QUỲNH HOA Ủ RƯỢU, CÙNG QUÂN BÊN NHAU

"Chẳng thể làm gì cả, cơ mà chúng ta có thể cược thử, cược xem lần này ngươi có mất cả chì lẫn chài hay không?" Vân Kha lại lấy một chiếc tách khác và rót thêm một tách trà nữa.

"Ý nàng là gì?" Triệu Kỳ chăm chăm nhìn nàng, trong mắt có một luồng sáng sắc lạnh loé lên.

"Trong toàn bộ kế hoạch này, ngươi đã nhìn sai ba điểm. Điềm đầu tiên, ngươi đã nhìn nhầm Chu Lâm Uyên. Ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người đều đầy rẫy dã tâm giống như ngươi, còn Chu Lâm Uyên mà ta biết thì không. Điểm thứ hai, ngươi đã nhìn lầm Vân Kha ta. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tay chịu trói, nhưng ngươi không phát hiện ẩn vệ không ở bên cạnh ta hay sao? Điểm thứ ba, ngươi đã nhìn lầm tình cảm Chu Lâm Uyên dành cho ta. Ngươi cho rằng chàng yêu ta, nhưng lại không nghĩ tới chàng có thể lợi dụng ta mà không chút nghĩ ngợi, thì làm sao có thể yêu ta cơ chứ. Nay ngươi muốn lấy ta ra để trói buộc chàng, ngươi không mất cả chì lẫn chài thì là cái gì? Ồ, đúng rồi, còn phải mất đi muội muội của mình nữa." Vân Kha liếc mắt nhìn lòng bàn tay bị phỏng có hơi đỏ ửng của mình, sau đó nhẹ nhàng cầm tách trà lên rồi ném thật mạnh xuống nền đất.

Chỉ trong nháy mắt có rất nhiều người lẻn vào từ trên nóc nhà, không chỉ là ẩn vệ trong bộ y phục màu đen, còn có cả những người với dáng dấp thị vệ. Triệu Kỳ đã kịp phản ứng, thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Khi y bị thị vệ giữ chặt, y nhìn thấy được gương mặt của Lâm Qua.

"Ngươi là người của lão hoàng đế à!" Triệu Kỳ như điên lên, liều mạng vẫy vùng.

"Mang đi!" Lâm Qua không quan tâm đến y, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu cho những người khác động tác nhanh chóng hơn một chút.

Khi lướt qua Vân Kha, Lâm Qua chắp tay với nàng rồi quay người rời đi.

"Vân Kha, trên đời này chẳng có ai là không ham muốn vinh hoa phú quý cả, chắc chắn Chu Lâm Uyên đã ngồi lên ngai vàng mất rồi..."

Vân Kha đợi đến khi những người đó rời đi, cuối cùng mới thả lỏng người như không còn sức lực.

"Nhận, ngươi tin tưởng Chu Lâm Uyên chứ?"

"Chủ tử tin không?"

Vân kha không có câu trả lời. Từ lúc ở Quỳnh Hoa lâu, Lâm Qua đại diện cho quốc chủ của Mặc Lịch Quốc tìm đến nàng, khi đó nàng đã hiểu rằng bản thân chỉ có thể cược, cược trái tim của Chu Lâm Uyên. Nếu như nàng thắng, Chu Lâm Uyên có thể báo được huyết hải thâm thù, nàng có thể diệt trừ được mối hoạ lớn nhất với Chiêu Vân Quốc là Triệu Kỳ, đạt được mối liên hệ hữu nghị với Mặc Lịch Quốc, sau đó thì bình an trở về hoàng cung phò tá Vân Dược đăng cơ. Nhưng nếu như nàng thua...

"Về cung thôi." Vân Kha đứng dậy, bước chân như lâng lâng.

Lãm Vân Thành

"Chu Lâm Uyên, đa tạ." Vân Dược cầm lấy ngọc tỷ truyền quốc, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Phụ hoàng mẫu hậu làm chuyện sai trái, là bọn họ không đúng. Còn huynh không giết họ là vì a tỷ của ta sao?"

"Ta không giết bọn họ, chỉ là muốn cho họ mãi mãi ghi nhớ tội nghiệt mà mình đã phạm phải, để cho bọn họ vào trong chùa, dùng nửa đời còn lại của mình để chuộc tội."

"Vậy còn a tỷ của ta thì sao?"

"Nàng ấy sao, nàng ấy sẽ trở về nhanh thôi. Tiểu Dược, thân là tân quốc chủ của Chiêu Vân Quốc, người phải suốt đời bảo vệ Chiêu Vân Quốc." Chu Lâm Uyên vỗ nhẹ lên trán của Vân Dược, sau đó chầm chậm bước ra khỏi đại điện trống trải.

"Huynh đi đâu?" Nước mắt Vân Dược vẫn trực trào rơi, cậu đã không còn nhìn rõ bóng hình của Chu Lâm Uyên nữa rồi.

"Ta phải đến một nơi nở đầy hoa quỳnh, ủ thật nhiều thật nhiều rượu hoa quỳnh." Chu Lâm Uyên không ngừng đi về phía trước, chàng giống hệt như cuối cùng cũng đã buông bỏ được điều gì đó, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đầu năm nay

Quốc chủ của Mặc Lịch Quốc trà trộn vào đoàn sứ giả đến Lãm Vân Thành, sau khi dò thám bằng đủ mọi cách thì chọn được Chu Lâm Uyên. Sau khi trải qua vài lần đàm phán bí mật, hai người họ cuối cùng cũng cùng nhau lên kế hoạch. Chỉ có điều sau cùng, quốc chủ Mặc Lịch Quốc hỏi chàng một câu.

"Ta rất tò mò, đến cuối cùng ngươi sẽ lựa chọn điều gì?"

"Ta cũng rất tò mò."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi