RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

Trong một khắc ấy Mạnh Phàm cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Vương Khả thấy Mạnh Phàm cứ đờ người ra đứng ngoài cửa chẳng nhúc nhích thì cũng bắt đầu thấy hơi lúng túng, bàn tay đặt trên tay nắm cửa chẳng biết nên đóng hay mở. Mạnh Phàm trông thấy động tác này của anh còn tưởng Vương Khả muốn đóng cửa nên bèn hoảng loạn bước chân vào trong nhà, bước nào bước nấy cũng vừa lớn lại vừa nhanh.

Trước khí thế hùng hổ của Mạnh Phàm, Vương Khả theo bản năng lùi lại một bước.

Đóng cửa lại, trong nhà cũng trở nên yên tĩnh.

Mạnh Phàm đứng gần sát Vương Khả, đầu hắn cứ vang lên mấy tiếng ù ù, hắn nhìn Vương Khả, hai tay run lẩy bẩy: “Tôi ôm em được không?” Vì sợ Vương Khả hiểu lầm, Mạnh Phàm còn giải thích thêm: “Chỉ ôm một cái thôi, không làm gì khác hết.”

Vương Khả cúi đầu không lên tiếng.

“Chỉ ôm một cái thôi mà, tôi, tôi nhớ em lắm.” Mạnh Phàm không kìm chế được nỗi lòng mình nữa, liên tục nói, “Tôi nhớ em lắm. Nhớ em vô cùng.”

Hắn vốn cho rằng mình sẽ phải chờ lâu hơn, hắn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể khiến cho Vương Khả chấp nhận hắn, hắn đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với kết quả xấu nhất, lại không ngờ mình sẽ nhận được kết cục tốt đẹp nhất. Cảm xúc đong đầy nhưng không sao thể hiện ra được, vành mắt ửng hồng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không dám bước lên nửa bước.

Nhìn biểu cảm của Mạnh Phàm có vẻ rối rắm, Vương Khả cũng thấy hơi mủi lòng. Nhưng Vương Khả vừa mới định bước lên thì Mạnh Phàm đã kéo cậu vào lòng ôm chặt lấy, hai cánh tay ghì chặt lấy người anh dù đang run rẩy liên hồi nhưng vẫn không hề có chút lơi lỏng. Lồng ngực ấm áp kề sát người anh cũng run lên nhè nhẹ.

Vương Khả bỗng cảm thấy nơi bả vai mình có hơi ướt.

Mạnh Phàm vùi đầu vào cổ Vương Khả, vững vàng khóa chặt Vương Khả trong lòng mình, giọng nói nghẹn ngào: “Em thật tốt. Vương Khả à, em quá tốt với tôi rồi, tôi… Em quá tốt rồi.”

Biết bao tình cảm dồn nén bấy lâu như bùng phát ngay tại khoảnh khắc này, hắn muốn hôn Vương Khả, hắn muốn ở bên Vương Khả mãi mãi. Hắn muốn nhiều lắm, nhưng hắn cố kiềm nén lại. Hắn chỉ ôm Vương Khả vào lòng, chặt chẽ gắn liền, tham lam hấp thụ hơi ấm trên người đối phương. Hắn không nỡ phá hoại tất cả những thứ này.

Cảm giác này tuy hơi lạ lẫm nhưng lại ấm áp vô cùng, trong lòng Vương Khả cũng dần bị cảm giác mềm mại này lấp đầy, khiến cả trái tim cũng trở nên nặng trình trịch, khi đập cũng phát ra âm thanh lớn hơn bình thường.

“Ngài Mạnh…”

“Gọi tên anh được không.” Mạnh Phàm như muốn bóp nát Vương Khả trong vòng tay của mình, hắn nhớ anh cực kỳ, hắn cũng nhớ cả cái ôm ấm áp này nữa.

Vương Khả nhẹ giọng nói: “Mạnh Phàm, anh làm tôi đau đấy.”

Mạnh Phàm lập tức cuống quít buông anh ra, chuyển sang nắm lấy tay Vương Khả, cố kìm nén những cảm xúc mất kiểm soát của mình lại, rồi mới lưu luyến buông tay Vương Khả ra.

Vương Khả đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mạnh Phàm thấy biểu cảm rối bời của Vương Khả, tim giật thót một cái: “Sao thế em?”

Vương Khả có hơi khổ tâm, đối mặt với tình cảm sâu đậm của Mạnh Phàm, anh thấy khó hiểu vô cùng: “Tại sao lại là tôi? Tôi chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Em tốt lắm.” Mạnh Phàm bắt đầu luống cuống, hắn lựa chọn sắp xếp câu từ hồi lâu nhưng vẫn chẳng biết nên nói gì, bèn dứt khoát nói thẳng: “Tôi không biết phải giải thích cảm giác này làm sao. Nhưng khi tôi nhận ra nó, tôi không muốn phải mất em.”

Vương Khả nhíu mày: “Có bao giờ anh nghĩ đến phải chăng là do bản thân anh thiếu thốn tình cảm quá nên mới…”

“Chỉ có mình em là quan tâm đến tôi.” Đôi mắt Mạnh Phàm sâu thẳm như đại dương mênh mông: “Mà quan trọng nhất là tôi cũng chỉ muốn một mình em quan tâm tôi thôi. Vương Khả, anh yêu em, anh muốn đưa cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời. Anh cũng hi vọng em có thể yêu anh.”

Thấy Vương Khả vẫn còn rối rắm, Mạnh Phàm nói tiếp: “Không sao đâu, anh có thể chờ mà. Không sao cả.”

Vương Khả vốn còn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với một Mạnh Phàm đầy hèn mọn như thế lại chẳng nói nên lời. Hắn đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng xa cách của ngày xưa nữa, mà như một đứa trẻ vừa nhận được vật cưng yêu quý của mình, muốn thoải mái thể hiện tình cảm của mình nhưng lại sợ sẽ làm nó sợ hãi.

Cái cảm giác được người khác đặt lên đầu quả tim này làm Vương Khả cảm thấy bất lực hoàn toàn.

Vương Khả nghĩ thầm tệ rồi đây, thà không thấy mặt thì mình còn có thể quyết tâm tàn nhẫn một tí. Nhưng không, hắn đứng ngay trước mặt mình, cẩn thận từng li từng tí nói chuyện nhỏ nhẹ với mình, cứ thế này thì chẳng mấy chốc là mình lại mềm lòng mất thôi. Hắn đã hạ mình đến như vậy, sao mình nỡ nói câu nào tổn thương hắn nữa.

Anh cũng nhận ra được trong lòng mình có hơi xót xa. Nhưng vì sao lại thế thì rất khó nói, nguyên nhân quá phức tạp, tạm thời anh vẫn chưa phân biệt được đây là bởi vì yêu hay chỉ đơn giản là do bản thân quá nhẹ dạ.

Mạnh Phàm thấy dường như Vương Khả vẫn còn rất bối rối, bèn chủ động đổi chủ đề: “Anh muốn ăn cơm em nấu, được không em?”

“Trong nhà chỉ có mì thôi.”

“Cũng được.”

Vương Khả bèn đi vào nhà bếp. Mạnh Phàm cũng vào theo anh. Không gian nhà bếp và phòng tắm trong căn nhà này rất nhỏ, Vương Khả quay lại nói: “Ra ngoài ngồi chờ đi.”

“Anh chỉ muốn nhìn em chút thôi.”

Vương Khả thở dài: “Tôi ở ngay đây thôi mà, có đi đâu đâu.”

Mạnh Phàm do dự một hồi, nhưng vẫn nghe lời Vương Khả ra ngoài phòng khách ngồi. Hắn ngồi vào góc ghế sofa, chỗ này có thể nhìn thấy Vương Khả trong bếp.

Chỉ mới ngồi một lát mà lưng Mạnh Phàm đã đổ mồ hôi, lúc này hắn mới nhận ra điều hòa vẫn chưa mở lại. Không phải hắn đã mở cầu dao từ nãy rồi hay sao? Mạnh Phàm bật điều hòa lên rồi chợt nghĩ, liệu có phải là do Vương Khả ở trong nhà cũng thấy khó xử, cũng do dự, không nỡ từ bỏ, nên mới ngồi một mình trong nhà xoắn xuýt suy nghĩ về hắn.

Nghĩ tới đây, Mạnh Phàm không ngồi yên được nữa, hắn đứng dậy đi tới cửa phòng bếp

Vương Khả bưng tô mì mới nấu xong đặt lên bàn: “Anh ăn trước đi, rồi lát nữa xuống lầu chạy xe vào nhà để xe đi. Ban đêm gió to, đậu xe bên đường dễ bị cành cây hay biển quảng cáo rớt xuống đập hư lắm.”

Lời Mạnh Phàm muốn nói lại bị nuốt ngược vào trong.

Cơm nước xong, Vương Khả với Mạnh Phàm xuống lầu mang xe đi đỗ. Nhà để xe là của ông chủ cửa hàng nhỏ bên cạnh, ông đang dỗ đứa cháu gái bé nhỏ của mình chơi trong cửa hàng. Vương Khả nói rõ lý do, ông chủ nghe xong cũng rất thoải mái dẫn hai người ra nhà xe. Sau khi đỗ xe vào gara xong, hai người về lại nhà. Vương Khả bắt đầu sắp xếp lại ghế sofa, chuẩn bị ngả lưng ghế xuống để làm thành một chiếc giường đơn giản.

“Để anh nằm sofa cho.” Mạnh Phàm chủ động nói.

“Làm gì có chuyện để khách ngủ ở ghế sofa chứ.”

“Anh đang đeo đuổi em mà.” Mạnh Phàm nghiêm túc nói, “Sao anh nỡ để em ngủ trên ghế sofa.”

Vương Khả cạn lời, anh thật sự hết cách phản bác.

Đêm đến, Vương Khả nằm ở trên giường, hai mắt mở lớn nhìn lên trần nhà.

Mạnh Phàm đang ở ngoài phòng khách, chỉ cách nhau một bức tường, cái cảm giác tồn tại mơ hồ khó diễn đạt này khiến Vương Khả mãi không ngủ được. Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại, nếu như cuối cùng anh vẫn không thể yêu Mạnh Phàm một cách toàn tâm toàn ý được, thì liệu hắn có thất vọng hay không? Nhưng ở nơi đáy lòng anh vẫn có một âm thanh nói rằng lần này Mạnh Phàm là quyết tâm đập nồi dìm thuyền(1) liều chết đến đây, cho dù mình có không chấp nhận hắn, thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống đó rồi. Thế nhưng Mạnh Phàm lại tỏ ra yếu đuối rồi đối xử tốt với anh như vậy, làm anh cũng cầm lòng không đậu muốn đối xử tốt với Mạnh Phàm một tí.

Ngoài phòng khách loáng thoáng truyền đến tiếng tiếng nói chuyện của Mạnh Phàm, Vương Khả bèn xuống giường đi ra ngoài.

Mạnh Phàm đang ngồi sofa nói chuyện qua điện thoại, trông thấy Vương Khả đi ra hắn bèn chỉ vào điện thoại rồi làm khẩu hình: Công ty. Sau đó Mạnh Phàm nói luôn với đầu dây bên kia rằng mình có việc bận rồi vội vàng cúp máy.

“Anh làm em tỉnh giấc hả?” Nét mặt Mạnh Phàm có chút mệt mỏi, hắn vuốt tóc mái ra sau, “Em đóng cửa lại đi, anh cũng đóng luôn. Đỡ làm ồn đến em.”

“Nghe anh nói phải xem tài liệu gì đó, có muốn xài máy tính không?”

“Không cần đâu, anh xem trên điện thoại cũng được.” Mạnh Phàm dỗ Vương Khả quay lại phòng ngủ, “Em cứ đi ngủ đi, ngủ sớm một chút đi nhé.”

Vương Khả cũng không biết làm gì nữa, anh đành nói: “Anh cũng ngủ sớm một chút đi.”

Mạnh Phàm đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn Vương Khả, cuối cùng vẫn không thể kiềm hãm được nỗi khát vọng nơi đáy lòng, hắn hỏi: “Anh hôn em được không? Chỉ hôn trán một cái thôi.”

Nghe Mạnh Phàm hỏi như vậy, Vương Khả hoàn toàn không phải nói gì cho đúng.

“Em không muốn thì không hôn nữa.” Mạnh Phàm đổi giọng, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Khả một lát rồi nói, “Ngủ ngon.”

Vương Khả kéo Mạnh Phàm: “Ngủ chung với tôi đi.”

“Anh không có ý đó.” Mạnh Phàm vội vã giải thích.

“Tôi cũng không có ý đó.” Vương Khả nói, “Ngủ trên ghế sofa không thoải mái, giường cũng rất lớn, trước sau gì thì cũng phải…” Vương Khả suýt thì cắn cả lưỡi, anh đang nói cái gì thế này.

Mạnh Phàm bị Vương Khả khiến cho trái tim cũng thấy ngọt ngào, hắn lại dỗ: “Anh nghĩ lần này mình cứ nên từ từ đi, Vương Khả, anh yêu em, anh sẵn lòng chờ em mà.”

Đợi Mạnh Phàm đóng cửa lại, Vương Khả đứng trước cửa phòng bụm mặt bất lực thở dài.

__________

*Chú thích:

(1) Đập nồi dìm thuyền: Hán Việt làPhá phủ trầm chu, nghĩa là quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. [Theo diễn đàn Cồ Việt]

======Hết chương 34======

#Riz: Cuối cùng cũng làm lành rồi, nhưng tui thấy bạn thụ có vẻ vẫn còn bối rối nên vẫn để xưng hô tôi – anh, tui tính chương sau đợi 2 người hun nhau thì sẽ đổi thành em – anh, hay là đổi từ lúc thụ mời công ngủ chung được hơn nhỉ 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi