RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên kia vậy mà cũng nhanh gớm, tối thứ sáu đã lái xe đến thành phố S rồi.

Lúc nhận được tin nhắn Vương Khả còn đang nằm xem phim trong nhà, đọc tin nhắn mà anh cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Người kia gửi qua một tấm ảnh selfie, nhìn background thì đúng là quán bar gần đây, Vương Khả lúc này mới tin. Cũng vào khoảnh khắc đó, Vương Khả tự dưng thấy có hơi muốn bùng kèo.

Nhưng anh ta cứ như đã biết tỏng Vương Khả đang tính làm gì vậy.

[ Sao seen nãy giờ mà không rep thế, tính chơi bể hả? ]

Vương Khả thở dài.

[ Chờ tôi thay đồ cái rồi ra liền. ]

Mở tủ quần áo ra, Vương Khả lựa đại một cái áo thun sạch sẽ với chiếc quần bò để thay, chẳng thèm chải tóc mà cứ để nguyên cái đầu bù xù ra ngoài. Quán bar nằm ngay trên con phố bên cạnh, đi chừng mười phút là đến. Buổi tối mùa hè cái nóng vẫn chưa kịp tan, tự nhiên Vương Khả thấy hơi bực mình.

Đẩy cửa quán bar ra, nhìn phát đã thấy ngay người đàn ông ngồi trước quầy bar, anh ta ngồi đối diện cửa, trông thấy Vương Khả mà ngạc nhiên ra mặt. Vương Khả bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh, kêu bartender cho một ly vang sủi bọt(1).

“Vương Khả.” Vương Khả gật đầu chào hỏi.

“Nghê Thần.” Anh ta cười nói, “Cậu thế mà lại uống cái này.”

“Ngọt ngọt, uống ngon.” Vương Khả thoải mái uống một hớp rượu có màu hồng nhạt trong ly.

Anh ta lấy góc độ thưởng thức để đánh giá Vương Khả, rồi ngả lưng ra quầy bar: “Không dối gạt gì cậu, mới đầu tôi còn tưởng cậu là cái kiểu người… trạch nam đồ đó. Kính cận, ăn mặc luộm thuộm đồ.” Anh ta chủ động cụng ly với Vương Khả, nói: “Thì ra tôi đã sai.”

Vương Khả cao chuẩn mét tám, vóc dáng cân đối, bắp thịt chắc nịch, nhìn đường cong mượt mà từ vai đến chân là biết ngay anh có tập thể hình theo kế hoạch đàng hoàng, đường nét từng múi cơ bụng cơ ngực cùng thân hình tuyệt đẹp hiện ra dưới lớp quần áo. Màu da khỏe khoắn, mặt baby trời sinh, tuy rằng chưa đạt đến mức soái ca theo tiêu chuẩn chung của công chúng, nhưng chắc chắn không ai dám chê anh xấu, còn chưa kể đến cơ ngực cùng cặp mông mẩy đó, có hai thứ này thì không có chàng gay nào từ chối nổi.

Kiếm được một bé 0 cực phẩm rồi. Nghê Thần thầm nghĩ trong lòng rồi nghiêng người nói nhỏ: “Cậu hot như này, tôi mà biết thì đã hẹn gặp từ lâu.”

“Cảm ơn.” Vương Khả vẫn bình tĩnh như cũ.

Nghê Thần được nhìn thấy người thật rồi cũng không vội vàng gì, anh ta thấy Vương Khả chẳng có hứng thú gì với mấy chủ đề phổ biến, bèn đổi sang nói về game. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện câu được câu mất tới mười một giờ.

Vương Khả để ly rượu xuống: “Cậu đặt khách sạn chưa?”

Nghê Thần nghe thấy là sáng mắt ngay: “Đặt rồi, ngay Thiên Nguyên nè…”

“Ồ. Vậy gần xịt rồi. Xin phép khỏi tiễn nhé.” Vương Khả đứng lên.

Nghê Thần sửng sốt, giơ tay ra hỏi: “Cậu, cậu tính về nhà à?”

“Ừm.”

“…”

“Ngày mai tôi dắt cậu đi loanh quanh chơi nhé, về nghỉ sớm đi.”

Nghê Thần cứng họng líu lưỡi một lúc lâu mới bật cười nói, “Anh bé này thú vị ghê. Hầy, vậy thì về sớm ngủ sớm thôi. Mai gặp nhé.” Nghê Thần uống nốt chút rượu còn lại trong ly của Vương Khả, mắt nhìn Vương Khả chằm chằm, ẩn ý nói: “Ngọt ghê ta.”

Vương Khả phất tay cái rồi đi về.

Sáng hôm sau Vương Khả còn đang đánh răng đã nhận được tin nhắn của Nghê Thần, nội dung là anh ta đang đứng dưới nhà Vương Khả.

Vương Khả ngơ ngác mở cửa sổ, vừa đút đầu ra ngó đã thấy ngay Nghê Thần đang đứng dựa vào con xe việt dã G-class(2) màu đen, khép ngón trỏ với ngón giữa đưa lên thái dương làm động tác chào với Vương Khả.

Vương Khả rút đầu vào, nhìn vào gương phòng tắm thở dài một hơi.

Anh đánh răng rửa mặt xong xuôi thì xuống lầu, tình cờ gặp phải Lưu Dương.

“Anh Vương đi đâu đó?”

“Bạn anh đến, anh dẫn người ta đi vòng vòng chơi thôi.”

Lưu Dương quay đầu lại ngó con xe việt dã đậu ở ven đường, nhỏ giọng hỏi: “Có thật là bạn không đấy? Sáng sớm đã thấy anh ta lái xe chạy mấy vòng quanh khu này, em cứ tưởng là phần tử bất hợp pháp gì cơ.”

Vương Khả không nhịn được cười, vỗ vai Lưu Dương dặn: “Hôm nay nhóc cứ chơi một mình đi nhé. Anh không đi với nhóc đâu.”

Nghê Thần đứng xa xa nhìn thấy Vương Khả đang nói chuyện với Lưu Dương, anh ta híp mắt lại.

Vương Khả vừa lên xe đã hỏi Nghê Thần ngay: “Sao cậu biết nhà tôi?”

“Cậu đừng hiểu lầm nhé, không phải tôi đi theo cậu về đâu.” Nghê Thần cười mởđiện thoại lên, “Có phải trước đây cậu đã từng quay video cho một cặp đôi không? Tôi lướt vòng bạn bè nên nhìn thấy, bọn họ còn quảng cáo cho cậu với hàng xóm của cậu nữa nè.”

Vương Khả cầm lấy điện thoại mở video lên, trong tấm hình tập thể cuối video là nhóc Lưu Dương đang cười tươi khoác vai anh.

Thấy Vương Khả không nói lời nào, Nghê Thần hỏi chơi: “Đừng nói là cậu với nhóc trai thẳng kia…”

“Nghĩ gì thế?” Vương Khả không nói nữa, “Thôi im đi, thằng nhóc mới mười chín thôi đó.”

“Năm mười chín tuổi tôi mà gặp được cậu thì nói không chừng là sẽ mê không ngóc đầu dậy nổi luôn quá.”

“Ồ.”

“Ha ha, cậu thú vị ghê.”

Vương Khả mặt mày bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đã hối hận xanh cả ruột.

Thành phố S cũng chẳng được mấy chỗ để chơi, chỉ được cái là gần thành phố C, có khu kiến trúc mô phỏng theo style châu âu để chụp ảnh, là thành phố biển tiêu chuẩn với hải sản tươi sống, nên nhân viên văn phòng làm công ăn lương trong thành phố lớn thường hay hẹn bạn bè tự lái xe đến đây chơi vào ngày nghỉ, đón gió biển ăn đồ nướng các thứ, xách theo cái máy cơ ra biển chụp vài tấm đăng lên vòng bạn bè, quá là đã luôn chứ gì nữa.

Đầu tiên Vương Khả dẫn Nghê Thần đến một trang trại tư nhân trên ngọn núi gần đó, trong đây có khu nông trại cho khách tham quan vui chơi, Nghê Thần có vẻ hứng thú lắm, anh ta mua đầy cả một xe đặc sản với đồ lưu niệm để mang về làm quà.

Ăn xong cơm trưa tại trang trại, hai người quyết định leo lên đỉnh núi ngắm biển. Tầm xế chiều hai người ghé sang phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân xem triển lãm tranh, xong xuôi ra về thì cũng đã năm giờ. Vương Khả cũng lười đi, bèn dứt khoát rủ Nghê Thần đi xem phim, xem xong là vừa đúng giờ ăn tối. Hành trình một ngày cứ thế kết thúc lúc tám giờ tối.

Mặt trời đang lặn dần, hào quang chiếu sáng cả một vùng trời, đường phố khắp thành thị cũng khoác thêm chiếc áo màu cam.

Nghê Thần lái xe dừng trước cửa nhà Vương Khả.

“Hôm nay chơi vui lắm.” Vương Khả cởi dây an toàn, “Tôi về nhé.”

“Không mời tôi lên ngồi chơi chút à?”

“Thôi khỏi đi.”

“Tôi không hiểu lắm. Cậu đừng có nói là cậu không ưng tôi nha. Tôi có chỗ nào không đạt chuẩn à.” Nghê Thần nghiêng người sang, “Cũng đừng có nói với tôi là cậu không có ý đó, tôi lặn lội từ thành phố C đến đây, cậu cũng đồng ý rồi nhé.”

Vương Khả mặt lạnh như tiền, nhưng thật ra anh đang hối hận gần hết.

Chắc anh bị tình yêu của mọi người xung quanh làm cho mụ mị đầu óc nên mới vội vã tìm người thế này. Bản thân Nghê Thần không có tật xấu gì, ngoại hình ổn, mặc dù ăn nói có hơi sến súa tí, nhưng dù gì người ta cũng mất công chạy ngàn dặm đến đây, có muốn lên giường thì đã sao, chẳng lẽ còn đòi người ta yêu đương nghiêm túc?

“Tôi hối hận rồi. Tôi muốn một mối quan hệ ổn định, chứ không phải bạn tình.” Vương Khả khô khan nói rồi bước xuống xe.

Nghê Thần ngồi trên xe mà thấy tức cười, dứt khoát xuống xe theo, bước đến kéo cánh tay Vương Khả lại: “Thì cậu cứ nói rõ ra là được rồi, tôi có nói không đâu. Sao cậu đi vội thế, chẳng cho tôi tí cơ hội nào luôn sao?”

“Tư tưởng khác biệt, không đáng đâu.”

“Chưa gì mà cậu đã khẳng định chúng ta tư tưởng bất đồng là sao?” Nghê Thần tóm chặt lấy tay Vương Khả, bước đến gần anh nói, “Tôi vừa gặp cậu đã rung động không được à? Tôi muốn lên giường với cậu, muốn sống cùng với cậu, không được sao?”

Vương Khả bị đối phương đuổi theo đến tận cầu thang, mắt thấy không thể lui được nữa, anh mới bất đắc dĩ nói: “Không được đâu. Tôi không thích.”

“Thử một lần là thích ngay chứ gì.”

Mắt thấy Nghê Thần muốn cưỡng hôn, rốt cuộc Vương Khả cũng không nhịn nổi nữa, giơ tay lên đẩy đầu anh ta ra.

“Mẹ nó! Buông cái tay mày ra!”

Tiếng hét to phẫn nộ của Lưu Dương đột ngột vang lên bên tai Vương Khả. Nghê Thần còn chưa kịp hôn Vương Khả đã bị Lưu Dương xông lên cho một đấm vào cằm.

Nghê Thần mắng to: “Cái *** con mẹ nó!”

Vương Khả nhanh lẹ kéo Lưu Dương đang muốn nhào lên đánh tiếp lại.

“Anh à cái thằng này nó bắt nạt anh đúng không!” Lưu Dương nóng đầu nên sức cũng lớn, Vương Khả suýt thì không kéo lại được, “*** mẹ mày dám chọc anh tao, thằng biến thái! Mày ngon mày lại đây ông không giết mày đâu.”

Nghê Thần đỡ cái cằm bị đấm bầm tím: “Tôi biến thái? Cái l*n má —— “

Lưu Khải cũng lao ra từ sau nhà bếp: “Vụ gì vậy?!”

Nghê Thần thấy người xung quanh bu lại xem càng ngày càng nhiều, còn toàn là dân bản xứ. Anh ta nhổ một phát xuống đất, nổi điên nổi khùng chỉ thẳng mặt Lưu Dương hung ác mắng nhiếc, rồi đẩy đám người đang vây xem ra, nghênh ngang lên xe lái đi.

Kẻ gây sự đã đi mất, người đến hóng biến cũng dần dần tản ra.

Lưu Khải chẳng hiểu chi nhìn Vương Khả với Lưu Dương: “Làm sao thế?”

“Anh! Vừa nãy có người bắt nạt anh Vương!”

“Không sao hết mà.” Vương Khả buông Lưu Dương ra, bụm mặt nói, “Hiểu lầm chút thôi.”

“Rõ rang em còn nhìn thấy thằng biến thái kia —— “

Vương Khả khoát tay: “Để anh giải thích cho hai người sau, hôm nay cũng cảm ơn hai người nhiều.”

Lưu Dương vẫn tiếp tục hăng hái chửi thề bằng tiếng địa phương, Lưu Khải quan sát biểu tình trên mặt Vương Khả, thấy anh cũng không có vấn đề gì mới nói: “Không có chuyện gì thì tốt rồi, hôm nay có người đến tìm em đấy, người ta chờ em nguyên cả ngày rồi.”

“Ừ đúng rồi.” Lưu Dương ngừng chửi, nói, “Anh Vương, cái người đó nhất quyết không chịu để tụi em gọi điện cho anh, cứ một hai phải ở đây chờ…”

Vương Khả nhìn theo ánh mắt của Lưu Dương, trông thấy Mạnh Phàm đã lâu không gặp, mặt mày trắng như tờ giấy đang đứng trước cửa tiệm đồ nướng.

__________

*Chú thích:

(1) Vang sủi bọt (Sparkling wine): Sparkling wine là loại vang được lên men hai lần. Sau lần lên men đầu tiên, rượu được cho vào chai và trong lần lên men thứ hai, người ta thêm đường và khí CO2 để tạo thêm độ ngọt và độ sủi bọt. Sparkling wine có màu vàng ánh kim hoặc hồng nhạt với nồng độ cồn từ 8 – 15% ABV. Nhiệt độ tiêu chuẩn phục vụ sparkling wine thường là 6 – 10 độ C (khoảng này có thể dao động), thường được phục vụ bằng ly Champagne flute. [https://www.huongnghiepaau.com/sparkling-wine-la-gi]

Tui đoán loại anh Khả uống là Sparkling rose này nè:



(2) Xe việt dã G-glass: Là mấy con xe Mercedes G500, G63 đồ đó quý vị, mà không rõ là chiếc nào ehe.



======Hết chương 30======

#Riz:Uầy tui cứ tưởng anh Khả chơi ons thật chứ, nhưng mà dễ gì, đó giờ chưa đọc được bộ nào mà chia tay xong thụ chơi ons thành công hết =)) Mà vỗ tay đón giám đốc Mạnh lên sân khấu lại nè, chắc gương vỡ sắp lành rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi