QUYỀN TRƯỢNG

85.

Sắc diện của Chris trắng nhợt, bất quá không phải là kiểu trắng của người không khỏe mạnh mà là loại trắng của làn da lâu ngày không gặp được ánh mặt trời.

Lời của hắn khiến Yannick sửng sốt hồi lâu, có chút không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ đành ngu xuẩn lặp lại lời nói của đối phương một lần: “Anh đã chế được loại dược tề kia?”

“Đúng vậy.” Chris hơi nghiêng người hướng về phía lầu hai, “Em có thể lên xem.”

Yannick theo đối phương vào phòng chế thuốc, đầu óc còn dừng lại tại tràng hỗn loạn vừa rồi, suy tư xem mình phải nói gì mới đúng.

“… Những lời vừa rồi bọn họ nói, anh…không cần để trong lòng.” Loại khẩu tài có thể bình thản ứng đối trước mặt Giáo Hoàng, đến lúc này, sau khi cân nhắc hồi lâu cũng chỉ nói được một câu như vậy.

“Bọn họ không đáng để ta đặt vào lòng.” Chris trưng ra gương mặt than nói.

Yannick không biết nên nói cái gì cho đúng, trước khi đến y đã nghĩ phải nhân thời điểm này ngả bài với đối phương, ấn định quan hệ nghiêm ngặt trên cơ sở khế ước sư đồ, không cho Chris có cơ hội vượt qua lôi trì một bước. Thế nhưng sau khi gặp được hắn, Yannick phát hiện biện pháp của mình là không thể thực hiện được.

Chỉ số thông minh rất cao, tác dụng phụ chính là độ nhạy cảm quá thấp, vị pháp sư hắc y trước mắt là ví dụ điển hình.

Hắn sở dĩ thích động một chút liền dùng vũ lực là do hắn căn bản không biết nên làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, những thủ đoạn theo đuổi người bình thường sẽ dùng khi đưa vào tay Chris lại trở nên hoàn toàn lệch lạc. Hắn chỉ biết làm những việc bản thân cảm thấy đúng, sau đó đem những người hoặc những việc mà mình không hứng thú tự động che chắn đi.

Loại tính cách này có thể giúp hắn chuyên chú vào công trình nghiên cứu ma pháp, thẳng đến khi đạt được thành tựu, thế nhưng đồng dạng cũng sẽ khiến hắn bị thế giới này bài xích, bởi vì hắn không hiểu được làm sao thích ứng quy tắc giao lưu cùng với kẻ khác..

Nói trắng ra chính là, thế giới quan của người này có chỗ thiếu hụt.

Vậy nên, ngươi vĩnh viễn không cần nỗ lực giảng đạo lý cùng một người thế giới quan có chỗ thiêu hụt, về phần vận dụng vũ lực… Yannick ước lượng một chút, bi ai phát hiện phần thắng của mình quả thực rất nhỏ.

Hơn nữa, vừa rồi nhìn thấy một màn như vậy, Yannick cũng khó được có chút mềm lòng.

Loại tính cách này của Chris, nói cho cùng cũng là do thân thế tạo thành.

Nếu như hắn có thể sinh trưởng trong một hoàn cảnh bình thường, cũng sẽ không trở thành một người như vậy.

Nghĩ đến đó, Yannick lại thở dài, cho dù có giận hơn nữa cũng không thể phát ra được.

Chris thấy đối phương bởi vì câu nói của mình mà rơi vào trầm tư, có chút kỳ quái bước đến gần, chạm nhẹ vào trán thần quan.

Không nóng.

Đến lúc này Yannick mới thoáng lấy lại tinh thần.

“Chris, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Chris gật đầu: “Ta cũng có chuyện nói với em.”

Yannick ho khan một tiếng: “Vậy anh nói trước đi.”

Chris nhìn thần quan: “Đầu tiên, đối với những việc ta đã làm với em, ta chỉ có thể biểu thị sự áy náy chân thành.”

Yannick sửng sốt: “Anh đang muốn đề cập đến…”

Chris: “Chuyên ở trên giường.”

Yannick: “…” Cũng không cần nói quá thẳng thắng như vậy mà?

Chris: “Teco đã nói với ta, làm như vậy sẽ khiến em vô cùng không vui. Đứng trước người mình thích, không thể dùng thủ đoạn cưỡng ép.”

Yannick: “… Cảm tạ Teco.”

Ánh mắt màu trà của Chris vô cùng nghiêm túc nhìn sang, Yannick gần như có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy.

“Yannick, ta rất thích em, vậy nên em có thể dùng kết hôn làm mục tiêu, bắt đầu hẹn hò với ta không?”

“… … …” Giáo chủ tóc bạch kim cảm thấy có hơi đau trứng, “Cái này cũng là quản gia Teco dạy?”

“Ấy, đúng vậy, theo như bác ấy nói, năm đó bác ấy đã dùng những lời này bắt lấy trái tim bác gái.”

Thần quan tóc bạch kim hơi co rút khóe miệng: “Thứ cho tôi nói thẳng, những lời này đã lạc hậu hơn hai mươi năm rồi.”

Pháp sư hắc y khó được để lộ thần tình hoang mang mờ mịt, khiến cho gương mặt của hắn chợt có thêm vài phần vô tội.

Không có sách vở chỉ đạo một cách máy móc, hắn có chút không biết nên làm cái gì.

Yannick nhìn lọ dược tề bị đối phương nắm chặt trong tay, lại nhịn không được có chút mềm lòng: “Muốn theo đuổi một người có rất nhiều biện pháp, không nhất định phải ép buộc, anh có thể thử trường kỳ lưu lại bên cạnh đối phương…”

Thấy ánh mắt của pháp sư hắc y rõ ràng lóe lên một chút, Yannick chỉ muốn tự vả miệng mình.

“… Chris, hãy nghe tôi nói, tôi tạm thời vẫn không thể tiếp thu anh, chí ít tôi không có loại cảm giác giống như anh dành cho tôi. Hơn nữa chúng ta còn có khế ước sư đồ, nghiêm chỉnh mà nói tôi vẫn nên gọi anh một tiếng Đạo sư như trước đây, chuyện đạo sư và môn đồ yêu nhau có chút không hợp lẽ thường, anh có hiểu không?”

Gương mặt của pháp sư hắc y vẫn không chút biểu tình nào: “Em nghe được quan điểm này từ đâu? Chỉ có huyết thống thân cận mới là không thể yêu đương?”

“…” Yannick đã quên, nơi này cũng không phải thế giới cũ của y, trên đại lục Olin, giữa thầy trò cũng không có lệ không thể kết thành bầu bạn, chỉ là khế ước không thể chồng lên nhau mà thôi. Nếu đã ký khế ước sư đồ, muốn kết thành bầu bạn trước hết phải giải trừ khế ước cũ, lần nữa ký kết.

Vì sao y chợt có cảm giác, chuyện này từ đầu đã nằm trong toan tính của Chris?

Thế nhưng theo chỉ số tình cảm của người nọ, tuyệt đối không thể nghĩ ra một kế hoạch sâu xa như vậy.

Thần quan tóc bạch kim có chút xoắn xuýt.

“Nếu Teco đã nói không thể cưỡng ép…” Chris hơi cau mày, giống như cảm thấy phương thức này thực sự quá đáng tiếc, “Như vậy sau này ta sẽ trưng cầu ý kiến của em, hy vọng em đừng rời khỏi ta.”

“… Được rồi. Thế nhưng tôi sắp phải rời khỏi Đế quốc Garde.” Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của người này, Yannick cảm thấy tiết tấu cuộc đối thoại của bọn họ dường như có chỗ nào không đúng, ý định ban đầu của y không phải là muốn tỏ rõ lập trường, sau đó cự tuyệt ư?!

“Vì sao?” Chris hỏi.

Yannick đem những việc đã xảy ra khi yết kiến Giáo Hoàng kể lại một lần, “Giáo Hoàng tựa hồ phát hiện quan hệ của chúng ta.”

“Hắn biết chúng ta đã lăn giường?” Hắc y pháp sư hỏi.

“… Không, ” Yannick rất đau đầu, đến lúc này y mới phát hiện câu nói kia dường như có thể hiểu theo nghĩa khác. “Ý của tôi là, ngài ấy rất có thể đã biết chúng ta đi lại thân mật, thậm chí còn biết thân phận pháp sư của anh.”

“Hắn không có chứng cứ,” Hắc y pháp sư nói, đụng tới những việc không dính liếu đến tình cảm, chỉ số thông minh của hắn liền khôi phục lại bình thường. “Hơn nữa thân phận bên ngoài của ta chỉ là quý tộc của Đế quốc, thần quan gặp gỡ quý tộc là một việc hết sức bình thường.”

“Mặc dù là như vậy, nhưng chúng ta vẫn nên để ý hơn một chút. Lần này tôi ra ngoài không phải chỉ là một chuyến công du viếng thăm thông thường.”

Chris: “Hắn muốn em làm gì?”

“… Truyền bá tín ngưỡng.” Yannick vừa nghĩ tới liền cảm thấy đau trứng. “Hơn nữa rất có khả năng phải lên tiền tuyến, đến những nơi xác sống thường xuyên lui tới.”

Cái loại vật gọi là tín ngưỡng này, đối với bình dân vô tri thì cũng thôi, đổi thành những quý tộc thượng tần của các quốc gia, bọn họ tự có sự truy cầu lợi ích riêng biệt, phàm là lợi ích nhất trí, chúng ta có thể làm bạn tốt, nếu như ngược lại, giai tầng quý tộc tuyệt đối sẽ tìm kiếm đồng minh từ phía pháp sư. Rốt cuộc thì, hiện tại pháp sư đang cố sức tranh thủ kết minh cùng quý tộc.

“Ta đi với em.” Chris hiển nhiên cũng nhận thấy được hành trình lần này vô cùng nguy hiểm.

“Không, không cần,” Yannick lắc đầu, “Lần này tôi còn mang theo phái đoàn tùy thị, quá nhiều người, anh không tiện trà trộn vào.”

Chris: “Ta có thể không ra mặt.”

“…” Yannick suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Chris, tôi rất biết ơn sự quan tâm của anh, bất quá tôi cũng là đàn ông, không cần anh phải ở bên cạnh bảo vệ mỗi giây mỗi phút như phụ nữ. Hơn nữa nhiệm vụ lần này đối với tôi mà nói là rất quan trọng, có thể gặp được đủ loại tình huống khó thể đoán trước, tôi căn bản không thể dành ra thời gian để xử lý quan hệ của chúng ta.”

“Vậy,” Chris suy nghĩ một chút, “Ta có thể đặt ấn ký lên người em, khi có chuyện trực tiếp dùng quyển trục thuấn di chạy đến là được rồi.”

Quả nhiên là kẻ có tiền! “…Đợi đã, ý của tôi cũng không phải như vậy!”

Hắc y pháp sư nhìn sang, trong mắt lộ ra một điểm hoang mang, biểu tình vô cùng nghiêm túc cầu thị.

“… Tùy anh vậy.” Yannick triệt để bỏ qua khả năng câu thông với người này.

Kỳ thực, chỉ số cảm tình thấp vẫn có chỗ tốt…. ít nhất khi đối mặt với Công tước huyết tộc, cho dù đối phương có biến thành mèo nhỏ nũng nịu Yannick cũng không sinh ra một chút nhẹ dạ nào. Hơn nữa, Công tước huyết tộc có chỉ số cảm tình quá cao, vậy nên định vị của thần quan trong lòng đối phương vẫn còn dừng lại ở ‘bạn giường yêu thích nhất’, mà Yannick hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, vậy nên bất tri bất giác, độ tín nhiệm của y đối với Chris cao hơn Công tước huyết tộc một đoạn khá nhiều.

Đương nhiên về sau, khi điểm tín dụng của người nào đó thành công phá vỡ điểm mấu chốt, Công tước huyết tộc bàng hoàng tỉnh ngộ, giậm chân đấm ngực hối hận không thôi.

Bất quá, đó là chuyện của rất lâu về sau nữa.



Tiểu vương tử Dunn, người thừa kế của Đế quốc Garde vừa ra đời được ba tháng, trắng trắng tròn tròn, gặp người liền cười, trở thành cha đỡ đầu của đứa trẻ kia cũng không phải chuyện gì khiến người ta chán ghét. Bất quá Yannick cũng thấy tiếc khi thời gian chung đụng của bọn họ không dài, sau khi y dựa theo nghi thức chúc phúc của Giáo đình xác nhận quan hệ cha con với Tiểu vương tử, Yannick lập tức phải tạm thời rời khỏi Đế quốc Garde, xuất phát đến trạm dừng chân đầu tiên, Công quốc Mecklen.

Lại nói tiếp, Giáo chủ của Công quốc Mecklen cũng không phải người đầu tiên đáp lại tín hàm của y, thế nhưng đối với quốc gia này, Yannick có một loại cảm giác thân thiết rất đặc thù.

Đương sơ khi y bị người ta truy sát, một đường trốn chết từ Công quốc Santos đến tận Công quốc Mecklen, nếu dùng cách nói của người phương đông để hình dung thì chính là ‘Hoảng loạn như chó nhà có tan’, chính quốc gia này đã cho y cảm giác an toàn, khiến y có điểm dừng chân. Cho đến bây giờ Yannick còn có thể nhớ rõ mỗi gương mặt của những cư dân trấn Jed.

So với nhóm pháp sư hay quý tộc mà y gặp phải sau này, những cư dân trấn nhỏ ấy có thể nói không có chỗ nào đặc biệt, thế nhưng bọn họ đã chứa chấp y, cho y một đoạn hồi ức yên tĩnh, hơn nữa cũng tạo điều kiện cho y lắng đọng tâm tình tự hỏi con đường sau này. Phần ân tình đó dị thường trân quý, Yannick vẫn luôn giữa ở trong lòng, cho dù y trong ngoài không đồng nhất, không ngại tính toán người khác, thế nhưng đối với những người từng có ân tình với mình y trước sau vẫn không hề bỏ quên.

Xuất phát từ loại cảm tình kỳ diệu đó, Yannick trực tiếp lựa chọn Công quốc Mecklen làm trạm dừng chân thứ nhất, y thậm chí còn nghĩ đến muốn tìm cơ hội đi ngang qua trấn Jed, nhìn lại những cư dân đơn thuần đó một lần nữa.

Quan hệ bang giao giữa Đế quốc Garde và Công quốc Mecklen không tệ, có người nói Đại công tước đầu tiên của Công quốc Mecklen còn có huyết thống họ hàng xa với một vị đế vương nào đó của Đế quốc Garde đâu. Vậy nên giữa hai quốc gia thậm chí còn thiết lập truyền tống trận, bất quá vị trí không phải trong phạm vi Đế đô mà thôi. Truyền tống trận của Đế quốc Garde thiết lập tại một trấn nhỏ ngoại thành, mà đích đến của pháp trận bên kia nghe nói cũng đồng dạng là ngoại thành thủ đô của Công quốc Mecklen.

Loại truyền tống trận này là hai chiều tương thông, vì bảo đảm an ninh quốc gia, bên ngoài truyền tống trận vẫn luôn có quan viên và binh lính thường trú canh gác, bất luận là đi hay đến đều phải trải qua thẩm tra nghiêm khắc. Đương nhiên, loại thần quan đã đến cấp bậc Giáo chủ như Yannick, chỉ cần đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận, dù là tại bất kỳ quốc gia nào đều có thể ưu tiên thông qua.

Lúc này có lẽ sẽ có người thắc mắc, quan viên và binh sỹ canh gác đều là người bình thường, nếu như vừa vặn có loại người cùng hung cực ác lại tinh thông ma pháp đem mọi người giết sạch rồi cưỡng chế thông qua truyền tống trận thì phải làm thế nào? Loại tình huống này không phải là hoàn thành không có, thế nhưng lại là ít càng thêm ít, bởi vì nếu có người làm như vậy hắn chính là kẻ phá hủy quy tắc, sẽ bị toàn đại lục phát lệnh truy nã, phải chịu sự lùng bắt của cả ba phương quyền lực, quý tộc, Giáo đình, Ma pháp công hội. Vậy nên, chỉ cần là người có đầu óc bình thường sẽ không đi làm loại chuyện như thế.

Sau khi xác sống xâm lấn, có rất nhiều quốc gia đều sẽ đóng cửa các truyền tống trận, chỉ bảo lưu lại một bộ phận nhỏ, hơn nữa còn mời người của Ma pháp công hội hoặc Giáo đình đến tọa trấn, tăng thêm mức độ an toàn. Nếu như thật sự xảy ra ngoài ý muốn còn có thể đúng lúc cắt đứt truyền tống trận.

Diện tích lãnh thổ của Công quốc Mecklen ước chừng rộng bằng phân nửa Đế quốc Garde, nếu dùng góc độ địa lý để phân tích, nơi này vỹ độ khá cao, nhiệt độ quanh năm lạnh hơn Đế quốc Garde cũng nhiều, pháp bào dày nặng mặc đến nơi này không những không hiện ra trói buộc, trái lại vừa vặn nhấc lên tác dụng giữ ấm.

Luận về độ trù phú, Công quốc Mecklen được xếp hạng trung bình giữa các quốc gia trên đại lục, chỉ cần nhìn trình độ thành trấn mà nhóm người Yannick vừa đặt chân tới liền thấy được, thị trấn này thuộc về vùng ngoại thành ven thủ đô, khoảng cách đại khái có bốn ngày đường xe ngựa, không phải quá xa xôi. Làm trạm dịch truyền tống trận, nơi này vốn nên bốn phương thông suốt, không khí phồn hoa, thế nhưng dựa theo những gì Yannick quan sát được, tuy rằng nơi này có không ít lữ quán, khu mậu dịch cũng đủ náo nhiệt, bất quá trình độ sinh hoạt của cư dân nơi này cũng không phải rất tốt, tuy rằng chưa đến mức khó khăn nhưng cũng không có bao nhiêu sung túc.

Đồng hành cùng phái đoàn thần quan còn có Sophia —— nàng thành công đột phá tầng tầng phong tỏa của Bá tước Marlin, trực tiếp chọc ngài Bá tước giận đến trực tiếp phun lửa, bản thân thì vui vui vẻ vẻ chạy ra quá giang đoàn du lịch, à không, là đoàn tùy tùng của Yannick.

Nàng nhìn thị trấn trước mặt, có chút kỳ quái nói: “Sao lại như vậy chứ?”

Thị trấn rõ ràng được chia làm hai khu vực, một bên là khu dân cư cổ xưa,bên còn lại là khu mậu dịch liên thông với truyền tống trận. Có không ít thương nhân chọn nơi này làm điểm trung chuyển, tiến hành những giao dịch ngắn hạn, mà các cửa hàng phần lớn cũng chỉ kinh doanh những mặt hàng vụn vặt liên quan, tạo điều kiện cho các thương nhân đến dây giao dịch.

Hai khu vực hình thành sự đối lập vô cùng rõ nét.

“Bởi vì thuế suất của Công quốc Mecklen rất cao, hơn nữa chỉ nhắm vào bình dân mà thôi.” Daifield nói, trước đây y đã từng lưu lại Công quốc Mecklen một đoạn thời gian.

“Vì sao?” Nhóm người Yannick đều cảm thấy khó hiểu.

“Chính phủ đánh thuế thương nghiệp rất cao, khiến cho phần lớn người dân Mecklen đều không hứng thú trở thành thương nhân. Mà những thành phần dựa vào buôn bán kiếm được tiền sẽ di cư sang nước khác, vì vậy mới xuất hiện loại tình trạng quái dị ‘nước giàu dân nghèo’ như vậy.”

“Nếu như ép tất cả mọi người rời đi, chính phủ còn có thu nhập gì sao?” Sophia thật sự không thể lý giải loại suy nghĩ này, phải biết rằng ở Đế quốc Garde, thuế khóa được tính theo thu nhập mỗi năm của cả hộ gia đình, thu nhập suốt năm càng cao thì nộp thuế cũng càng cao. Đương nhiên, cũng không phải không có người nói dối khai man, nhất là việc các quý tộc thích lợi dụng đặc quyền để trốn thuế, bất quá trên tổng thể mà nói, so với phương thức đánh thuế của Công quốc Mecklen cũng công bằng hơn rất nhiều.

“Ai biết được! Có lẽ các lão quý tộc kia cho rằng như vậy sẽ khiến túi tiền của bọn họ dày hơn những người khác chăng.” Daifield nhún vai.

Công quốc Mecklen đã bày ra quy cách hoan nghênh cao nhất đối với vị Giáo chủ tân nhiệm này của Đế quốc Garde, ngay bên ngoài truyền tống trận đã có một vị cao giai thần quan và hai vị trung giai thần quan chờ sẵn để tiếp đón.

Thần quan dẫn đầu giới thiệu bản thân tên Irving, người dong dỏng lại thanh mảnh, giống với rất nhiều thần quan khác của Giáo đình, cử chỉ của người này mang theo một cổ cao cao tại thượng, đương nhiên, khi đối mặt với Yannick vẫn là rất khách khí kính cẩn.

Từ thị trấn này muốn đến thủ đô của Mecklen phải ngồi xe ngựa, xe ngựa là do Giáo đình phái tới, làm người tiếp đãi, Irving rất tự giác đi lên cùng một chiếc xe ngựa với Yannick, những người trong xe còn có Bart và Baker, ngay cả Sophia cũng tham gia náo nhiệt. Còn những người khác, hiển nhiên là tản ra ngồi những chiếc xe còn lại.

Nhìn bên ngoài chiếc xe ngựa này cũng khá bình thường, thế nhưng sau khi tiến vào thùng xe Yannick lại âm thầm kinh hãi, quả nhiên những thứ của Giáo đình không phải có thể phỏng đoán bằng bề ngoài.

Giống như xe ngựa của phần lớn các quý tộc khác, ghế ngồi của chiếc xe này được trải một lớp nhung thiên nga dày vô cùng mềm mại, gối tựa màu lam sậm viền vàng, vừa lúc rất tiệp với màu sắc pháp bào của Yannick. Bất quá nếu chỉ như vậy cũng không có gì đáng nói, điều đặc biệt ở đây chính là, khu ghế ngồi có thể bật ra tạo thành một chiếc giường hẹp, trên đỉnh xe là một ngọn đèn ma pháp nho nhỏ, có thể tự cảm ứng ánh sáng mà điều tiết cường độ. Giữa thùng xe có bày một cái bàn, trên bàn tựa hồ còn bố trí một cơ quan giảm xóc nào đó, cho dù xe ngựa đang chạy vội những người ngồi trong xe vẫn có thể thoải mái viết thư tín mà không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Về phần ăn uống càng là không phải bàn cãi, ngăn kéo dưới bàn chứa đầy đủ loại mỹ thực, có rất nhiều món đã được chế biến hoàn hảo, chỉ cần dùng bếp lò đun nóng một chút là có thể ăn trực tiếp, mà bếp lò hiển nhiên cũng được bố trí bên cạnh bàn.

Yannick vẫn chưa tỏ ra thế nào, Bart và Baker bên cạnh lại là nhìn đến no mắt, ngay cả thiên kim Bá Tước như Sophia cũng có chút mở rộng kiến thức.

Irving nhìn thấy biểu tình của bọn họ không khỏi cũng có chút đắc ý: “Đức ngài Hill, đây là xe ngựa chuyên dụng của Giáo chủ chúng tôi, sau khi nhận được tin của ngài liền đặc biệt căn dặn phải dùng chiếc xe này để đón mọi người. Nếu như ngài không ngại, vài ngày kế tiếp chúng ta đều có thể ở lại trên chiếc xe này, hoàn toàn không cần đi xuống.”

Yannick cười nói: “Khi còn ở Đế quốc Garde ta cũng chưa từng nhìn thấy xe ngựa tinh xảo như vậy, quả thực khiến người ta kinh thán, xem ra ta còn rất nhiều chỗ cần phải học hỏi từ Giáo chủ Michelle.”

Irving cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Tôi mạn phép thay mặt Giáo chủ cảm ơn lời khen của ngài, Giáo chủ đã chuẩn bị xong nghi thức hoan nghênh mọi người tại Thủ đô, tin rằng ngài sẽ có một đoạn thời gian vô cùng vui vẻ tại Công quốc Mecklen!”

“Nghe anh nói vậy, ta quả thực tràn ngập mong chờ!”

Giữa lúc Yannick và Irving đang nói lời khách sáo, những người khác sau khi cảm thán sự bố trí xa hoa bên trong xe, bắt đầu cảm thấy hứng thú với khung cảnh bên ngoài. Lúc này xe ngựa đã rời khỏi thị trấn, đang chạy băng băng trên đường, hai bên đều là cánh đồng mênh mông rộng lớn.

“Ngài Irving,” Sophia hỏi, “Tôi nhớ rằng từ nơi này đến Thủ đô hình như có năm ngày lộ trình, vì sao chúng ta không cần xuống xe, chẳng lẽ trên đường không còn thị trấn nào có thể nghỉ lại sao?”

Lúc vừa gặp mặt hai bên đều đã tự giới thiệu qua một lần, Irving đối với việc thiên kim Bá Tước vì sao lại muốn chạy theo một thần quan đến nước khác du ngoạn cảm thấy vô cùng khó hiểu, trong lòng thậm chí còn đánh dấu hỏi về quan hệ của hai người. Bất quá thân phận quý tộc của Sophia vẫn đặt ở đó, gã cũng không tiện quá mức lơ là.

“Có vẫn là có, thế nhưng không lớn bằng thị trấn vừa rồi chúng ta nhìn thấy, hơn nữa cũng nghèo, vậy nên không có gì đẹp mắt. Nếu phải dừng lại ở những nơi đó, đãi ngộ các vị nhận được có thể thấp hơn ở lại trên xe rất nhiều.” Irving cười nói, “Bất quá mọi người khác cần lo lắng, thủ đô Mecklen thật sự rất phồn hoa, không có loại người nghèo đói kia xuất hiện,.”

Năm ngày sau, khi thật sự đặt chân đến thủ đô, nhóm người Yannick mới hiểu được câu nói kia của Irving là có ý gì.

Toàn bộ thủ đô Mecklen, từ tây sang đông, bị chia cắt thành hai bộ phận, tổng cộng có năm cửa thành bố trí cách xa nhau. Thành đông là nơi ở của thị dân phổ thông, phú thương và tầng lớp quý tộc, ngay cả Vương cung cũng được xây ở nơi này. Phía tây chính là xóm nghèo điển hình, giữa hai mặt thành có một bức tường cao làm ranh giới, chỉ có duy nhất một cánh cổng để qua lại, thế nhưng người của thành tây bình thường đều không được phép bước vào thành đông.

Thoạt nhìn Irving đối với loại hiện trạng này vô cùng hài lòng, gã thậm chí có chút ám chỉ với Sophia: “Tôi nghe nói đế đô của quý quốc cũng không áp dụng loại hạn chế này, khiến đám dân nghèo kia có cơ hội lẻn vào khu vực của quý tộc, quả thực quá mất thể diện, đối với quý tộc mà nói cũng không an toàn.”

Sophia lại không hề khách khí: “Thế nhưng, thần quan Irving, thứ cho tôi nói thẳng, làm như vậy sợ rằng chỉ càng khiến mâu thuẫn giữa hai giai cấp càng thêm gay gắt. Nhỡ đâu một ngày nào đó những dân nghèo kia muốn nổi dậy phản kháng, như vậy liền không dễ giải quyết rồi.”

Irving thoải mái bật cười: “Đây là việc mà quý tộc phải suy tính, hơn nữa người đưa ra loại quy định này cũng không phải Giáo đình của chúng tôi mà là các quý tộc Mecklen. Cho dù có một ngày xảy ra điểu tiểu thư vừa nói, đám bần dân thấp hèn kia cũng sẽ không dám mạo hiểm xâm phạm Giáo đình.”

Sophia còn muốn nói nữa thế nhưng bị Yannick dùng một ánh mắt ngăn cản, đành phải thôi, nàng cũng ý thức được mình có chút quá xen vào việc của người khác, nói thế nào đi nữa chuyện này cũng là việc nội bộ của Công quốc Mecklen, không đến phiên nàng nhúng tay chỉ trỏ.

Chỉ là từ ấn tượng đầu tiên mà xét, cái quốc gia Mecklen này, kể cả thần quan ở nơi đây đều có vẻ không giống với Đế quốc Garde.

Giống như hiện tại, bọn họ thân ở thiên đường, mà chỉ cần đi chếch về bên trái một chút, chính là địa ngục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi