QUYỀN TRƯỢNG

110.

Đại lục Olin có một câu ngạn ngữ lưu truyền cực rộng: ‘Chưa từng tới St Peronian sẽ không biết thiên đường có bao nhiêu mỹ lệ. Chưa từng đến Samantha, sẽ không biết nhân gian có mấy bậc phồn hoa’.

Nơi đầu tiên là đế đô của Grade, nơi còn lại là đế đô của Charlemagne.

Yannick cũng từng nghe qua những lời này, sau khi đến đế đô của Grade y mới biết được nửa câu đầu là tán tụng lối kiến trúc đẹp như thiên đường ở St Peronian, từ đó có thể suy đoán, nửa câu sau cũng chỉ sự phồn hoa mà Samantha sở hữu.

Samantha quả thực rất phồn hoa, có người nói dân số trong tòa thành thị này đông gấp 2.5 lần St Peronian của Đế quốc Garde.

Nó không có những dãy kiến trúc chóp nhọn lam sắc như khảm trong ngọc lưu ly khiến kẻ khác thầm than tuyệt mỹ, thế nhưng Đế đô của Charlemagne có một điểm vượt trội St Peronian của Grade, đó chính là khu thương mại không được tách khỏi khu dân cư mà được tích hợp ở cùng một chỗ. Bất luận là khu quý tộc hay khu bình dân đều có phố thương mại, điều này cũng coi như có điểm tương tự với thế giới cũ của Yannick.

Đương nhiên, những thứ bán ở khu vực quý tộc khẳng định không giống ở khu bình dân, hơn nữa bởi vì sự ảnh hưởng của Alfonso VIII, cả đế quốc cơ bản không có việc nâng giá đầu cơ, quyền lực của quý tộc vô hình trung đã bị yếu hóa. So cả hai bên, không gian tự do của bình dân trái lại còn lớn hơn một chút, vậy nên ở Đế quốc Charlemagne có rất nhiều nhân khẩu tự do, bọn họ phần lớn là bình dân chứ không phải bần dân, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thực lực của Charlemagne mạnh hơn các quốc gia khác.

Đã ở St Peronian một đoạn thời gian, vậy nên lúc đặt chân tới Charlemagne đám người Yannick cũng không lộ ra biểu tình của kẻ nhà quê. Bọn họ gửi xe ngựa bên ngoài cổng thành, đi bộ vào trong, bởi vì cả đoàn người đều mặc áo bào thần quan nên binh sỹ canh gác cũng có thái độ vô cùng khách khí, sau khi chứng nhận thân phận xong liền nhanh chóng nhường đường.

“Báo đây! Báo đây!《Nhật báo Samantha》vừa mới ra lò đây, mua nhanh kẻo hết!”

Một đứa trẻ ăn mặc cũ kỹ nhưng không rách rưới ôm một cái rương chạy ngang qua đám người.

Yannick nhịn không được cảm thấy kinh hãi, thế giới này còn có báo chí sao? Chả lẽ lại có một người xuyên việt đi tới nơi đây?

“Bart, cản thằng bé lại, tôi muốn mua một phần.” Y nói.

Bart nhận được lệnh, nhanh chóng chạy tới cản cậu bé bán báo, bất quá thứ trong rương cũng không giống tưởng tượng của Yannick.

Phải biết rằng đại lục Olin không có giấy, có lẽ nói những người ở nơi này còn chưa biết cách dùng vỏ cây chế tác thành giấy sẽ tiện lợi cho việc truyền bá văn hóa và có phí tổn thấp hơn dùng da dê rất nhiều. Có lẽ bởi vì ma pháp thịnh hành khiến cho tất cả mọi người càng thêm ỷ lại loại lực lượng phi tự nhiên này, bỏ quên rằng bản thân trí tuệ của nhân loại cũng có thể chế tạo ra rất nhiều thứ.

Trong rương là một xấp lá cây rất dày, loại cây này Yannick cũng biết, gọi là Heiner, phiến lá của nó trong các loại thực vật so ra cũng khá rộng lớn, ít nhất tương đương với ba bốn bàn tay của người trưởng thành, hơn nữa bề mặt bằng phẳng rất thích hợp dùng để viết chữ. Tuy rằng thứ này không bảo tồn được lâu, thế nhưng dưới tình huống mọi người không phải ai cũng có thể dùng được quyển trục da dê đắt đỏ, loại lá cây này tự nhiên rất được hoan nghênh, dùng nó đến ghi chép một ít tin tức có thời gian bảo tồn ngắn cũng là vô cùng thích hợp.

“Các đức ngài thần quan tôn kính, xin hỏi mọi người muốn mua báo lá sao? Rời khỏi Đế đô liền không thấy loại báo lá này nữa đâu!” Đứa trẻ kia thấy Yannick tỏ ra hiếu kỳ liền đẩy mạnh tiêu thụ.

“Chỉ có Đế đô mới có thôi sao? Là ai phát minh nó?” Yannick hỏi.

“Phát minh? Cháu không biết, nghe nói là Hoàng đế bệ hạ sai người tạo ra thứ này, cháu còn có thể dựa vào nó kiếm ít tiền lẻ!” Miệng mồm của đứa trẻ này rất nhanh nhạy, “Đế đô có rất nhiều người thích xem báo lá, mỗi tuần tòa thị chính đều sẽ phát hành một tờ tin nhanh phổ cập kiến thức cho dân chúng, hơn nữa còn có các loại báo lá khác nhau nhắm vào tầng lớp quý tộc và bình dân, chỗ của cháu có rất nhiều loại, ngài muốn mua loại nào?”

“Một phần bao nhiêu tiền?”

“Rất rẻ thôi, một đồng tiền là đủ, thưa ngài.”

“Vậy lấy cho ta mỗi loại một phần.”

“Vâng thưa ngài!” Đứa trẻ vui vẻ nói, tay chân lưu loát rút ra bốn phần báo lá, giao cho Daifield phụ trách trả tiền, sau đó vui vẻ tiếp tục lớn tiếng rao hàng, nhanh chân rời đi.

Tổng quản tài vụ Daifield lại bắt đầu lải nhải rồi, từ sau khi y tiếp nhận công viên quản lý tài chính, hình như liền bắt đầu dính vào tật xấu này: “Ngài Hill, tuy rằng tôi không muốn tỏ ra dài dòng, thế nhưng ngài biết đấy, bốn đồng tiền kỳ thực còn có thể mua rất nhiều thứ…”

Yannick bất đắc dĩ nhìn y: “Daifield, chẳng qua chỉ là bốn đồng tiền thôi, tôi nhớ trong ngân quỹ của chúng ta hẳng còn có hơn mười nghìn đồng vàng mà!”

Daifield: “Đúng vậy, thưa ngài, thế nhưng đây cũng không phải lý do có thể lãng phí. Ngài nên biết, có rất nhiều thứ là từ ít tích lũy đến nhiều, nếu như chúng ta không chú ý, cho dù tài phú có nhiều hơn nữa cũng bị tiêu xài không còn, vậy nên tốt nhất chúng ta…”

Augustine: “Câm miệng, Daifield.”

Daifield: “… Cần kiệm tiết chế.”

Augustine: “Anh rất phiền.”

Daifield: “Như tôi từng nói, Augustine, tôi cho rằng người lãng phí nhất trong đoàn đội cũng không phải ngài Hill, càng không phải Darwin mà là anh mới đúng.”

Augustine: “…”

Darwin vô tội ngộ thương: “…” Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?

Daifield: “Tôi nhớ tối hôm trước khi ở thị trấn Rouen anh đã mua mười quyển trục ma pháp, đều là dùng công khoản, còn tới tìm tôi xin chi trả.”

Augustine: “Tôi là đang chuẩn bị cho những tình huống đột phát sau này. Những quyển trục này là để phân phát cho mọi người… ít nhất nếu lần sau xuất hiện sinh vật kỳ quái gì đó, chúng ta có thể lựa chọn chạy trốn.”

Daifield: “Thế nhưng anh mua đều là quyển trục thuấn di trung cấp, loại hàng kém chất lượng này có thể dùng làm gì chứ, lúc sử dụng còn phải đọc một đoạn chú ngữ rất dài, đến khi ấy người kém cỏi như Darwin phỏng chừng ngay cả thời gian lấy quyển trục ra còn chưa có đã bị người ta giết trong nháy mắt.”

Darwin lần nữa nằm cũng bị thương: “…”

Yannick: “Được rồi…”

Augustine cả giận nói: “Đó là bởi vì anh nói quyển trục thuấn di chung cực quá đắt, vậy nên tôi chỉ có thể mua trung cấp!”

Daifield: “Vậy nên ý của tôi là, so với mua cái loại hàng tiện nghi này, còn không bằng trực tiếp không cần mua, có thể tiết kiệm một số tiền lớn.”

Augustine: “…”

Mọi người: “…”

“Được rồi, tôi nói, làm phiền hai vị dừng lại, không thấy những người qua đường đều đang nhìn về phía này sao?”

Giáo chủ tóc bạch kim cất cao giọng, thuận tiện kéo mũ trùm đầu xuống thấp hơn một chút, cũng không quên dùng áo choàng che chắn cho bé tinh linh kín hơn. Nội dung cuộc cãi vã của hai người này khiến Yannick cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu không biết còn tưởng bọn họ là thần quan của quốc gia bần cùng nào đó đến đây hóa duyên đi, nói như thế nào y cũng đường đường là Giáo chủ của cường quốc thứ hai trên đại lục nha!

Quá mất mặt, thực sự quá mất mặt!

“Mặc kệ thế nào, tôi nghĩ chúng ta phải có một quyết định mới, điều lệ đầu tiên của Phái đoàn thần quan Hill, không cho phép thảo luận vấn đề tiền bạc ở nơi công cộng.”

Bart: “Thưa ngài, Phái đoàn thần quan Hill là tên ngài đặt cho đội ngũ của chúng ta sao?”

Daifield: “Đây không phải là trọng điểm, Bart, trọng điểm là nếu chúng ta không có tiền cũng không được phép nói ra sao, thưa ngài?”

Yannick: “Đúng vậy, bất quá Daifield, tôi cho rằng chúng ta còn chưa tới nông nỗi không có tiền, anh không nền mang chuyện này treo ngoài miệng như vậy, quá mất mặt rồi, những người khác có lẽ sẽ cho rằng chúng ta là thần quan chạy ra từ một giáo hội nông thôn nào đó. Bất quá tôi đã mặc áo choàng, còn đội mũ, không có ảnh hưởng gì lớn, tôi là đang suy nghĩ cho mọi người.”

Daifield: “Đương nhiên, nếu như ngài có thể giống như lần trước một lượt mang về bốn mươi nghìn đồng vàng, cũng không vừa chớp mắt một cái đã quăng hết ra ngoài, tôi bảo đảm sẽ không lải nhải nữa.”

Làm một tổng quản tài vụ tận trung với cương vị công tác, Daifield đối với việc Yannick mắt không thèm chớp ném ra một số tiền lớn như vậy là phi thường đàu lòng.

Yannick: “… … Tôi sẽ cố gắng.” Áp lực rất lớn có được không?

Lúc này, hoạt động tâm lý của mọi người là: Quá thê thảm, mgay cả ngài Hill cũng bại dưới tay quỷ keo kiệt này, về sau bọn họ tuyệt đối không thể nhắc đến bất luận việc gì có liên quan đến tiền trước mặt Daifield!

Mà Chris đi bên cạnh đã sớm không để ý đến sự náo nhiệt của bọn họ, chăm chú đọc lướt qua những báo lá Yannick vừa mua về.

Không thể không nói, có loại vật này mọi chuyện liền dễ dàng hơn rất nhiều. Ít nhất… bọn họ chân trước vừa bước vào Đế đô Samantha, chân sau đã có hiểu biết cơ bản với những chuyện diễn ra gần đây.

Trên báo lá chủ yếu đề cập đến vài sự kiện.

Thứ nhất là, Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp đã sắp khai mạc.

Như trước đó từng nói, bầu không khí ma pháp ở Đế quốc Charlemagne rất nồng đậm, dưới sự giúp đỡ hết mình của Alfonso VIII, pháp sư ở Đế quốc Charlemagne có địa vị tôn quý không kém thần quan, đương nhiên, việc này cũng không biểu thị rằng ở những quốc gia khác pháp sư không đủ tôn quý. Thế nhưng bởi vì lo lắng đến phản ứng của Giáo đình, Hoàng đế hoặc Đại công tước của các quốc gia khi giao tiếp với các pháp sư nhiều ít luôn mang theo vài phần cố kỵ, ngay cả Đế quốc Garde cũng không ngoại lệ. Cho dù trong giai đoạn quan hệ giữa France II và thần quan ác liệt nhất, bọn họ cũng không triệt để xé rách mặt với Giáo đình.

Thế nhưng Alfonso VIII lại không có loại cố kỵ này, bởi vì ông ngoại và mẹ của ngài đều là pháp sư, trong mắt Ma pháp công hội, duyên phận của vị Hoàng đế này với pháp sư là vô cùng sâu sắc. Tuy rằng Đế quốc Charlemagne đồng dạng cũng có Giáo chủ, các thần quan vẫn được Hoàng đế đối xử lễ ngộ, thế nhưng trên tổng thể mà nói, vẫn là độ tự do của các pháp sư ở nơi này vẫn là cao nhất, bọn họ có thể tùy ý tổ chức đủ loại tụ hội, tọa đàm, cũng có thể cử hành các hoạt động tỷ thí giữa các pháp sư. Ngay cả xét về học viện ma pháp ở các nơi, cũng là Học viện ma pháp trung ương ở Đế quốc Charlemagne có số học sinh đông đảo nhất, thậm chí còn có một vị Pháp Thánh thường trú ở đây.

Loại không khí tự do này ngày càng hấp dẫn thêm nhiều nhân tài ma pháp tụ tập, xét trên phương diện đó, Đế quốc Charlemagne là quốc gia làm được tốt nhất, mà những nhân tài ma pháp kia cũng đồng dạng trở thành vòng phòng ngự bảo đảm nhất của Đế quốc. Các pháp sư đối với quốc gia này có độ trung thành, lại được Hoàng đế tôn trọng lễ ngộ, tự nhiên khi Đế quốc gặp nạn cũng sẽ tình nguyện vì quốc gia mà chiến đấu, đây là cục diện song thắng.

Hơn nữa bởi vì thực lực cường thịnh, Hoàng đế hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt của Giáo đình, có thể tùy theo ý nguyện của mình mà thống trị, muốn làm gì liền làm đó.

Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp là sự kiện trọng đại trong giới ma pháp, mỗi năm tổ chức một lần, các pháp sư từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, chia xẻ những thành quả nghiên cứu của mình và tiến hành thảo luận. Các pháp sư cao cấp có thể mượn cơ hội này nhận thức lẫn nhau, liên lạc cảm tình, kéo quan hệ vây cánh, các pháp sư cấp thấp lại có thể tìm kiếm đạo sự thích hợp, hoặc mong chờ bản thân đột nhiên nổi tiếng trong quá trình thảo luận, đưa tới sự chú ý của một vị Đại ma đạo sư thậm chí là Pháp Thánh, được nhận làm đệ tử, một bước lên trời.

Trong sự kiện này, học việc ma pháp hoặc các quốc gia cũng sẽ phái người đến giao lưu học tập, có thể nói là nhân tài ma pháp trên khắp đại lục đều tề tựu về đây tổ chức hoạt động, phi thường náo nhiệt.

Tuy rằng tên gọi là nghiên cứu thảo luận ma pháp, hơn nữa quang minh ma pháp cũng là ma pháp, bất quá loại đại hội này từ trước đến giờ Giáo đình đều không tham dự, cũng không hề tỏ vẻ tán thành. Nói đùa sao? Kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, bọn họ không đến quấy rầy đã là rất tốt rồi, còn tham gia hội nghiên cứu thảo luận do pháp sư tổ chức? Những người đó có mặt mũi lớn như vậy à!

Hắc ám ma pháp càng không cần phải nói, loại ma pháp này từ lúc khai sinh đã không thể đưa ra ánh sáng, còn bị thế nhân phỉ nhổ khinh bỉ, pháp sư ám hệ cũng không tự chạy đến tìm mất mặt.

Cho nên rốt cục, Đại hội nghiên cứu và thảo luận đều chủ yếu nhắm vào ma pháp nguyên tố.

Về phần sự kiện thứ hai được nhắc đến, chính là hôn ước của công chúa Orthia của Đế quốc Charlemagne và Thân vương Felton của Đế quốc Garde.

Chuyện này vẫn chưa được phía Hoàng gia lên tiếng thừa nhận, thế nhưng không biết vì sao trên phố phường từ lâu đã lưu truyền tin đồn, giống như công chúa Orthia chỉ nay mai liền phải gả đi vậy.

Bởi vì đề tài này có tính giải trí rất mạnh, vậy nên diện tích mà nó chiếm dụng trên báo lá thậm chí còn nhiều hơn tin tức về Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp. Hơn nữa người soạn thảo có thể là nhàn đến hư người, thậm chí còn chạy đến Đế quốc Garde phỏng vấn quan điểm của người qua đường, kết hợp với quan điểm của đủ loại phe phái tại Đế quốc Charlemagne, mọi người chủ yếu chia làm hai phái, cờ xí rõ ràng.

Phần lớn mọi người đều phản đối cuộc hôn nhân này, lý do có rất nhiều nhưng chủ yếu nhất vẫn là, công chúa Orthia ôn nhu xinh đẹp từng có danh xưng ‘Đóa tường vi của Đế quốc Charlemagne’, là nữ thần trong lòng đông đảo nam giới. Thế nhưng đối tượng đính hôn của nàng, Thân vương Felton, lại là con riêng danh không chánh ngôn không thuận, trong lúc Hoàng đế trước đó của Grade tại vị thì thân phận của hắn còn không được chính thức thừa nhận, thậm chí tước vị thân vương kia vẫn là gần đây mới được gia phong, đừng nói đến cái tính cách quái gỡ của hắn là chuyện hầu như người của cả St Peronian đều biết, âm trầm lạnh lùng, tự bế cố chấp. Loại người như vậy làm sao có thể xứng với công chúa Orthia gần như hoàn mỹ chứ?!

Đương nhiên, cũng không phải không có người tán thành, bất quá thanh âm này yếu thế hơn hẳn, phần lớn đều đang nói hai bên môn đăng hộ đối, thân phận tương đương, hơn nữa lời đồn chưa chắc đã chính xác, với thực lực của Đế quốc Charlemagne, công chúa Orthia gả qua chưa chắc sẽ không hạnh phúc. Nói ngắn lại chính là, hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Ngôn luận hoàn toàn nghiên về một phía, đem vị Thân vương Felton không có bao nhiêu người từng gặp kia ra bỡn cợt đến không đáng một đồng, chỉ kém chưa nói dung mạo của người này xấu xí hiểm ác không khác gì ma vật, khiến cho Yannick đọc mà không nhịn được cười.

Mà một trong hai đương sự, Thân vương Felton ‘âm trầm lạnh lùng, tự bế cố chấp’ đang mặc trang phục nam hầu, nghiêm túc đọc những tin tức bôi nhọ bản thân.

Đương nhiên, ngoại trừ hai sự kiện lớn này vẫn còn một ít tin tức khác, nói ví dụ như việc Giáo chủ Đế quốc Garde chấp hành mệnh lệnh của Giáo Hoàng công du các nước cũng được đưa lên mặt báo.

Đại lục Olin dù sao cũng không giống thế giới tin tức phát đạt trước đây của Yannick, chuyện vừa xảy ra một giây trước, một giây sau đã thông qua internet lan truyền ra toàn thế giới. Tin tức ở nơi này vẫn có tính lạc hậu nhất định. Nói ví dụ như, trên báo lá cũng không đề cập đến việc đám người Yannick đã rời khỏi Công quốc Mecklen, chỉ vừa đưa tin đến Yannick quyết đấu cùng Ma đạo sư Richard Dulgin, kết quả hòa nhau, cùng với việc Yannick thông qua Giáo chủ Michelle quyên tặng tiền tài cho các quốc gia dùng để cứu tế bần dân.

Tuy rằng kết quả quyết đấu là hòa nhau, thế nhưng một bên là Giáo chủ một bên là Ma đạo sư, hơn nữa người trước nghe nói còn rất trẻ, vậy nên tất cả mọi người đều tự động cho rằng là Giáo chủ thắng lợi. Dù sao thực lực nguyên bản của bọn họ chênh lệch quá nhiều, có thể đánh hòa đã nói rõ thực lực của vị Giáo chủ kia đã vượt xa địa vị bản thân của y, tiến vào hàng ngũ khó thể ước lượng.

Mà việc quyên tiền không thể nghi ngờ đã mang đến danh dự to lớn cho Yannick, sau khi việc này phát sinh, lại trải qua một thời gian dài lên men, đến hiện tại được truyền bá ra rộng rãi, dân chúng của các quốc gia bắt đầu nghe nhiều mà thuộc cái tên Yannick Hill này, nhất là về dung mạo xinh đẹp không chút thua kém công chúa Orthia của y càng khiến công chúng hưng phấn quan tâm.

Những việc báo lá ghi lại đều là những đề tài gần đây dân chúng Charlemagne thích thảo luận nhất trong lúc trà dư tửu hậu, đoàn người Yannick đi trên đường phố Samantha, nghe được nhiều nhất cũng là về những việc này, trong đó việc được nhắc đến nhiều nhất cũng khiến nọi người hứng thú nhất tuyệt đối là đề tài cuối cùng. Nếu đem dung mạo của tân Giáo chủ Đế quốc Garde so sánh với công chúa Orthia ‘Đóa tường vi của Đế quốc Charlemagne’, rốt cục người nào hấp dẫn hơn một chút?

Giáo chủ tóc bạch kim nghe những lời nghị luận của người qua đường, bên tai truyền đến tiếng cười trộm rúc rích của nhóm Daifield, thái dương không khỏi co giật: Là một người đàn ông, y vì cái gì phải so kè dung mạo với một thiếu nữ chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi