RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

Hôm sau tỉnh dậy, Vương Khả cảm thấy toàn thân rã rời như vừa chạy marathon về, mà cổ họng cũng khàn đặc.

Vương Khả mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Mạnh Phàm vẫn còn đang ngủ, trong lòng thấy có hơi hoảng loạn. Mặt người dạ thú đúng là dùng để chuyên chỉ những tên như này, ngoài mặt thì lạnh lùng cấm dục, khoác lớp da người che giấu bản chất cầm thú.

Nhưng có oán giận cỡ nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, Vương Khả thận hư chân run rón ra rón rén rời giường mò xuống lầu, anh đói chết đi được, tối hôm qua vốn chưa ăn được bao nhiêu đã bị Mạnh Chó Đực đè xuống hành hạ tới nửa đêm. Anh lấy một gói sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra đổ hết vào nồi, Vương Khả đói bụng đến choáng váng đầu óc chỉ có thể pha một ly nước đường uống lót dạ rồi chờ sủi cảo chín. Sau khi chín Vương Khả cho ra một cái đĩa nhỏ rồi đứng trước kệ bếp ăn bằng sạch một đống sủi cảo nho nhỏ, ăn xong còn húp thêm một ngụm nước dùng mới có thể khôi phục thể lực lại như cũ. Chờ anh nảy ra ý định nấu cho Mạnh Phàm một nồi thì trong tủ lạnh đã chẳng còn gì.

Khu biệt thự xa hoa như nơi này thì không thể có mấy xe bán đồ ăn sáng đi qua rồi, Vương Khả dọn dẹp nhà bếp xong thì để lại tờ giấy ghi chú trên bàn rồi cầm chìa khóa xe ra cửa đi mua đồ ăn sáng cho Mạnh Phàm.

Sáng sớm 6 giờ là lúc phố thị mới vừa tỉnh lại.

Vương Khả mở cửa sổ nghênh đón ánh mặt trời, gió thu man mát thổi qua. Nhưng chưa kịp hưởng thụ được khoảnh khắc đẹp đẽ này thì anh lại nhận được điện thoại của Chu Chính.

Vương Khả thầm than cái tên này cứ nhất định một hai không chịu buông tha cho mình, thở dài nhận điện thoại: "Chào buổi sáng anh Chu, mới sáng sớm anh tìm em có chuyện gì gấp thế?"

[ Tiểu Khả à cậu có đang ở cạnh Mạnh tiên sinh không? ]

"Em mới mua đồ ăn sáng xong, đang tính đi tìm Mạnh tổng đây."

[ Tối hôm qua ông chủ Chu bên kia sắp xếp không thoả đáng, Mạnh tổng không vui à? ]

Thì ra là chuyện tốt do cái tên vương bát này làm! Vương Khả lập tức rủa thầm Chu Chính, coi như bây giờ anh đã biết vì sao hôm qua Mạnh Phàm lại nổi điên với mình rồi. Đổi lại là anh thì anh cũng sẽ cho rằng Vương Khả cố ý để Mạnh Phàm chờ một mình trên lầu.

Vương Khả tỉnh bơ giả ngu: "Em cũng chẳng biết cụ thể là ai nữa, đúng là hôm qua Mạnh tổng rất giận, còn mắng em một trận nữa —— không phải chứ, đừng nói cậu trai kia là do anh Chu giới thiệu nha?"

[ Ông chủ Chu hỏi anh muốn người, anh làm sao mà biết được là tìm người cho Mạnh tổng đâu. Con mẹ nó anh mà biết đưa Mạnh tổng thì anh đã ngăn lại rồi. Em nói có phải không, ầy. ]

Cứ bịa nữa đi, ai mà thèm tin. Vương Khả vâng vâng dạ dạ đáp lời.

[ Tiểu Khả, cậu thấy như này được không, giờ cậu kiếm cách nói với Mạnh tổng mấy câu, để tối anh mời Mạnh tổng ăn bữa cơm. Chỗ cũ, phòng Tĩnh Lan. ]

"A? Nhất định phải ngày hôm nay hả? Hôm trước em có nghe thư ký nói hôm nay Mạnh tổng phải tới công ty tổ chức hội nghị đầu tư về thành phố C gì đó ạ...Em cũng không hiểu lắm mấy cái thứ đó ấy mà."

Chu Chính dừng một chút: [ Tiểu Khả cứ hỏi trước giúp anh mấy câu đi. Nếu không được thì để anh tìm thư ký Vương hẹn khi khác. ]

"Được chứ, không thành vấn đề."

Vương Khả vô cùng thoải mái chânh thành mà đồng ý với anh Chu, nhưng khi về đến biệt thự trông thấy Mạnh Phàm vừa ngủ dậy đã nhanh chóng bán đứng Chu Chính.

"Đoán chừng là ông chủ Chu bảo Chu Chính hẹn gặp ngài, em đã nói với gã là hôm nay ngài phải tổ chức hội nghị đầu tư, không chắc sẽ đến được." Trông thấy Mạnh Phàm cạo râu dở dang thì điện thoại có thông báo, Vương Khả chủ động bước lại giúp hắn một tay.

Mạnh Phàm nhìn lướt qua màn hình điện thoại: "Sao tối hôm qua cậu không được thông minh như thế nhỉ?"

"Mạnh tiên sinh đừng mỉa mai em nữa mà." Vương Khả cẩn thận cạo đi mấy sợi râu lún phún dưới cằm Mạnh Phàm: "Em thông minh được như vầy còn không phải là do thầy Mạnh dạy tốt hay sao."

Dòng nước ấm áp rửa trôi bọt cạo râu, Mạnh Phàm sờ cái cằm trơn bóng mà khen: "Tay nghề không tệ."

Vương Khả nhếch miệng cười, đôi mắt cong cong: "Mạnh tiên sinh à em có thể xin ngài một chuyện được không?"

"Hả?"

"Ngày hôm qua cái kia, xỏa bỏ được không ạ?" mặt Vương Khả dần dần đỏ lên, "Thật sự là quá..."

Bộ dạng mặt mũi đỏ bừng của Vương Khả thật sự khiến người ta yêu thích.

Mạnh Phàm cũng cười: "Quá cái gì?"

Quá biến thái chứ sao! Vương Khả càng ngượng ngùng hơn nữa.

Hơi thở của Mạnh Phàm dần thay đổi, hai tay hắn chống lên bồn rửa mặt, bao vây Vương Khả vào lòng mình.

Vương Khả đón nhận tầm mắt của Mạnh Phàm, lại phát hiện hắn đang nhìn anh như thể nhìn người khác: "Mạnh tiên sinh?"

Tiếng hít thở đan xen, hai người tựa vào nhau rất gần.

Đôi mắt Vương Khả thiên về màu sẫm, lúc nhìn người khác sẽ lấp lánh như sao trời trong đêm đen, ánh mắt nhu hòa. Mạnh Phàm cũng thất thần một hồi, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức buông Vương Khả ra: "Ăn cơm xong rồi nói."

Vương Khả chỉ đành nghe theo.

Sau khi ăn xong Chu Chính đã như chực sẵn mà gọi đến.

Vương Khả liếc nhìn Mạnh Phàm, vẫn lấy cớ Mạnh Phàm phải đi công tác để từ chối đi ăn.

Chờ anh cúp điện thoại, Mạnh Phàm nhéo một cái lên mặt anh: "Cậu với Chu Chính biết nhau cũng lâu rồi đúng không?"

Vương Khả ăn ngay nói thật: "Là anh Chu dẫn em tới thành phố A. Cũng được tám năm rồi."

"Sao trước đây tôi chưa từng nghe thấy tên cậu nhỉ."

"Hồi đó em không được nhạy bén, anh Chu không chịu giới thiẹu em cho người khác."

"Cậu là quá nhạy bén thì có."

Mạnh Phàm cười như không cười. Chu Chính làm ma cô cho quan chức cấp cap, đi con đường mà ai cũng hiểu rõ.

(*Ma cô: Người môi giới mại dâm.)


Vương Khả chỉ có thể cười cười cho qua, anh cũng không định kể ngày đó anh bị đánh gãy chân cầu xin Chu Chính chỉ tiếp khách nhỏ lẻ, cũng phải cảm tạ trời đất vì không có quá nhiều người thích chơi đàn ông, nếu không thì Chu Chính còn lâu mới để anh thoải mái mà không lợi dụng triệt để.

"Tháng sau tôi phải đến thành phố B."

"Đi công tác ạ?"

"Ngoài mặt thì đúng vậy." Mạnh Phàm sờ mặt Vương Khả, cười nói: "Cậu còn giả ngu cái gì? Cậu thật sự không biết tại sao Chu Chính cứ năm lần bảy lượt muốn nhét người cho tôi?"

Vẻ mặt Vương Khả hơi cứng lại: "Mạnh tiên sinh ngài hiểu lầm em rồi, chuyện tối hôm qua em thật sự không biết gì cả..."

"Sau lưng Chu Chính là con hổ lớn họ Trần kia đúng không." Mạnh Phàm cười nhạo, "Gã đã từng tìm Chu Chính gặp tôi nói chuyện làm ăn không chỉ một lần. Tôi từ chối không được nữa mới đồng ý nhận cậu đây."

Vương Khả vội vàng giải thích: "Em không phải. Em không có. Mạnh tiên sinh ngài phải tin em, em thật sự không biết gì cả."

Nhớ lại ông chủ Chu trong bữa tiệc tối hôm qua, Vương Khả lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt cứng đờ của Vương Khả, Mạnh Phàm mới nói tiếp: "Tháng này đã có hai phó thị trưởng bị sờ gáy, phó thị trưởng Trần cũng chạy không thoát, Chu Chính có bệnh thì vái tứ phương nên mới tìm đến tôi."

Đồng tử Vương Khả chợt co lại. Anh đột nhiên nhận ra rằng đây chính là cơ hội tốt để mình thoát khỏi Chu Chính, anh quá mức kinh hỉ, biểu tình trên mặt cũng trở nên hơi mất tự nhiên.

Mạnh Phàm vỗ vỗ mặt Vương Khả, "Cậu chọn ai?"

Vương Khả sửng sốt.

"Nếu là tôi, thì tôi sẽ không muốn xóa đoạn video này đi." Mạnh Phàm chỉ vào cái máy quay phim cầm tay tối hôm qua, nói một cách đầy ẩn ý, "Ít nhất thì nó có thể giúp cậu dỗ tôi vui vẻ."

Vương Khả nhìn cái máy, trái tim như chìm sâu xuống đáy.

Biểu tình của anh quá trắng trợn, Mạnh Phàm nắm bàn tay lạnh ngắt của Vương Khả: "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn bỏ tiền ra tìm ai đó bầu bạn mà thôi."

Giọng Vương Khả có hơi run rẩy: "Thật ra, em là bị ép làm chuyện này."

Mạnh Phàm không nói gì, bình tĩnh mà nhìn Vương Khả.

"Chu Chính bảo em năm mươi vạn thì bán chừng bảy tám năm là được rồi, nhưng em cũng biết gã chỉ lừa em thôi." Vương Khả rũ mắt nhìn xuống."Gã có bảo em đi theo mấy người kia, em không chịu."

(*Bán thân đó.)

(*50 vạn NDT tầm 1 tỷ 8 VND hiện nay.)

"Sau đó thì?". truyện kiếm hiệp hay

"Chuyện của gã em không biết chút gì cả, thật đó, gã không đời nào chịu nói với em đâu." Vương Khả giải thích, "Chuyện của ông chủ Chu hôm qua em cũng không biết, nếu em biết thì làm sao em dám đi, em thật sự không có..."

"Cậu sợ bọn họ thế nhỉ." Mạnh Phàm hôn lên ngón tay Vương Khả, "Cậu có biết trên tay Chu Chính có mạng người?"

Mồ hôi Vương Khả thấm ướt lưng.

"Thật ra nếu không phải trông thấy hình của cậu, thì có thể tôi sẽ không bao giờ mở miệng nói một câu nào với loại người như Chu Chính." Mạnh Phàm sờ đầu Vương Khả: "Chọn cậu cũng là vì nghe người khác nói, cậu rất biết điều, lại không phải cùng một giuộc với Chu Chính."

Vương Khả cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo đến không chịu nổi: "Em...Không biết gì cả."

"Đừng sợ." Mạnh Phàm nói, "Bây giờ cậu đã nghĩ ra phải chọn ai chưa?"

Ánh mắt của Vương Khả quá rõ ràng, Mạnh Phàm không khỏi bật cười: "Ngoại trừ tin tưởng tôi, thì thật ra cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác."

Vương Khả thực sự không cười nổi, khóe miệng méo xệch như sắp khóc.

Mạnh Phàm ôm người anh lại, cánh tay đặt lên vai Vương Khả: "Không tình nguyện đến thế à?"

"Mạnh tiên sinh. Em chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể." Vương Khả nở nụ cười cứng ngắc, "Em chỉ có một mong muốn duy nhất là làm lại từ đầu, sau đó sống thật tốt mà thôi."

Mạnh Phàm nhìn Vương Khả, chàng trai trước mắt đã không còn vẻ xu nịnh như trước nữa, cũng mất đi nét hoạt bát giả tạo, đôi mắt anh vẩn đục, hằn lên vô vàn những vết thương chồng chất cùng bao khổ đau trăn trở.

"Tôi không phải thánh nhân, Vương Khả."

Ánh sáng trong mắt Vương Khả triệt để lụi tàn.

Mạnh Phàm ôm lấy bờ vai anh an ủi mà vỗ vỗ: "Tôi là thương nhân, so với Chu Chính, tôi chỉ bàn chuyện giao dịch, còn những chuyện nằm ngoài giao dịch thì tôi sẽ không làm khó cậu. Cậu hiểu được chứ?"

Đầu ngón Vương Khả tay run lẩy bẩy, thật lâu sau mới khẽ gật đầu.

Mạnh Phàm lấy điện thoại của Vương Khả đi: "Mấy ngày tới cậu cứ ở yên đây đừng đi đâu cả, ngày 21 sẽ đi, cậu có muốn mang gì theo không? Tôi bảo người về nhà cậu lấy cho."

"Không có gì." Vương Khả lắc đầu: "Chứng minh thư với thẻ em đều mang theo trên người."

"Trong thẻ của cậu đều là tiền bẩn mà Chu Chính đã rửa. Số tiền đó tôi khuyên cậu —— "

"Không cần, không còn tiền đâu. Em mới trả nợ, tiền mặt dành dụm được cũng về quê mua đất xây mộ cho bà nội hết rồi."

"Thế thì tốt." Mạnh Phàm gật gật đầu, "Sau này muốn mua gì thì cứ dùng thẻ tôi đưa cậu mà quẹt, ngoài ra mỗi tháng cũng sẽ cho cậu thêm năm ngàn tiền mặt."

(*5 ngàn NDT tương đương với tầm 18 triệu VND hiện nay.)

"Cảm ơn Mạnh tiên sinh." Vương Khả nói xong, hơi dừng một chút mới lần nữa nở nụ cười, "Cảm ơn."

Mạnh Phàm nhéo mặt Vương Khả một cái: "Tôi hy vọng lần sau cậu nói câu cảm ơn, là thật tâm thật lòng."

Độ cong nơi khóe miệng Vương Khả càng trở nên giả tạo.

Mạnh Phàm thở dài một hơi, vươn tay cầm lấy máy quay phim.

Động tác này của hắn vào mắt Vương Khả thì không khác gì tối hậu thư, anh hoảng hốt nắm lấy cổ tay Mạnh Phàm, âm thanh vút cao: "Mạnh tiên sinh!"

Mạnh Phàm dừng lại.

"Mạnh tiên sinh, em chỉ là quá sợ mà thôi." Vương Khả thở ra một hơi, "Em biết ngài cũng chỉ là đang giúp em, nếu như ngài không bao em thì khả năng cao em đã bị Chu Chính đưa đến chỗ ông chủ Lý rồi, em rất biết ơn ngài, thật đó."

Mạnh Phàm vẫn đang nghe.

Vương Khả nói tiếp: "Lại như ngài đã nói, nếu như em không đi với ngài, thì Chu Chính sẽ không đời nào chịu tha cho em. Có thể theo ngài đến thành phố B thì em coi như cũng đã thoát khỏi Chu Chính rồi, em thật sự rất biết ơn ngài."

"Nghĩ kỹ rồi?"

Vương Khả gật đầu, mặt mày coi như cũng hồng hào trở lại được phần nào.

Mạnh Phàm nâng tay vuốt ve gương mặt Vương Khả, anh theo bản năng tính cọ mặt vào lòng bàn tay hắn thì lại bị giữ lấy cằm: "Tôi chỉ muốn tìm người theo bầu bạn, nếu cậu thật sự không muốn thì tôi cũng sẽ không ép uổng gì cậu."

Nói rồi Mạnh Phàm đặt máy quay phim vào tay Vương Kh: "Cậu xóa đi."

Vương Khả cúi đầu nhìn máy quay trong tay, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Mạnh tiên sinh nếu ngài đã muốn em làm như vậy, thì em cũng không phải là không thể chấp nhận được."

Mạnh Phàm nhìn Vương Khả, hắn nhớ tới lúc trước Chu Chính muốn nhét người cho mình, khi ấy hắn vì mặt mũi của phó thị trưởng Trần nên không tiện từ chối, chỉ đành bảo mình không thích phụ nữ, thế là Chu Chính đưa danh sách ra cho hắn xem, hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng Vương Khả.

Cặp mắt kia thật sự là quá giống.

Sau đó cũng có nghe bạn bè giải thích, Vương Khả là đứa nhóc lì lợm nhất trong tay Chu Chính, cũng coi như là bị bức ép làm chuyện này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chưa biết chừng còn quay ra cắn Chu Chính một cái. Về sau mấy lần Chu Chính tới nhét người Mạnh Phàm đều từ chối mấy người gã đề cử, điểm mặt gọi tên chọn Vương Khả coi như có lệ với Chu Chính.

"Không thích thì xóa đi." Mạnh Phàm vươn tay ôm Vương Khả lại, hôn một cái lên gò má anh rồi nói, "Tôi chỉ là thấy mặt mũi cậu trông rất giống một người. Chờ tôi chán rồi sẽ để cậu đi."

Cái câu này anh đã nghe từ miệng Chu Chính một lần, bây giờ thì đến lượt Mạnh Phàm, Vương Khả cũng chẳng biết đến khi nào bản thân mới có thể hết khổ.

Ngẫm lại thì dù sao theo mỗi mình Mạnh Phàm vẫn tốt hơn bị Chu Chính đưa cho cho đủ loại người nhiều, Vương Khả chợt nhận ra vừa rồi mình ngẩn người có hơi lâu, mới vừa định nói gì đó thì lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Mạnh Phàm mặt mũi nặng nề, nhưng Vương Khả còn chưa kịp nhìn rõ thì Mạnh Phàm đã khôi phục sắc mặt như thường ngày, sờ sờ đầu Vương Khả. Vương Khả lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc nên cũng chẳng buồn hỏi.

Hai người đều im lặng không nói, việc này cũng coi như xong.

#Riz: Trời đất nó bẻ cua sang thế thân rồi nè ;;v;; Ngả bài rồi không biết sau này hai người chung đụng như nào đây...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi