể ép chết ta, hung hăng mà ép!”

Ánh mắt của thần quan ướt át lại mờ mịt nhìn qua, giống như một hồ nước mềm mại nhu nhược, hoàn toàn không còn sự lãnh tĩnh và cơ trí của ngày thường, vẻ khôn khéo tính toán lơ đãng ẩn bên dưới bộ dạng ôn hòa kia lại càng là hoàn toàn không thể phát hiện được. Hiện tại, y giống như động vật nhỏ bị dồn vào ngõ cụt, mỗi khi người đàn ông bên trên dùng sức y lại nấc lên một tiếng, biểu tình dáng thương như vậy thật khiến kẻ đối diện càng khát vọng có thể hung hăng chà đạp y.

Trước khi gặp thần quan, tình sử phong lưu của Công tước huyết tộc hoàn toàn không ít. Thành thật mà nói, tình sử của hắn có thể viết thành một quyền biên niên sử khổng lồ, bất quá đây chính là bệnh chung của Huyết tộc, Huyết tộc chưa bao giờ hiểu được khái niệm trung trinh.

Thế nhưng, sau khi Công tước Ansel lên giường cùng thần quan thì đã đánh mất hứng thú với cơ thể của kẻ khác, cho dù là mỹ nhân xinh đẹp đến dường nào, quý ngài Công tước cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi nghĩ: *Ồ, kẻ này khẳng định kém babe của ta, mặt không bằng, vòng eo không bằng, đầu óc không bằng, tính cách cũng không bằng, cho dù lên giường khẳng định sẽ kém hơn Yannick cả trăm lần!

Hiện tại, Ansel đang ôm ‘babe của ta’ vào trong lòng, bừa bãi trìu mến, siết chặt hông đối phương từng chút từng chút công chiếm, giống như muốn xuyên thủng thân thể của thần quan, cửa huyệt đã mềm mại như nước dịu ngoan ngậm lấy thứ to lớn của Công tước huyết tộc, mặc cho hắn không ngừng chinh phạt khai thác một lần lại một lần, mỗi lần đều sâu hơn lần trước, cũng không biết đã giằng co hết bao lâu.

Mà thần quan cũng chỉ có thể ngước cổ bị động thừa nhận, cả người trên dưới đều ửng đỏ vì kích thích và ướt đẫm mồ hôi, ngay cả cổ cũng bị dính lên loại màu sắc mập mờ đó. Mãi đến cuối cùng, Công tước hầu như đã bẻ gãy hông của y, sau đó chôn sâu trong cơ thể y, bắn ra.

Thần quan hiện tại ngay cả khí lực cử động một đầu ngón tay cũng không còn, y nằm ngửa trên thảm được kết bằng nhụy hoa, lồng ngực hơi phập phồng —— bọn họ không biết đã di chuyển từ trên giường xuống mặt đất từ lúc nào.

Công tước huyết tộc chống tay đỡ đầu, nằm nghiêng bên cạnh, trêu chọc mái tóc bạch kim của thần quan: “Sweetie, kỹ thuật của ta tốt hơn tên pháp sư tự bế kia chứ?”

Cái gì gọi là được tiện nghi còn muốn khoe mẽ? Chính là như vậy!

Thần quan rất muốn trừng mắt nhìn đối phương, thế nhưng cho dù là động tác này hiện tại y thực hiện cũng có chút uể oải, nếu không may còn có thể bị rút gân, vì vậy thần quan cũng chỉ đành bỏ qua, giả vờ như kẻ đáng ghét bên cạnh hoàn toàn không tồn tại.

Thế nhưng đối phương vẫn cứ không ngừng lải nhải chứng tỏ sự tồn tại: “Ai nha, sweetie, em định dùng xong liền vứt bỏ ta sao, ta vừa rồi còn ra sức lấy lòng em như vậy, nếu em không nhớ thì thử sờ một chút xem, trong cái động đáng yêu kia hiện tại có bao nhiêu thứ của ta còn lưu lại? Đợi lát nữa sau khi em ngủ đủ ngồi dậy, nó sẽ theo đó chảy ra, có lẽ ta nên tìm thứ gì đó chắn lại khiến nó vĩnh viễn lưu ở bên trong, như vậy em mới có thể thời thời khắc khắc đều nhớ đến ta?”

Công tước huyết tộc dùng ngữ điệu nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình, vừa nghe quả thật giống hệt một kẻ biến thái, thần quan mặc kệ hắn chỉ chăm chú nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ sớm một chút có thể tích lũy lại khí lực. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của tinh linh nha, quá mất mặt rồi!

Ngoài cửa phòng chợt vang lên hai tiếng gõ, không nhẹ không nặng.

“Ai?” Huyết tộc công tước hỏi.

Bên ngoài không nghe tiếng trả lời, thế nhưng đối phương tựa hồ cũng không dự đình chờ người bên trong mời vào, cửa lập tức bị đẩy ra một khe hở, sau đó là một cánh tay mập mạp duỗi vào.

Thần quan mở mắt, kinh ngạc nhìn bé cưng tinh linh tóc xanh biếc dùng cả tay lẫn chân bò qua cửa.

Bé dừng lại, nghiêng đầu nhìn bọn họ một chút, tựa hồ đang phân biệt sự khác nhau giữa thần quan và người còn lại, sau đó liền xác định mục tiêu, nhanh chóng leo đến bên cạnh Yannick, cười khanh khách ra hiệu muốn ôm.

“Xin lỗi bé cưng, hiện tại ta không có sức lực!” Yannick cười khổ nói, y cảm thấy may là hiện tại nửa người dưới của mình còn đang đắp một tấm thảm, nói thế nào cũng không quá mức thất lễ. Tuy rằng trong phòng khẳng định còn tràn ngập hương vị kỳ dị, thế nhưng bé cưng còn nhỏ như vậy, đối với việc này hẳn là không phát hiện.

“Ê a!” Bé ưng căn bản không hiểu, thấy thần quan không chịu ôm mình liền mếu máo biểu hiện sự ủy khuất, thân thể hoàn toàn ngã về phía thần quan, ý đồ dùng sức nặng chinh phục thế giới.

“So với lần trước, bé mập hơn nhiều rồi đấy!” Thần quan quả nhiên cảm thụ được trọng lượng của đối phương.

Bé tinh linh còn chưa kịp hoàn toàn áp lên người thần quan thì đã bị xốc lên, ném về phía giường.

“Trẻ con chưa biết nói chuyện nên ngoan ngoãn chờ ở phòng nuôi trẻ.” Người đàn ông giáo dục tinh linh còn chưa biết nói, “Đừng nên mơ ước báu vật của người khác, như vậy rất không đạo đức.”

Nha nha? Bé cưng tinh linh mở to mắt, còn tưởng rằng đối phương đang cùng mình chơi trò chơi, vui vẻ cười khanh khách, lần nữa định bò về phía thần quan, kết quả lại ngã lộn nhào, choáng váng, thiếu chút nữa đã đập mặt xuống đất, khiến thần quan sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Yannick không thèm để ý đến cơn đau trên người, vội vàng đỡ lấy đứa trẻ, miễn cho bé cưng tinh linh đầu nở hoa, nếu vậy y phỏng chừng không chạy thoát sự truy sát của Tinh linh tộc, đây là Tinh linh vương tương lai của họ nha!

Thế nhưng hậu quả của hành động quá sức này chính là thắt lưng của y bị trật, đau đến cả nửa ngày không thể lên tiếng, Ansel trực tiếp cười ha hả ôm y vào lòng, ỷ vào bé tinh linh căn bản không hiểu gì, đem tấm chăn đang phủ trên người thần quan kéo ra, để lộ cơ thể trần trụi tuyệt đẹp nọ, sau đó chậm rãi giúp đối phương mặc vào từng lớp y phục.

Xét thấy hành vi phạm tội vừa rồi của kẻ nào đó, Yannick yên tâm thoải mái tiếp thu sự hầu hạ, lại nói với bé tinh linh: “Bé làm sao lại chạy đến nơi này? Có ai biết bé đã đến đây sao?”

“Y?”

Yannick bởi vì không thoải mái nên hơi nhíu mày, bé tinh linh cũng học theo y hơi nghiêng đầu, gương mặt tròn trịa thiên chân trong sáng nhíu lại với nhau, vô cùng khôi hài.

“Sweetie,” Ansel cắn nhẹ lỗ tai thần quan, “Em có cảm thấy thằng bé rất giống con của chúng ta không?”

“Cút!” Thần quan không cho đối phương sắc mặt tốt.

“Ta xem rất giống.” Người đàn ông vô sỉ vuốt bụng y, “Nơi này còn đang lưu giữ rất nhiều đồ vật của ta đâu, nói không chừng tương lai có thể sinh ra một đứa.”

“…” Yannick rất nhanh đã bị đối phương làm cho ghê tởm muốn chết, nếu như thân thể hiện tại cho phép, y nhất định sẽ lập tức đánh rơi cái móng vuốt đang đặt trên bụng mình.

Bé tinh linh rất tò mò nhìn hai người bọn họ giằng co, lập tức vươn cái đầu lớn qua biểu thị muốn gia nhập, người đàn ông xấu xa lôi kéo bé: “Con phải gọi ta là phụ thân, mau tránh ra để ta và mẹ con chơi đùa!”

“Bá!” Tinh linh cục cưng thổi một cái bong bóng.

“Ansel Carpenter!” Thần quan tức giận gọi.

“Sweetie, em đã nhớ kỹ tên của ta rồi sao!” Người đàn ông khoa trương nói, còn hôn lên mặt thần quan, “Em quả nhiên rất yêu ta!”

“Chụt!” Vé tinh linh đang nằm úp sấp cũng gia nhập giúp vui, kết quả bởi vì vấn đề chiều cao chỉ có thể dùng cái miệng chưa mọc răng của mình bôi nước bọt lên người thần quan.

Thần quan yêu sạch sẽ triệt để bùng phát: “Hai người một vừa hai phải cho tôi!”

Tiếng gắt của y dẫn đến thanh âm đập cửa bên ngoài.

Thần quan đỡ trán: “Ai?”

Thanh âm bên ngoài đầy vẻ lo lắng: “Ngài Hill, xin thứ lỗi, không biết Iruus có ở bên trong hay không?”

Thần quan nói: “Đúng vậy, mời vào.”

Tinh linh đẩy cửa vào chính là vị vừa rồi đẫn đường cho Yannick, trên mặt đối phương còn mang theo vẻ nôn nóng và sầu lo không thể che giấu: “Xin thứ lỗi, tôi cũng không muốn mạo muội làm phiền ngài, à, hai vị, thế nhưng Nữ vương bệ hạ phân phó tôi phải lập tức mời ngài đến gặp, Nữ vương có việc gấp muốn thương lượng với hai vị.”

“Chuyện gì, có liên quan đến Iruus?” Yannick hỏi, y không chịu để Ansel đỡ, kiên trì chống pháp trượng đứng dậy, tuy rằng tư thế có chút kỳ quái, bất quá tinh linh trước mặt cũng không còn tâm tư gì để chê cười.

“Đúng vậy, những kẻ phản loạn đột kích vào rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi