QUYỀN TRƯỢNG

Gã Vampire kia phản ứng rất nhanh, khi bạch quang còn chưa kịp khuếch tán đến phần vai thì gã đã dứt khoát nắm lấy vai của mình xé cánh tay ra vứt xuống —— dù sao thì năng lực tái sinh của Huyết tộc cũng đã quá nổi danh, sau đó gã lập tức xoay người tiêu thất trong bóng đêm, không hề quan tâm đến sự sống chết của đồng bạn.

Thừa cơ hội này, Vampire đang khống chế Augustine cũng chạy trốn không còn bóng dáng.

Sau khi quang mang lóa mắt dịu đi, mọi người nhìn thấy thần quan tóc bạch kim tay cầm pháp trượng đứng ở phía xa, mái tóc không gió tự phất phơ, viên hoàng sắc ma tinh đính trên pháp trượng chói đến mù mắt cả đám người. Đây là lần thứ hai bọn họ làm mới nhận thức của mình về vị thần quan tóc bạch kim trước mặt.

Hoàng sắc ma tinh là thứ có tiền cũng không mua được, ngay cả các Hồng y giáo chủ cũng chưa chắc mỗi người đều có thể đính hoàng sắc ma tinh lên pháp trượng. Nói cách khác, đây là đại gia trong đám thần quan, không, với điều kiện bên ngoài của thần quan tóc bạch kim mà nói, đây tuyệt đối là là ‘con nhà người ta’ trong giới thần quan!

Đối với đám người đang bị vây trong trạng thái hoảng loạn, sự xuất hiện của thần quan tóc bạch kim giống như ngọn hải đăng giữa đêm đen, khiến tinh thần chơi vơi của bọn họ lập tức tìm được phương hướng. Tuy rằng nói như vậy có chút khoa trương, thế nhưng nếu dùng trạng thái ‘cảm động đến rơi nước mắt’ để hình dung hẳn là một chút cũng không sai biệt, … ít nhất… thánh kỵ sỹ Bart hiện tại cũng đã gần như phát khóc, hắn thất thanh hô: “Cảm tạ Quang minh nữ thần!”

Theo hàng loạt ma pháp tẩy trừ Quang minh phổ chiếu được tung ra, đám Huyết tộc còn thừa lại cũng nhanh chóng chạy mất, những kẻ chậm chân chỉ có thể kêu gào thê thảm hóa thành tro tàn, trực tiếp bị hủy diệt nhân đạo.

Quang minh ma pháp là khắc tinh của Huyết tộc, thế nhưng khi năng lực của Huyết tộc mạnh mẽ hơn thần quan, người sau cũng chỉ có thể chấp nhận số phận để mặc cho người xử lý, mà tình huống ngược lại cũng là đồng dạng. Trước đó, đám cao giai thần quan bị đoàn diệt hẳn là do gặp phải Huyết tộc đời thứ hai, nhưng cả đám tối nay bọn họ gặp phải đều là Huyết tộc đời thứ ba thứ tư, không phải loại quá mạnh mẽ. Hơn nữa, Yannick là nắm bắt thời cơ bọn họ đắc ý vênh vào mà đột kích bất ngờ, cây pháp trượng trên tay còn có hiệu quả tăng cường công kích, nếu không tình huống chưa chắc thuận lợi đến vậy.

Nếu thần quan đã thuận lợi ứng phó, tên Vampire trâu già thích gặm cỏ non nào đó cũng không cần xuất hiện, nếu bị đám người Bart nhìn thấy lại phải khui ra một hồi phiền phức không lớn không nhỏ.

Thần quan tóc bạch kim liếc nhìn vào một chỗ trong bóng tối, lười biếng nói: “Bart thân ái, tôi nên nhắc nhở anh một chút, người anh cần cảm tạ hẳn không phải Quang Minh nữ thần mà là tôi.”

“Đúng vậy, ngài Hill, xin cảm tạ ngài!” Bart lẩm bẩm nói, bởi vì sự kiện đột phát vừa rồi nên hắn vẫn còn bị vây trong sợ hãi cực độ, mặc dù hắn hoàn toàn không nhát gan nhưng vẫn khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, lúc nãy chỉ vừa kịp rút kiếm ra đã bị ném ngang đi, xương đùi một bên bị gãy, đành phải nằm trên mặt đất mở to mắt nhìn cả đám thần quan và kỵ sỹ bị hành hạ.

“Các người căn bản không xem lời nói của tôi ra gì phải không?” Yannick cười gằn một tiếng, “Các người nên cảm thấy may mắn vì đám Vampire vừa nãy đều là đời thứ ba thứ tư, bằng không cho dù tôi kịp thời chạy đến cũng không thể cứu được các người.”

Nhìn tình trạng hiện tại, một thần quan trung giai đã chết, trái tim của gã là bị Vampire trực tiếp moi ra, mà kỵ sỹ của gã cũng bị một nhánh cây sắc nhọn ghim vào thân cổ thụ, đồng dạng đều là xuyên tim, loại thảm trạng này ngay cả trị liệu thuật cũng không có phương pháp cứu lại, trừ phi sử dụng tái sinh thuật vốn có rất nhiều cấm chế. Bất quá loại pháp thuật kia cũng nhất định phải có Hồng y giáo chủ ra mặt mới có thể cử hành

Còn lại vài người đều bị thương với trình độ bất đồng, chỉ có Darwin, vị thần quan trung giai này từ lúc bắt đầu đã co rúm trốn sau thân cây, giống như đạt được kỳ tích mà không chịu bất kỳ vết thương nào, điều này khiến Yannick cũng không khỏi nhìn gã nhiều thêm vài lần.

Mọi người nghe được lời trách cứ đều xấu hổ gục đầu xuống, ngay cả thần quan Daifield thích phản nghịch nhất cũng không ngoại lệ —— vừa rồi nếu không có thần quan tóc bạch kim, bọn họ toàn bộ đều phải để mạng lại ở nơi này.

Quan trọng hơn là, tất cả thảm trạng hiện tại đều do bọn họ tự ý hành động, thậm chí còn không phái người thông tri cho vị thống lĩnh trên danh nghĩa này, mặc kệ đối phương là vì nguyên nhân gì mới có thể đúng lúc đuổi đến, hiện tại không có ai không cảm giác vô cùng may mắn.

Phảng phất nhìn ra nghi hoặc của mọi người, Yannick thản nhiên đưa ra đáp án: “Trước khi mọi người tách ra, tôi đã đánh dấu một ký hiệu ma pháp lên người thần quan Alexander. Nói cách khác, hiện tại mọi người đã khiến tôi lãng phí một quyển trục truy tung cao cấp trị giá sáu mươi kim tệ.”

Mọi người ngơ ngác nhìn y.

“Vậy nên, ” thần quan tóc bạch kim từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, “Từ giờ trở đi, tôi chính là chủ nợ của mọi người.”

“Chuyện này,” Alexander thận trọng nói: “Ngài Hill, thần quan Augustine đã bị đối phương bắt đi…”

“Lẽ nào anh cho rằng, chúng ta nên lập tức vọt tới Pháo đài u linh cướp người trở về sao?” Thần quan tóc bạch kim nhíu mày, thái độ có chút hùng hổ dọa người.

Nhưng cho dù là như vậy, những kẻ khác căn bản không dám lên tiến phản bác, bọn họ cũng đã đủ đuối lý rồi, bây giờ không nên gây thêm chuyện nữa.

“Vì thế, nhân lúc đám Vampire kia còn chưa kịp dẫn theo viện binh giết trở lại, mọi người tốt nhất là đều về lữ quán nghỉ ngơi cho tôi.” Yannick thản nhiên nói, “Mọi người phân chia món nợ sáu mươi đồng vàng kia như thế nào là chuyện của các người, chỉ là trước khi hoàn trả hết, tôi không hy vọng các người lần nữa tự đâm đầu vào nguy hiểm.”

Đợi đến khi kết thúc một đống chuyện bừa bộn đêm nay, một lần nữa quay về chiếc giường lớn khiến người hoài niệm trong lữ điếm, trong lòng Yannick cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kích thích, mạo hiểm, nghĩ tới mà kinh còn thêm một chút mộng ảo.

Giống như lời nói lúc nãy của y với đám người kia, đêm nay việc đáng ăn mừng nhất chính là chỉ có Vampire đời thứ ba, thứ tư ra mặt tập kích, nếu đổi lại toàn bộ đội hình đều là đời thứ ba, Yannick cũng không chắc rằng mình có thể đẩy lùi bọn họ dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, nếu y thật sự gặp nguy hiểm, người đàn ông ẩn giấu ở nơi nào đó nhất định sẽ ra tay, chỉ là sự tồn tại của hắn trong lúc này đối với Yannick mà nói càng giống như vũ khí bí mật, nếu như không phải lúc hoàn toàn bất đắc dĩ, y tuyệt đối sẽ không để gã Vampire già kia bị bại lộ. Bằng không, ngay cả việc phải giải thích quan hệ giữa y và hắn là thế nào với đám Bart đã là một chuyện vô cùng phiền toái, giai đoạn hiện tại, bọn họ ngay cả chiến hữu thân mật cũng chưa đạt tới, Yannick thực sự không muốn để đám người kia biết được quá nhiều chuyện, ngay cả Bart cũng là như vậy.

Nghĩ đến đây, bộ dạng run rẩy rụt rè của thần quan Darwin kia chợt hiện ra, Yannick gõ gõ mặt bàn, triệt để rơi vào suy tư.

Người đàn ông vốn đã biến về bộ dạng mèo con để che giấu tai mắt mọi người không cam lòng bị vắng vẻ, chẳng biết từ lúc nào đã biến về hình người, chậc chậc vài tiếng: “Sweetie, em định đi cứu tên thần quan ngu ngốc kia sao? Ta kiến nghị em không nên đi, tuy rằng hiện tại y rất có khả năng còn chưa chết.”

Đối mặt kẻ này, có rất nhiều lời cũng không phải cấm kỵ nữa, Yannick chỉ nhàn nhạt liếc nhìn rồi nói: “Ta cũng không muốn đi, nhưng dưới góc độ của người thống lĩnh đội ngũ, đi và không đi đều có cái lợi lẫn cái hại riêng, hiện tại ta vẫn chưa quyết định xong.”

Nam nhân bị y khơi mào hứng thú, “Nói nghe một chút.”

“Chỗ tốt là, nếu như thành công, uy vọng của ta đối với bọn họ sẽ càng cao, không chỉ ra mặt cứu người còn không bỏ rơi đồng đội bị bắt đi, như vậy từ nay về sau bọn họ sẽ không dám vi phạm mệnh lệnh của ta, nói không chừng ta còn có thể nhân đó thu về vài thuộc hạ trung thành.”

“Nghe rất tốt, vậy phần hại là thế nào?”

“Phần hại là, hành động cứu viện lần này nhất định cực kỳ trắc trở, ta không có khả năng một mình chạy đến Pháo đài u linh chịu chết, nếu như thật sự muốn làm ta chắc chắn phải cậy vào sự giúp đỡ của anh. Mà điều này khiến ta thực sự cảm thấy không cao hứng.”

Ánh mắt của người đàn ông sáng lên: “Oh, vừa nghe em nói như vậy suy nghĩ của ta cũng có chút thay đổi. Đi cứu tên thần quan ngu ngốc kia quả là chuyện vô cùng nên làm, hơn nữa còn có thể khiến em thiếu ta một nhân tình. Đến đây đi, sweetie, ta rất tình nguyện trở thành dũng sỹ bảo hộ công chúa!”

“So với cái xưng hô công chúa kia, ta càng vui lòng nếu anh gọi ta là quý ông.” Yannick lười biếng nói, “Anh tích cực hưởng ứng như vậy, thực sự khiến tôi lo rằng, sau khi anh mang tôi đến đó sẽ trực tiếp bỏ rơi tôi lại rồi chạy mất.”

“Ta sẽ không làm như vậy, em biết ta đã mê muội em như thế nào mà.” Nam nhân nâng tay thần quan lên hôn nhẹ, lần này thần quan không cự tuyệt, chỉ là nam nhân lại rất thiếu đánh bỏ thêm một định ngữ: “Xét trong giai đoạn hiện tại.”

Thần quan cười phì một tiếng, cũng không hề tức giận.

Cái chủng tộc Vampire này từ trong xương mang theo bản chất máu lạnh ích kỷ, chỉ cần nhìn hành động vứt bỏ đồng loại bỏ chạy của đám tập kích đêm nay liền có thể thấy rõ. Hơn nữa Ansel còn là Huyết tộc thủy tổ do Hắc Ám chi thần sáng tạo, cái loại bản tính kia càng được phát huy đến mức cực hạn.

Thành thật mà nói, việc tên Vampire này đồng ý ký kết khế ước với Yannick cũng đã rất không dễ dàng rồi, huống chi nếu như người đàn ông này thực sự muốn, anh ta hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn cưỡng ép Yannick thuận theo, về điểm này thần quan cũng hiểu rất rõ mình có bao nhiêu cân lượng.

Tuy rằng y đã đào một cái hố cho đối phương nhảy xuống, bất quá người kia cũng phải cam tâm tình nguyện mới được, vậy nên nếu người đàn ông này thỉnh thoảng đòi một chút ngon ngọt Yannick cũng không vô tình cự tuyệt. Dù sao việc hợp tác cũng không thể chỉ do đơn phương nỗ lực, nhỡ đâu chọc ghẹo quá lâu khiến con mèo này xù lông thẹn quá thành giận, muốn đơn phương xé bỏ khế ước cũng không phải chuyện quá khó khăn.

“Không biết quý ngài Công tước có biện pháp nào có thể chia sẻ không?”

“Chuyện này rất đơn giản.” Nam nhân vuốt cằm, “Tên Taylor kia không phải đã nói mỗi tuần ở pháo đài đều tổ chức vũ hội sao? Chúng ta chỉ cần giả thành Vampire từ nơi khác đến trà trộn vào là xong.”

Yannick có chút kinh ngạc: “Anh xác định? Mang theo một thần quan trà trộn vào giữa đám Vampire?”

Công tước huyết tộc thản nhiên nhàn nhã: “Đương nhiên, chỉ cần em đổi một bộ quần áo, lại giấu đi ấn ký trong tay không để lộ ra sơ hở, đây là chuyện hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu vào lúc nào?”

“Ta đoán vũ hội này hẳn không chỉ là một vũ hội?”

“Đúng vậy.” Yannick nói, “Gã Taylor có nói, đó còn là một hội đấu giá.”

“Vậy là được rồi, hậu duệ của Walter thích nhất làm loại chuyện nhàm chán đó, tên thần quan kia có lẽ sẽ được đưa đến buổi đấu giá, đây là may mắn của hắn, đến lúc đó chúng ta chỉ cần mua lại là xong.”

Thần quan hơi nhíu mày: “Đến vũ hội của Vampire mua một thần quan về? Anh xác định không có bất cứ vấn đề gì chứ?”

Nam nhân ngã ngớn huýt sáo một tiếng: “Nếu như thuận lợi, đương nhiên không có vấn đề, oh bất quá em phải xác định đã mang theo đủ tiền, giá của một thần quan cũng không quá rẻ, may mà giới Huyết tộc cũng sử dụng đồng vàng thông thường, chuyện này không cần lo lắng.”

“…” Thần quan thở dài, “Ta chỉ có thể vì túi tiền của mình ai điếu, xem ra bọn họ lại sắp nợ ta thêm một khoản lớn.”

Người đàn ông ha hả cười nói: “Sweetie, bộ dạng phiền não vì tiền của em thật quá đáng yêu!”

Thần quan mặt không đổi sắc châm biếm: “Cái này gọi là bị tiền ép đến cong lưng, anh chỉ cần tùy tiện tìm một xóm nghèo đi dạo mấy vòng liền có thể thấy không ít vẻ mặt đáng yêu cùng loại. Bất quá tôi cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được, vậy nên mới nói, kẻ có tiền thực sự quá đáng ghét.”

Muốn cùng một Vampire đi tham dự vũ hội Vampire hoàn toàn không phải một ý kiến hay, Yannick thầm nghĩ, chỉ là trong lúc tức thời cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa. Nếu như lần này không thể cứu Augustine về, kế hoạch lập uy của y sẽ giảm đi rất nhiều hiệu quả, những người còn lại có lẽ sẽ vì y từng cứu bọn họ mà miễn cưỡng nghe lời, thế nhưng không có khả năng tình nguyện phục tùng. Muốn đặt chân tại Giáo đình, y cần gầy dựng thế lực của bản thân, việc lần này vừa là nguy cơ cũng là cơ hội, cả một đám người kia đều bị Giáo đình xa lánh, nếu như thuận lợi thu được lòng trung thành của bọn họ, đây không thể nghi ngờ chính là bước thành công đầu tiên.

Không làm thì thôi, nếu làm phải làm được tốt nhất, đây là châm ngôn của Yannick.

Vậy nên sau khi đắn đo cân nhắc, y vẫn quyết định mạo hiểm, lựa chọn tin tưởng Ansel, bắt đầu hóa trang trà trộn vào đám Huyết tộc.

Bất quá, phải giải thích với nhóm Bart như thế nào lại là một vấn đề không nhỏ.

Khi mọi người nghe nói y muốn đơn độc mạo hiểm liền biểu thị ý nguyện muốn theo cùng, trong đó phản ứng của thánh kỵ sỹ Bart là mãnh liệt nhất.

“Ngài Hill, đây là một việc cực kỳ nguy hiểm, lẽ nào ngài muốn chúng tôi đối mặt với cục diện mất đi người thống lĩnh sao!”

Bart càng nói càng kích động, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên, thời khắc Yannick xuất hiện trong khu rừng gần Pháo đài u linh kia hắn là người cảm động nhất, nếu nói trước kia hắn còn chút do dự, hiện tại Bart đã hạ quyết tâm phải đi theo Yannick.

“Đúng vậy, ngài Hill!” Alexander cũng thâm tình nói: “Bart nói không sai, hậu quả do sự lỗ mãng của chúng tôi lại phiền ngài ra mặt thu dọn đã đủ xấu hổ, xin không cần lại khiến chúng tôi lo lắng, nếu như ngài thật sự muốn đi xin hãy để chúng tôi theo cùng.!”

Những người khác đều hưởng ứng, Dante liếc nhìn thần quan của mình, Daifield không tỏ thái độ hắn cũng không thể tự tiện gia nhập, chỉ đành ngấm ngầm thở dài.

Nào ngờ Daifield đã sớm chú ý đến ánh mắt của hắn, tức giận nói: “Ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng chưa nói sẽ không đi, Augustine là vì cứu ta nên mới bị bắt, ta đồng dạng cũng rất cảm kích ngài Hill, không nên xem ta giống như kẻ máu lạnh vậy!”

Dante vui mừng mỉm cười: “Không có, tôi chỉ là rất cao hứng, thưa ngài.”

Hắn đã đi theo vị cao giai thần quan này được một thời gian, mắt thấy đối phương một đường đắc tội với người khác không ngừng đụng phải trắc trở, bởi vì thân phận càng lúc càng hạ thấp mà tính tình phản nghịch cũng theo đó càng thêm nghiêm trọng, thậm chí ngay cả cấp trên trực tiếp cũng dám đối nghịch. Khi nhận nhiệm vụ lần này, bản thân hắn nguyên bản cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, đơn giản là do Daifield quá am hiểu đắc tội với người khác, không ai có thể nói chuyện bình tĩnh với y, lại có người lãnh đạo nào sẽ thích thuộc hạ vẫn luôn đối nghịch với mình? Bất quá, lần này giống như có chút khác biệt.

Daifield cảm thấy nụ cười trên môi thánh kỵ sỹ của mình quá chướng mắt, hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu sang hướng khác.

Thần quan trung giai mập mạp Darwin nhìn những người khác một chút, phát hiện chỉ còn thừa bản thân chưa biểu hiện thái độ, vì vậy vội vàng nói: “Ngài Hill, tôi cũng nguyện ý đi theo ngài!”

Không giống những người khác, từ khi hắn gia nhập vào đội ngũ này đã biểu lộ ra một chút vẻ lõi đời, khi gặp chuyện luôn trốn ở sau cùng. Giống như tối hôm qua, khi Vampire vừa xuất hiện hắn đã chạy đi ẩn trốn, tuy rằng một thần quan trung giai cũng không thể phát huyấtd gì, thế nhưng mọi người không khỏi cảm thấy kẻ này quả thực quá sợ chết. Cũng may hình tượng nhát gan của hắn trước giờ vẫn rất thâm nhập nhân tâm, vậy nên mọi người đều không bất ngờ hay có ý trách móc gì.

Mà lực nhẫn nại của Darwin thật ra cũng vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, cho dù Daifield có châm chọc khiêu khích bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chỉ nhu nhược cười ngượng không lên tiếng, gần gần ngay cả Daifield cũng cảm thấy không còn thú vị.

Nhìn bộ dạng anh dũng xung phong của bọn họ, Yannick có chút vui vẻ nhưng càng nhiều hơn chính là khó xử.

Vui vẻ là vì y đã bắt đầu thành lập được uy vọng căn bản trong nhóm người này, ít nhất bọn họ đã bắt đầu xem y như đồng đội và thủ lĩnh. Còn việc khó xử chính là, y căn bản không dự định dẫn bọn họ theo làm việc.

Nói đùa sao? Khả năng diễn xuất của đám người này không phải tệ hại bình thường, phỏng chừng bọn họ chưa kịp bước vào cửa lớn của Pháo đài u linh cũng đã bị nhận ra. Hơn nữa khế ước của y với mèo mun Huyết tộc cũng không bao gồm sự an toàn của những người này, đến lúc đó nếu như toàn quân bị diệt, chẳng lẽ y còn có thể đi tìm một đám người khác đến để dạy dỗ thêm lần nữa sao? Vả lại y phải giải thích với Giáo đình như thế nào về việc chỉ có một mình y may mắn tồn tại trở về!

“Hãy nghe ta nói.” Y ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói, mọi người cũng theo đó an tĩnh lại.

Một con mèo mun nhỏ bé linh xảo nhảy lên vai thần quan tóc bạch kim, dùng ánh mắt trong suốt nhìn mọi người, đôi đồng tử sâu thẳm màu lục kia khiến mọi người chợt có lỗi giác giống như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, chỉ là bộ dạng khả ái của mèo ta lại khiến bọn họ cho rằng bản thân là quá căng thẳng nên trông gà hóa cuốc.

“Những lời của tên Vampire bắt Augustine đã nói trước khi rời đi hẳn mọi người đều nghe được, vậy nên đối phương tạm thời cũng sẽ không giết anh ta, đây là việc đáng được ăn mừng nhất. Bất quá như vậy cũng không có nghĩa là anh ta không phải chịu dằn vặt tàn khốc, mọi người đều biết, Vampire là thiên địch của thần quan, thống hận đến tận xương tủy, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp dằn vặt Augustine, nói ví dụ như cắt bỏ từng mảnh thịt trên người anh ta, hoặc là rạch da tay nhồi sâu vào, cũng có thể sẽ bắt anh ta mang giày sắt được nung đỏ rồi bước đi….”

Sự miêu tả của y khiến sắc mặt mọi người không khỏi trắng bệch, trời ạ, Vampire quả nhiên là một chủng tộc kinh khủng, ngay cả tòa án tôn giáo cũng chưa từng xuất hiện những loại hình phạt này!

Mèo mun nhỏ bất mãn dùng đuôi nhẹ nhàng phất qua cổ thần quan, ‘Đây đều là những việc người này nghĩ ra để dọa kẻ khác có được không?! Huyết tộc tối đa chỉ đem máu trên người tù binh chậm rãi hút khô mà thôi!’

“Đừng làm rộn.” Yannick nhẹ giọng răn dạy, xốc mèo nhỏ lên đặt trên ghế, tiếp tục hướng về phía mọi người ra vẻ trang nghiêm: “Vì vậy, đây là một chiến dịch cứu viện phi thường khó khăn, vì thuận lợi cứu Augustine ra, mỗi người chúng ta đều có phận sự riêng cần hoàn toàn. Tôi yêu cầu mọi người thực hiện một ít hoạt động công khai, giống như đi tìm quan trị an của thị trấn này yêu cầu phối hợp, công khai lùng bắt Vampire.”

“Đương nhiên, trong dự kiến của tôi, chúng ta làm như vậy sẽ không đạt được bất kỳ hiệu quả nào, thế nhưng lại có thể di dời lực chú ý của đám Vampire kia, khiến bọn họ cho rằng chúng ta vẫn đang phẫn nộ về sự mất tích của đồng đội nhưng lại không có biện pháp gì.”

“Về phía tôi, vì muốn tìm kiếm manh mối bọn họ để lộ, sẽ cố gắng bắt lấy một Vampire đời thứ hai hoặc thứ ba, dùng gã để đổi Augustine về. Đây là biện pháp tốt nhất.”

Bart vội hỏi: “Ngài Hill, lẽ nào ngài muốn tự mình đi tìm đầu mối hay sao? Xin hãy để tôi đi cùng ngài!”

Yannick mỉm cười: “Không, Bart, diễn xuất của anh rất tệ hại, tôi cần phải giả làm Vampire tiếp xúc với bọn họ, có anh ở đây nhất định sẽ để lộ sơ hở, anh hãy cùng làm việc với nhóm của Daifield đi. Daifield, lúc tôi không có mặt anh sẽ là đội trưởng, hy vọng anh sẽ chăm sóc mọi người thật tốt, còn phải tận lực bảo vệ mỗi đội viên của mình. Anh có thể làm được chứ?”

Daifield sửng sốt, hiển nhiên y không ngờ thần quan tóc bạch kim sẽ bố trí cho người vẫn luôn đối nghịch với mình như y làm đội trưởng tạm quyền.”Đương nhiên, tôi sẽ làm được tốt hơn ngài.” Y cố trưng ra thần sắc không quan tâm, dừng một chút lại không nhịn được hỏi: “Chúng ta sẽ liên hệ như thế nào?”

Yannick nói: “Ba ngày sau, tại lữ quán trên lầu quán rượu Sunset, mọi người đều biết tôi ở phòng nào, chúng ta cứ gặp mặt ở đó. Nếu như khi ấy tôi không xuất hiện…”

Y cố ý ngừng một chút, thấy mọi người đều lộ ra vẻ chăm chú mới phân phó: “Mọi người hãy trực tiếp trở về Công quốc Ceylon, không được chần chừ, lập tức dùng ma pháp trận quay về đế đô Grade báo cáo lại chuyện này cho Giáo chủ Rahl, sau đó trở về Giáo đình, không cần quan tâm đến tôi.”

Y nói như vậy không thể nghi ngờ chính là làm ra dự định xấu nhất, Baker và Bart lập tức hô lên: “Ngài Hill!”

“Không được, ngài muốn chúng tôi để lại ngài mà bỏ chạy sao!” Daifield lập tức bật dậy.

“Được rồi, đừng kích động, tôi chỉ đem mọi tình huống đều an bày rõ ràng, miễn cho khi thật sự xảy ra việc ngoài ý muốn chúng ta không kịp trở tay mà thôi.” Yannick trấn an nói, lộ ra một nụ cười tự tin.”Tôi sẽ không có việc gì, tôi bảo đảm.”

“Sweetie, diễn xuất của em thật tốt quá,” Đợi khi mọi người đã rời đi, mèo mun lập tức biến về nguyên hình, nam nhân khinh bỉ: “Nếu như không phải biết rõ em muốn đi tham gia vũ hội cùng ta, ta cũng sẽ không nhịn được cho rằng em quả là dự định hy sinh bản thân. Em cứ lừa dối tình cảm của bọn họ như vậy thật sự không thành vấn đề sao!”

Thần quan vừa cởi nút thắt trên áo bào vừa nhàn nhã nói: “Muốn thu phục ngựa hoang phải sử dụng một chút thủ đoạn bất ngờ. Được rồi, quý ngài Công tước cao quý, xin để tôi nhắc nhở một câu, ngài cũng không phải loại người hiền lành gì, không nên dùng ngữ điệu như nhìn thấy tận thế để nói về tôi, thật sự rất buồn nôn.”

Nam nhân nhướn mày: “Oh, em định trực tiếp thay quần áo ở trước mặt ta sao, ta sẽ không nhịn được biến thành lang sói mất!”

“Không sao cả,” Thần quan ôn nhu nói: “Dù sao ngài cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.”

——————-

Tác giả có lời:

  1. Về tính cách tráo trở của Meo meo công: Chúng ta đều biết hắn là công 2, nhưng bản thân hắn lại không biết mình sẽ trở thành công 2 (Meo meo công:….), vậy nên trong giai đoạn hiện tại muốn hắn lập tức một lòng một dạ với thần quan là không thể nào. Hắn lúc này một bên bị mị lực của thần quan làm cho mê muội, một bên lại chịu sự quấy phá của bản tính ích kỷ cố hữu Dù sao cũng là một lão Huyết tộc ngàn năm, không thể bị thu phục dễ dàng như vậy.

  2. Về vấn đề chỉ số thông minh của các bạn nhỏ: Bọn họ cũng không phải chỉ số thông minh thấp, chỉ là do nóng ruột lập công. Nếu như nhiệm vụ này không hoàn thành cũng có nghĩa là cả đời đều bị ướp lạnh, cố ý thần quan từ đầu hết lần này đến lần khác đều ra vẻ không hề quan tâm, vì vậy bọn họ mới cho rằng đối phương không đáng tin cậy, muốn tự mình hành độ Dù sao giữa bọn họ cũng không có bất kỳ sự ăn ý hoặc tín nhiệm nào. Còn về việc hành động lỗ mãng, đây hoàn toàn là do thái độ không tín nhiệm lẫn nhau và trạng thái nóng ruột của bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi