QUYỀN TRƯỢNG

Giáo Hoàng bị đánh giá là ‘giả đáng yêu’ cũng không quá buồn bực, thành thật mà nói, có thể ‘giả đáng yêu’ không phải cũng là một cách công nhận y thực sự ‘rất đáng yêu’ sao? Cái này cũng tương đương với một loại tán thưởng nha, vì sao lại phải tức giận chứ? Giáo Hoàng bệ hạ da mặt cực dày không chút áy náy thầm nghĩ.

“Xem ra chỉ bằng vào hai người chúng ta, hoàn toàn không thể tìm được câu trả lời trong thời gian ngắn như vậy, nếu như ta muốn đem nguyên cảo của Giáo đình công khai với người ngoài, anh sẽ để tâm chứ.”

Vatican Ridge, “Nếu như người ngoài kia không phải Nhiếp chính vương Đế quốc Garde và Thân vương huyết tộc, ta hoàn toàn không ngại.”

Đầu gối Yannick trực tiếp trúng tên, “…”

Đáy mắt Vatican Ridge xẹt qua tia cười, sau đó nhàn nhạt thở dài, “Bệ hạ, dụng ý của ngài ta có thể hiểu, phong bế tuyệt đối không giúp Giáo đình tiến bộ mà sẽ gây ra hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Nếu như ngài thật sự cảm thấy cần thiết thì không cần hỏi ý kiến của ta, phải biết rằng ngài mới chính là tồn tại chí cao vô thượng.”

Y hơi giật thân thể, đổi thành tư thế quỳ một gối thuần phục, nghiêm túc nói: “Mặc kệ trước đây là như thế nào, bất quá hiện tại ta đã không còn là Giáo Hoàng, dựa vào lỗi lầm cực lớn của đạo sư, ngài không chỉ không cách chức của ta mà còn để ta tiếp tục đảm nhiệm Hồng y giáo chủ đã là sự tín nhiệm cực lớn. Ta hoàn toàn hiểu rõ vị trí và chức trách của bản thân, tuyệt đối không làm ra bất kỳ hành động đi quá chức trách nào, hoàn toàn tuân theo và thực hiện ý chí của ngài. Tại một khắc chuyển giao quyền trượng Giáo Hoàng cho ngài, ta liền có loại giác ngộ đó.”

Đây mới thực sự là bản sắc anh hùng, cầm lên được bỏ xuống được nha, Yannick âm thầm cảm thán. Y giỏi về phỏng đoán lòng người, đương nhiên có thể nhìn ra những lời này cũng không phải Vatican Ridge dối trá xu nịnh mà là xuất phát từ chân tâm. Cho dù là bản thân Yannick, y cũng không dám xác định mình có thể làm được như Vatican Ridge hay không, sau khi rời khỏi vị trí chí cao vô thượng còn có thể cấp tốc điều chỉnh tâm thế của mình

Vatican Ridge hiển nhiên cũng là người có dã tâm, mà dã tâm của y chỉ sợ không thua kém Yannick chút nào, bất quá hiện tại y đã đem dã tâm làm một Giáo Hoàng tốt chuyển hóa thành dã tâm tận hết phận sự phò tá Yannick. Chính vì lẽ đó, bản chất của Vatican Ridge mới có vẻ càng thêm đáng quý.

Yannick nghĩ đến đây liền nở nụ cười chân thành: “Cám ơn anh, Arthur, ta đã từng chỉ xem anh như một đối tác ăn ý, bất quá nếu như anh cho phép, ta hy vọng từ bây giờ có thể xem anh như bằng hữu chân chính.”

Người này tuyệt đối không ý thức được mị lực từ nụ cười của mình.

“Ta…” Vatican Ridge chỉ kịp thốt ra một từ đơn.

“Các người đang làm gì?” Thanh âm vô cùng sát phong cảnh vang lên, pháp sư hắc y đứng trước cửa lều, tư thế giống hệt như vừa rồi khi Vatican Ridge cắt đứt chuyện tốt của bọn họ vậy, bất quá chỉ là vai diễn thay đổi.

“Chúng ta đang làm một ít chuyện không thể cho ai biết, cho dù ngươi có hứng thú chúng ta cũng không cho ngươi gia nhập.” Hồng y giáo chủ các hạ có chút ác ý trả lời.

“…” Yannick có chút cạn lời, không ngờ Vatican Ridge thoạt nhìn nghiêm túc như vậy cũng có loại hành vi trừng mắt tất báo ấu trĩ đến thế.

Ánh mắt của pháp sư hắc y trong bóng tối trầm tĩnh không gì sánh được, phảng phất không thèm chú ý đến biểu tình ‘không cho ngươi gia nhập’ của Vatican Ridge, trực tiếp hỏi: “Pháp thuật vừa rồi là chuyện thế nào?”

Yannick: “Pháp thuật vừa rồi là thành quả thí nghiệm đại thuật tiên đoán, Chris, anh đến rất đúng lúc, người nhiều lực lượng lớn, anh có thể sẽ giúp chúng tôi tìm ra được đáp án.”

Vatican Ridge mặt lạnh như tiền: “Bệ hạ, ta cho rằng dù mời ngài Simon đến đây cũng phù hợp hơn người này.”

Yannick bất đắc dĩ: “Được rồi, Arthur, đừng nên cáu kỉnh nữa. Tinh thần nghiên cứu của Chris rất mạnh, có anh ấy ở đây tiến độ của chúng ta sẽ nhanh hơn rất nhiều.”

“Ngại quá, hình như vừa rồi các vị vừa nhắc đến ta?” Một cái đầu râu tóc bạc phơ từ sau lưng Chris dò xét tiến vào, còn chớp mắt vài cái.

Vatican Ridge: “…”

Yannick: “…”

Cái pháp thuật được xưng là lợi hại nhất, thần bí nhất của Giáo đình hiện tại một chút bí mật cũng không còn rồi!

Vậy nên, sau một hồi lăn qua lăn lại, số người ngồi trước quyển trục da dê nguyên cảo từ hai trực tiếp biến thành năm.

Yannick, Vatican Ridge, Chris, Simon, còn có Thân vương huyết tộc Ansel.

Yannick đơn giản khái quát lại kết quả nghiên cứu của mình và Vatican Ridge, cùng với chuyện xảy ra vừa rồi. “… Mọi chuyện đại khái chính là như vậy, chúng tôi hy vọng có thể dựa vào đoạn chú ngữ dài dòng này hoàn nguyên lại uy lực ban đầu của đại thuật tiên đoán.”

Mặc dù đại thuật tiên đoán được xưng là bí mật tối cao của Giáo đình, thế nhưng trên thực tế, lý do Yannick không mở rộng nó cho tất cả các thần quan như những pháp thuật khác chỉ là vì lo lắng nó bị người xấu lợi dụng, trở thành vũ khí đã thương người khác, hoặc giả bị những thần quan sốt ruột học tập nhưng căn cơ chưa tới lung tung gây họa. Bất quá những người trước mặt, hiển nhiên đều là nhân vật Yannick cho rằng hoàn toàn có thể tín nhiệm.

Simon vuốt ve bộ râu bạc mềm mại, vừa rồi ông đã đem toàn bộ chú ngữ dài dòng tối nghĩa này cùng với đám chú thích chằng chịt xung quanh niệm qua một lần, “Vừa rồi ta đã thử mặc niệm chú ngữ một lượt, tuy rằng ta không có thiên phú quang minh ma pháp nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự rung động của ma lực, có thể thấy được uy lực của chú ngữ này vô cùng to lớn. Vậy nên theo suy đoán của ta, mỗi một từ đơn trong chú ngữ này đều có tác dụng thần kỳ, nếu như tùy ý gia giảm rất có thể sẽ xuất hiện tình huống không thể dự đoán như vừa rồi, ta hoàn toàn không tán đồng phương hướng cải tiến cắt giảm chú ngữ.”

Vatican Ridge lắc đầu: “Thế nhưng cũng như ngài đã nói, chú ngữ này quá dài, nếu không cắt giảm thích đáng thì làm sao có thể bảo đảm trong quá trình niệm chú không chịu bất kỳ quấy nhiễu gì? Ta thậm chí cho rằng có một ít từ ngữ trang trọng trong đó là hậu nhân thêm vào, dùng để ca tụng sự vĩ đại và hoàn mỹ của Thần minh.”

“Không, ngươi sai rồi.” Huyết tộc thân vương lắc lắc ngón tay, “Vừa vặn tương phản, kẻ thích dùng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt kia ca tụng bản thâ không phải nhân loại mà là Thần minh.”

Làm Huyết tộc thủy tổ có thọ mệnh vượt xa đám người ở đây, Ansel hoàn toàn có tư cách phản bác trên phương diện này, mà Vatican Ridge cũng không lộ ra thần tình bất mãn.

“Ta tán thành lý luận của Simon, Huyết tộc không cần chú ngữ, thế nhưng ta quả thực cảm nhận được sự ba động thần lực từ đoạn văn tự này.”

“Thần lực?” Yannick nắm lấy những từ quan trọng nhất.

“Đúng vậy,” Ansel ý vị sâu xa nói, “Chính là cảm giác mà Phụ thần từng mang đến cho ta, Quang Minh nữ thần cũng là thần minh, làm người tiếp cận với Nữ thần nhất, Giáo Hoàng đáng ra cũng có thể kế thừa loại thần lực này. Trong cách nhìn của ta, đại thuật tiên đoán kỳ thực chỉ là một cách phóng thích thần lực.”

Vatican Ridge nhíu mày: “Nhưng trước khi ta nhường ngôi, mỗi lần niệm xong đại thuật tiên đoán chỉ có thể cảm thụ sự ba động pháp lực bình thường, hiệu quả cũng không khác xa lắm với hạn mức ma thuật cao nhất mà ta từng đạt tới.”

Ansel miễn cưỡng nói: “A, vậy nên ta đoán các người đã để sót một điểm then chốt, bất quá điểm then chốt này không phải ở trên bản thân chú ngữ mà là một địa phương khác.”

Hắn đang ngồi ngay bên cạnh Yannick, vừa nói xong liền giả vờ duỗi người, bàn tay cố ý phớt qua điểm nhạy cảm trên hông Giáo Hoàng bệ hạ, khiến đối phương không tự chủ run lên.

Yannick: “…” Tên khốn kiếp này!

Chris lạnh lùng liếc nhìn Ansel, hiển nhiên cũng phát hiện hành vi vừa rồi của đối phương, thế nhưng y lại phun ra một từ không liên quan lắm: “Bảo châu.”

“Cái gì?” Simon không hiểu.

“Ngài đang nói viên bảo châu trên tay thần tượng kia?” Vatican Ridge rất nhanh hiểu được.

Chris gật đầu: “Các người từng nói, bản thân thần tượng là một chiếc chìa khóa.”

Hắn vẫn luôn lời ít ý nhiều, nhưng tất cả mọi người đều trong một giây nắm giữ ý nghĩa.

Nếu thần tượng vốn là một chiếc chìa khóa, mà bảo châu trên tay nữ thần lại có thể phát sáng, như vậy đại thuật tiên đoán liệu có phải cũng liên quan đến viên bảo châu kia?

Vatican Ridge: “Thế nhưng viên bảo châu kia hiện tại còn đang ở trong Đại lễ đường Orthia…”

Yannick chợt vói tay vào túi ma pháp tìm kiếm, sau đó dùng hai tay cố sức kéo ra một quả cầu trơn mịn trắng muốt lớn cở quả bóng bay: “Không, Arthur thân ái, nó đã được ta mang ra ngoài.”

Vatican Ridge: “… … …”

Y quả thực đã mất trật tự trong gió!

Hạt châu được khảm trên thần tượng lại bị vị Giáo Hoàng bệ hạ này tự giữ tự trộm, trực tiếp cạy xuống tới!

Mà y đối với việc này cư nhiên hoàn toàn không biết gì cả!

Y trừng mắt nhìn vị Giáo Hoàng bệ hạ không đáng tin cậy nhất trong lịch sử này, hoàn toàn nói không nên lời.

Yannick nhún vai: “Arthur, anh hẳn là nên cảm tạ tôi, bằng không hiện tại cho dù chúng ta muốn quay trở về cũng không có biện pháp, ta từ sớm đã cảm thấy tượng thần kia có vấn đề, thế nhưng thần tượng thực sự quá lớn quá nặng nề, túi ma pháp thực sự không thể chứa đựng được, cho dù thực sự cho vào được ta cũng mang không nổi, vậy nên chỉ có thể tạm lui một bước, mang theo hạt châu này. Nhìn xem, lúc này không phải có tác dụng rồi sao?”

Vatican Ridge phải hít sâu mấy hơi mới có thể khống chế xung động rít gào của bản thân.

Simon ở bên cạnh đã nâng hạt châu lên, vừa sờ vừa vuốt, thậm chí còn thử đưa ma lực vào.

“Ồ? Thật là kỳ lạ, nó sẽ hấp thu ma lực của ta nhưng ta lại không cảm giác được bất kỳ ba động ma lực nào từ hạt châu này.”

“Đúng vậy, ta đã thử qua.” Yannick nói đùa, “Hay là chúng ta thử mài nó thành bột rồi thử lại.”

Lời này của y đổi được một cái trợn trắng của Vatican Ridge.

Yannick chỉ đành sờ mũi một cái, để lộ nụ cười vô hại.

Mài bảo châu thành bột hiển nhiên không phải ý kiến hay ho gì, thế nhưng mọi người sau khi nghiên cứu hồi lâu cũng không tìm được sự liên quan gì từ hạt châu đến chú ngữ. Ngày mai bọn họ còn phải tiếp tục lên đường, hơn nữa tinh thần của ai cũng đã mệt mỏi, vậy nên việc này chỉ có thể trước hết gác lại, chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt.

Vatican Ridge lo lắng Yannick thực sự luẩn quẩn trong lòng, trực tiếp đem hạt châu này hủy đi, kiên quyết tự mình bảo quản nó. Yannick đương nhiên cũng không có dị nghị, chỉ là trước khi y trở về lều, vị Hồng y giáo chủ kia lại cảm thấy quá mức lo lắng bỏ thêm một câu: “Bệ hạ, ngày mai chúng ta cần phải khởi hành, xin ngài đừng để kẻ xấu nhân cơ hội lãng phí quá nhiều thể lực của ngài.”

Bước chân của Yannick hung hăng lảo đảo một chút.

Cho nên khi y trở về lều, nhìn thấy Chris đã ngồi chờ sẵn bên trong liền dùng lời lẽ chính khí nói: “Ta đã mệt chết rồi, rất cần nghỉ ngơi. Đêm nay không được đâu, Chris!”

Hắc y pháp sư mặt liệt lại nói: “Ta chỉ là muốn ngủ cùng em, việc gì cũng không làm.”

Yannick ho nhẹ một tiếng: “Vậy được rồi, nếu như chỉ là ngủ vẫn có thể chấp nhận.”

Rừng rậm vào đêm thật sự rất lạnh, có một người chia sẻ nhiệt độ nói thế nào cũng tốt hơn tự mình đi vào giấc ngủ nha.

Khi một cánh tay choàng qua thắt lưng ôm chặt lấy y, Yannick chợt nhớ đến: “Ansel đâu?”

Theo phong cách của người kia, hiện tại cư nhiên không chạy đến tranh thủ tình cảm, việc này không bình thường.

Chris: “Vừa rồi khi rời khỏi lều Vatican Ridge, ta liền ném cho hắn một nguyền rủa định thân, khi nào có thể giải được còn phải xem vận khí của con mèo kia.”

Yannick: “…”

Hành vi mờ ám vừa rồi của Ansel nhất định đã bị Chris phát hiện, bất quá nếu trước đây thực lực của Chris vẫn hơi kém hơn Ansel, hiện tại lại có thể trực tiếp dùng định thân chú với Huyết tộc thủy tổ, liệu có phải đang chứng tỏ thực lực của Chris lại tiến thêm một tầng không? Bất quá cho dù như vậy, dùng năng lực của Ansel cũng không có khả năng bị vây bao lâu đi?…

Trong đầu có quá nhiều suy nghĩ xoay tròn, thần quan tóc bạch kim ngay cả mình ngủ mất từ lúc nào cũng không biết.

Hôm sau khi thức dậy, Yannick phát hiện qua một đêm nghỉ ngơi tinh thần của mình đã khôi phục rất nhiều, chỉ là người ôm y ngủ từ một đã biến thành hai.

Hai cánh tay một trái một phải phân biệt chiếm đoạt nửa bên thân thể của y, mái tóc bạch kim cũng quấn quýt cùng những sợi tóc của bọn họ, có chút cảm giác lẫn lộn không thể phân chia.

Thần quan tóc bạch kim đối với việc này có chút ngẩn người trong giây lát, sau đó nỗ lực ngồi dậy.

Phía ngoài lều đã vang lên thanh âm bước chân của các đồng bạn, y thậm chí còn nghe được tiếng Anna lại đang quấn lấy Augustine trò chuyện.

Nhất định phải mau chóng ngồi dậy, bằng không y cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác xấu hổ ngày hôm qua khi Vatican Ridge xông vào thêm lần nữa.

“Sweetie, trời còn sớm lắm, em có thể ngủ thêm một hồi mà!” Huyết tộc thân vương cất lên thanh âm lười nhác từ bên phải.

“Tôi cho rằng độ dày da mặt mình nếu so với Thân vương các hạ đây vẫn kém hơn một chút.” Giáo Hoàng bệ hạ không nhẹ không nặng giễu cợt, “Hơn nữa tôi không biết rằng tối hôm qua lều của tôi lại có một vị khách không mời xông vào.”

Chris cũng đã sớm tỉnh, rất hiển nhiên, tối hôm qua lúc Ansel tiến vào, Yannick bởi vì ngủ được quá say nên không phát hiện được, thế nhưng Chris lại không có khả năng không biết đến, hắn chỉ là không muốn đánh thức Yannick nên mới ngầm cho phép hành vi của kẻ còn lại. Bất quá hiện tại hắn cũng không nói gì, chỉ trầm mặc ngồi dậy giúp thần quan tóc bạch kim chỉnh sửa lại nút buộc trên bào phục.

Chuyện muốn làm lại bị kẻ khác giành trước nửa bước, cộng với cái định thân chú tối qua, Thân vương các hạ lặng lẽ ghi nhớ món nợ này vào lòng, bên ngoài lộ ra nụ cười sáng lạn: “Thân ái, sáng nay em muốn ăn gì?”

Bầu không khí của đội ngũ tuy rằng nhàn nhã hòa bình, thế nhưng thực tế tốc độ di chuyển của bọn họ đều không chậm, trong lòng mỗi người đều có một cái gai không ngừng châm chích, mà cái gai kia chính là ma vật.

Cho dù hiện tại mọi thứ đều có vẻ rất an tường, thế nhưng mọi người đều biết sự an tường này chỉ là tạm thời, sau khi tiến vào thành Tumaco mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Con đường thuận tiện nhất để tiến vào rừng rậm Hắc Ám là thông qua thành Tumaco, đương nhiên khu vực xung quanh cũng không phải không thể đi qua, chỉ là đường núi chập chùng, thời gian tốn hao không chỉ gấp đôi khi đi qua Tumaco. Mà hiện tại thứ bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.

Từ phía xa nhìn lại, thành Tumaco đơn độc sừng sững tọa lạc tại nơi đó, cửa thành mở rộng phảng phất còn bóng dáng của người nào đó ra vào, nơi này cũng không có trở thành căn cứ của ma vật hay xác sống như trong dự đoán. Cho dù như vậy, sự xuất hiện của đoàn người cũng quá mức khác biệt, bọn họ đương nhiên không có khả năng ngang nhiên vào thành.

Ma pháp quyển trục chính là phát huy công dụng vào những lúc thế này, một quyển trục ẩn thân có giá cao đến một trăm đồng vàng, một lần chỉ có thể dùng cho hai người, cũng duy có Giáo Hoàng bệ hạ giàu nứt đố đổ vách mới có thể một lúc lấy ra mười mấy quyển trục cho mọi người gia trì hiệu quả ẩn thân.

Quyển trục ẩn thân mặc dù dùng rất tốt nhưng cũng không phải vạn năng, hiển nhiên mùi vị và thanh âm là không thể che giấu, hơn nữa nếu gặp phải công kích hiệu lực ẩn thân sẽ tự động biến mất. Chỉ là nhóm người Yannick cũng không phải loại người mới không có kinh nghiệm, hiện tại đã bước lên địa bàn của ma vật tự nhiên còn cẩn thận hơn vài lần.

Yannick còn nhớ, năm đó khi mình đi ngang qua thành Tumaco, nơi này vẫn là một tòa thành thị vô cùng phồn hoa, mà hiện tại sự phồn hoa ấy đã một đi không trở lại. Ngay một khắc bọn họ bước vào thành, hương vị tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến mọi người đều không nhịn được nhíu mày.

Hơn nữa bọn họ cũng phát hiện, ‘bóng người’ vừa rồi bọn họ nhìn thấy từ xa cũng không phải là ‘người’ mà là xác sống.

Những xác sống trước mặt hình như bị một lực lượng nào đó điều khiển thẩn thờ đi tới đi lui, làm đủ loại công viên thường nhật như khi còn là nhân loại, bất quá chỉ là động tác có vẻ càng thêm cứng nhắc.

Trên đường phố đồ vật lăn lóc khắp nơi, không ít thức ăn đều đã mốc meo dính đầy bụi đất, một ít cửa hàng bị mở toang ra, bên trong trống rỗng, chỉ có bàn ghế gãy vụn ngổn ngang đầy đất

Gió gào thét thổi qua, cả tòa thành thị hiện tại chỉ như một vương quốc chết.

Đột nhiên, từ đằng xa truyền tới tiếng thét chói tai, phá vỡ sự tĩnh mịch của tòa thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi