QUỲNH HOA Ủ RƯỢU, CÙNG QUÂN BÊN NHAU

Vân Kha không để cho công công gác đêm thông báo, nàng tự mình bước vào trong một cách quen thuộc. Nàng vừa đi đến tấm bình phong ở cửa chính dùng để chắn gió thì nghe thấy có tiếng khóc nghẹn ngào truyền đến. Vân Kha chợt ngẩn người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hiện nay nương nương đang là hoàng hậu địa vị cao quý, có những việc cũng nên buông bỏ ạ." Có một người với dáng vẻ thị tì lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra, đưa cho hoàng hậu lau nước mắt.

"Buông bỏ? Sao có thể buông bỏ được chứ? Hôm nay trên lễ sách phong, ai mà không nghe ra được người có ý muốn nâng đỡ Lũng Tây Vương cơ chứ. Chẳng qua bệ hạ muốn con của tỷ tỷ được ngồi trên quốc vị mà thôi, đã bao giờ người nghĩ đến Vân Dược đâu. Ta biết người mà bệ hạ yêu chẳng phải ta, mà là tỷ tỷ của ta. Nếu như năm đó Chu Vân Triệt và tỷ tỷ không phải tâm đầu ý hợp, ngươi nghĩ rằng bệ hạ sẽ chọn cách giải quyết tốt nhất là lấy ta hay sao? Tiểu Thanh, ngươi là nha hoàn tâm phúc của ta, mấy năm nay chắc là ngươi cũng hiểu được ít nhiều. Ta cũng đã từng nghĩ rằng Lạc Vân Lâu là được xây nên vì ta, thế nhưng đến cuối cùng ta mới biết được, nơi cao nhất của Lạc Vân Lâu có thể nhìn thấy được cả Lãm Vân Thành, có thể nhìn thấy được phủ tướng quân." Vân Kha đứng ở phía sau bức bình phong trái tim run lên lạnh buốt từng hồi, người mà phụ hoàng yêu không phải mẫu hậu mà là mẫu thân của Chu Lâm Uyên.

"Ta cũng biết rằng tỷ tỷ không yêu người nhưng ta đố kỵ với tỷ ấy, đố kỵ đến mức phát điên lên. Nhân lúc Chu Vân Triệt xuất chinh, ta đã giở trò trong thuốc an thai của tỷ ấy nhưng tỷ ấy rõ ràng có thể bỏ đi đứa trẻ để bảo toàn chính mình, thế mà lại liều mạng để sinh nó ra. Ta cứ nghĩ rằng mình độc ác, không ngờ rằng bệ hạ mới là người thật sự độc ác, người đã âm thầm sai khiến trên chiến trường khiến cho Chu Vân Triệt một đi không quay trở lại. Ha ha, ta cảm thấy thật mừng vì mình ra tay đủ nhanh, còn người tỷ tỷ kia của ta cũng thật ngốc." Trong giọng nói tràn

ngập sự khoái chí và cũng ngập tràn sự đau khổ, "Tỷ tỷ chết rồi, ta chẳng đêm nào là không mơ thấy ác mộng cả, ban đêm cũng chẳng dám ra ngoài. Bệ hạ cũng thật chu đáo đấy, mỗi một góc ngách trong cung đều được thắp đèn sáng trưng, sợ rằng người trong thiên hạ không biết được mình thâm tình."

"Nương nương, hôm nay người uống nhiều rượu quá rồi ạ." Tiểu Thanh dứt câu bèn đỡ hoàng hậu đã không còn sức lực đi vào bên trong.

Vân Kha đứng nguyên tại đó một lúc lâu, lâu đến mức hai chân nàng đã có chút tê buốt. Thì ra tất cả những thứ được gọi là thâm tình kia, những thứ được gọi là phu thê hoà hợp và tôn trọng lẫn nhau kia đều là giả, và điều hai người bên nhau suốt đời suốt kiếp mà nàng vẫn hằng mong đợi không ngờ lại chẳng hề tồn tại. Vân Kha như trốn chạy rời khỏi Phụng Nghi Điện, chân nam đá chân chiêu suốt cả một đường. Nàng nhớ ra Chu Lâm Uyên, muốn đi đến đó tìm chàng nhưng lại nhớ đến lời của mẫu hậu. Vân Kha bật cười, nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế mà trực trào rơi xuống. Bây giờ hai người họ bị ngăn cách bởi nỗi thù giết mẹ giết cha, đến cuối cùng vẫn đi đến bước đường chẳng cách nào cứu vãn được nữa.

Dịch quán Lãm Nguyệt Thành

Triệu Kỳ sau khi nghe Lâm Qua nói xong, y đột nhiên gấp chiếc quạt trong tay lại. Trên môi nở một nụ cười với độ cong rất đẹp, sau đó nói: "Xem ra ta phải tìm cơ hội nói chuyện vui vẻ với người em rể này mới được."

"Thân phận của Chu Lâm Uyên đặc biệt như vậy, thuộc hạ lo lắng hắn ta sẽ không nghe theo thế tử."

"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà, ta nghĩ mối thù lớn như giết mẹ giết cha thế kia, hắn ta sẽ báo thù hay không đây. À phải rồi, người truyền tin..."

"Đã sắp xếp thoả đáng rồi ạ, xin thế tử yên tâm."

"Sắc trời này của Triệu Vân Quốc đúng là nói thay đổi là thay đổi ngay, ngày mai

nhớ chuẩn bị thêm ít ô giấy dầu."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi