RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Khả ngủ không không được bao lâu đã tỉnh lại. Anh phát hiện mình đang nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim lảnh lót vui tai cùng tiếng ve kêu, ánh mặt trời chiếu xiên vào trong nhà, làm anh có cảm giác như thời gian đang trôi chậm lại. Anh mơ mơ màng màng xuống giường, chợt trông thấy Mạnh Phàm đang đứng trong bếp bưng bát đánh trứng gà, Vương Khả suýt thì nhầm tưởng mình xuyên không rồi.

Mạnh Phàm thấy anh tỉnh rồi thì buông bát trứng gà sống xuống.

“Anh đang làm gì đó?” Vương Khả đi vào bếp, nhìn thấy trên bàn ăn đã có sẵn hai đĩa rau xào, Vương Khả khó mà tưởng tượng nổi hình ảnh Mạnh Phàm xuống bếp nấu cơm, anh sợ hãi hỏi: “Cái này là anh xào á?”

“Lưu Dương nấu.”

“À đúng rồi! Lưu Dương đâu?”

“Về nhà rồi.”

“… Người ta đã nấu cả cơm rồi… Thế mà anh còn đuổi nhóc ấy về nhà…”

Mạnh Phàm im re không lên tiếng, hắn vốn chỉ muốn xem thử coi Lưu Dương nấu ăn ngon tới cỡ nào, thế mà mới chỉ ăn thử một miếng thôi mà hắn đã thấy hối hận rồi.

Vương Khả thở dài: “Vậy anh đánh trứng để làm cái gì đó?”

Mặt mũi Mạnh Phàm trông hơi mất tự nhiên: “Lưu Dương bảo em thích ăn trứng hấp(1).”

Đã nói đến như vậy rồi thì làm sao Vương Khả không hiểu cho được, anh bật cười: “Chú Mạnh này thật là trẻ con quá đi.”

“…”

Nhác thấy Mạnh Phàm muốn giải thích, Vương Khả bèn dứt khoát giành lấy bát trứng gà, cầm đũa đánh đều đến khi không nhìn thấy lòng trắng nữa mới dừng lại, anh hỏi:”Anh đun nước chưa?”

“Đun rồi.”

“Vậy cho vào hấp được rồi đó.” Vương Khả cầm bát đưa cho Mạnh Phàm, mặt mày tươi cười nói, “Chúng ta chưa cần ăn vội đâu.”

Vì để tăng thêm tự tin cho đầu bếp Mạnh, lúc ăn cơm Vương Khả còn cố tình không động vào hai đĩa đồ ăn Lưu Dương làm, múc sạch bát trứng hấp để trộn cơm ăn. Đầu bếp Mạnh quả nhiên đã bị dụ dỗ vuốt lông thành công, thầm nghĩ tới tối lại hấp trứng gà ăn tiếp.

Buổi chiều ở nhà không có gì làm, Vương Khả với Mạnh Phàm lại lăn tới trên giường.

Cũng không biết là ai hôn ai trước hay ai lột đồ ai trước, chờ đến lúc Vương Khả lấy lại tinh thần thì anh đã ngồi lên eo Mạnh Phàm, bên trong lỗ thịt đã bị cây gậy to bự của Mạnh Phàm lấp đầy. Mạnh Phàm nằm ngửa cong đầu gối lên, hai đùi áp sát vào mông Vương Khả mông dồn sức đẩy hông lên trên, cơ bắp nơi bụng dưới Vương Khả căng chặt, dương v*t nửa cương phía trước bị ép tới lắc lư lên xuống liên tục, nước dâm nhỏ xuống từng giọt tí ta tí tách làm ướt cả bụng dưới. Mạnh Phàm chợt cảm thấy lỗ thịt đang bao bọc lấy dương v*t mình đang dần siết chặt lại. Vương Khả chống hai tay lên người Mạnh Phàm, dương v*t phía trước sưng đau nhưng lỗ thịt phía lại ngứa ngáy không nhịn được, động tác của Mạnh Phàm càng lúc càng thô bạo, Vương Khả gần như đã sắp chịu hết nổi, sức lực toàn thân như dồn hết vào nơi hai người kết hợp, sướng đến mức anh không ngồi thẳng lưng nổi.

“A a…” Vương Khả không chịu hết nổi mà kêu lên, “Không được, em bỏ cuộc…”

Mạnh Phàm đỏ viền mắt ngước lên nhìn Vương Khả đang ngồi trên người mình chìm đắm trong tình dục, túm lấy chân anh đẩy người xuống giường mà không hề rút ra, hai tay hắn chống xuống bên người Vương Khả, dẩy dương v*t to cứng vào nơi sâu nhất, ngó lơ tiếng kêu rên dâm đãng của Vương Khả mà liên tục *** tới tấp vào lỗ thịt sưng tấy của anh. Vương Khả như bị đẩy lên đầu con sóng, không thể làm gì khác ngoại trừ rên rỉ lớn tiếng thuận theo từng cú đâm rút của đối phương. Mạnh Phàm lại thọc đến điểm sướng của anh một lần nữa, bàn tay đang túm lấy cánh tay Mạnh Phàm của Vương Khả bất lực mà buông xuôi.

Mạnh Phàm thấy Vương Khả đã đạt đến giới hạn rồi, bèn dứt khoát đẩy dương v*t vào sâu đến tận cùng một cách tàn nhẫn, quy đầu chèn ép sâu trong lỗ thịt giần giật, hắn giữ nguyên tư thế đâm vào mà đẩy hông, nhịp rung tần suất cao làm Vương Khả như muốn phát rồ ngay lập tức, ước mắt chảy ra thấm ướt cả ga trải giường, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đạt đến cực khoái, không để chịu thêm chút kích thích nào nữa. Anh phát ra tiếng rên rỉ nức nở khi Mạnh Phàm vừa xuất tinh vào trong anh vừa chậm rãi đâm rút, dương v*t phía trước mới vừa bắn xong bây giờ đang chảy ra từng giọt tinh dịch trắng đục.

Mạnh Phàm hôn lên mi mắt đẫm nước mắt của Vương Khả: “Có sướng không em?”

Hai chân Vương Khả lúc được buông ra vẫn còn run lẩy bẩy, đầu óc anh vẫn đang xoay mòng mòng: “Sướng lắm… Không làm tiếp nữa đâu, em sắp bị anh chơi hỏng rồi.”

Mạnh Phàm dịu dàng ôm Vương Khả vào lòng. Đợi một lát sau, Vương Khả cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, anh vươn tay sờ lên lưng Mạnh Phàm, nói: “Nhiều mồ hôi ghê.”

Mạnh Phàm hôn Vương Khả một cái: “Anh bế em đi tắm nhé.”

Hai người vào phòng tắm quấn lấy nhau dưới vòi hoa sen, suýt nữa thì cọ súng ra lửa, Vương Khả ngửi được mùi bèn nhanh chóng đẩy Mạnh Phàm ra xa khỏi người mình: “Thật sự không làm được nữa đâu, bắn nữa chỉ có ra nước thôi.”

“Anh không ngại đâu.”

“Nhưng em thì có!” Vương Khả tức cười, “Cái đồ biến thái này!”

Thấy Vương Khả có vẻ như là không muốn thật, Mạnh Phàm chỉ đành coi như thôi.

Hai người ở nhà làm suốt cả ngày rồi, Vương Khả sợ cứ làm tiếp nữa thì anh tinh tẫn nhân vong mất. Mặt trời đã lặn, Vương Khả quyết định dẫn Mạnh Phàm ra biển đi dạo. Hai người họ thay hai chiếc áo phông giản dị sạch sẽ, mặc quần short đi biển rồi xỏ giày đi biển vào, mua ít đồ ăn vặt bán dọc đường rồi đi thẳng ra bãi cát.

Ngoài bãi cát rất đông con nít, Vương Khả thoải mái nhặt một cái vỏ ốc mới bị đảo lên, vung tay ném lại xuống biển.

Mạnh Phàm lẳng lặng đứng ở bên cạnh anh.

“Hoàng hôn đẹp lắm đúng không.” Vương Khả vươn vai, kẽo giãn các cơ đã bị hành hạ suốt cả ngày trời, “Mỗi khi ngắm biển em đều thấy thư giãn cực kỳ.”

Mạnh Phàm khẽ vuốt ve đầu Vương Khả.

Vương Khả ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm: “Nửa năm qua anh đã làm được những gì rồi? Em muốn nghe anh kể chuyện.”

“Nhớ em đó.”

“Kể nghiêm túc nào.”

“Thì chỉ có làm việc với nhớ em thôi.”

“Vậy kể em nghe chuyện xảy ra trong mấy năm qua đi, em muốn nghe anh nói. Lúc trước anh đã đồng ý kể với em rồi, cuối cùng lại không thấy kể bao giờ.” Vương Khả nhẹ giọng nói, “Anh bảo vợ trước của Lư Minh Hoa vứt anh ra ngoài đường để anh bị bắt cóc đúng chứ, bà ấy có âm mưu gì vậy?”

“Đứa con trước của bà gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất, nên trạng thái tinh thần của không ổn định, một năm sau đó Lư Minh Hoa lại dẫn anh về nhà họ Lư. Bà ấy chịu kích thích liên tiếp như thế nên có hơi mất trí.” Khi Mạnh Phàm nhắc đến những chuyện này biểu cảm cũng không thay đổi gì mấy, “Chắc là bà ấy không chấp nhận nổi hiện thực nên mới thế.”

Lý do kiểu gì thế này? Mạnh Phàm có tội tình gì đâu. Vương Khả im lặng một hồi rồi hỏi: “Đó cũng là lý do vì sao anh không hòa hợp được với ba anh đúng không?”

“Đúng vậy. Ông ta chỉ biết nghĩ đến bản thân, vợ với con chỉ là thứ phụ. Anh không thích ông ta.” Mạnh Phàm cười tự giễu, “Giờ thì ông ta có một đứa con trai vừa ý rồi, anh không cần về lại nơi đó làm gì nữa, cần gì phải về nhìn mặt nhau cho khó chịu.”

“Lúc trước anh làm ở Lư thị…”

“Lúc đầu là bởi vì anh muốn ra nước ngoài nhưng bị ông ta phát hiện, ông ta sĩ diện lắm, năm đó ly hôn với vợ trước phải phân chia phần lớn tài sản đã đủ mất mặt rồi, làm sao ông ta chấp nhận được chuyện đứa con riêng của mình lại không nghe lời mình chứ.” Ánh mắt Mạnh Phàm hướng về mặt biển rộng lớn, “Mới đầu thì là do bất đắc dĩ, về sau thì cũng quen dần, cứ nghĩ được ngày nào hay ngày ấy, cũng thế cả thôi.”

Nhớ đến Mạnh Phàm đã từng nói bản thân sống mà ngày nào cũng cảm thấy mạng của bản thân là do người khác đổi cho, Vương Khả rũ mắt hỏi tiếp: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Anh đã rời khỏi nhà họ Lư rồi, cũng đã có sự nghiệp riêng.” Mạnh Phàm nắm lấy tay Vương Khả, “Còn có em nữa. Anh không muốn thứ gì khác nữa. Chỉ vậy là đủ rồi.”

Vương Khả cũng nắm chặt lấy tay Mạnh Phàm, chậm rãi nói: “Lúc mới chuyển tới ngày nào em cũng ra đây ngắm biển hết, ngắm một cái là hết cả một ngày luôn.”

“Em đã nghĩ gì thế?”

“Nhớ anh đó.” Vương Khả mỉm cười, “Em đã nghĩ vì sao anh lại thích em, nghĩ đến anh, vì trông anh có vẻ không được hạnh phúc lắm, em suy nghĩ rất nhiều. Nhưng lại không có chuyện gì hạnh phúc để nghĩ đến.”

Có hai đứa bé xách cái xô nhỏ đựng đầy cát chạy thẳng xuống biển, nhưng đã được ba mẹ cản lại kịp thời.

Ngọn hải đăng ngoài xa đã sáng đèn, tia sáng còn sót lại của hoàng hôn cũng dần biết mất bằng tốc độ mà mắt thường cũng thấy được

“Em cũng không phải người tốt lành gì, em cũng biết thù hận, em đã từng mong đứa trẻ được cứu kia không sống tốt, thế nhưng đến khi biết đó là anh… Em lại không thấy vui khi được trả thù như em tưởng tượng.”

Vương Khả khi đó ngày nào cũng ra bờ

biển, tuy rằng Lưu Phương Phương đã nói anh đừng nghĩ nhiều, thế nhưng vẻ mặt đau khổ của Mạnh Phàm khi hai người chia tay khác quá nhiều so với một Mạnh Phàm đẹp trai oai phong lẫm liệt đến mức khiến anh ngạc nhiên mà Vương Khả đã thấy vào lần đầu gặp mặt. Anh một mặt thất vọng về thân phận của Mạnh Phàm, mặt khác lại bối rối trước tình cảm của Mạnh Phàm dành cho anh. Cũng chẳng biết anh với Mạnh Phàm ai hơn thảm hơn ai.

“Lúc trước em đã nói sai rồi. Anh không hề có lỗi.” Vương Khả quay đầu lại, chăm chú nhìn Mạnh Phàm: “Nếu như có thể làm lại từ đầu, em hy vọng anh sẽ không bị bắt cóc, chúng ta đều có thể bình an lớn lên.”

Cổ họng Mạnh Phàm khô rát, hắn không thể ngờ Vương Khả sẽ hoàn toàn buông xuôi chuyện này, giọng hắn run run: “Vương Khả… Cảm ơn em.”

“Cảm ơn em vì điều gì? Vì em đã khoan dung? Rộng lượng?” Vương Khả cười khẽ, “Mấy cái đó em đều không có, anh phải cảm ơn tình yêu của mình đi, chính nó đã khiến em buông bỏ quá khứ để chấp nhận anh đấy.”

Đôi mắt Mạnh Phàm đã bắt đầu ươn ướt, hắn không dám chớp mắt, hắn muốn ghi lại từng giây từng khắc có người này bên cạnh.

“Bởi vì anh yêu em, nên mình mới có ngày hôm nay.” Vương Khả nhìn lại hắn, “Mạnh Phàm, em cũng phải cảm ơn anh.”

Cám ơn anh đã yêu em. Cũng cảm ơn anh đã chấp nhận đi con đường khó đi nhất để bước đến trước mặt em, nói với em rằng anh yêu em.

Đôi mắt Vương Khả lấp lánh.

Mạnh Phàm vươn tay ôm lấy Vương Khả, nước mắt chảy xuống gò má.

Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời đến bên môi lại cảm thấy không đủ để thể hiện được một phần mười tình cảm trong lòng. Hắn phải may mắn cỡ nào mới gặp được Vương Khả, trải qua muôn vàn khó khăn, qua từng giây phút thăng trầm của cuộc đời.  

Ngày xưa bao sóng gió thăng trầm, hôm nay như mây khói thoảng qua. Từ nay xuân hạ thu đông, mùa nào cũng có người ở bên.

___________

*Chú thích:

(1) Trứng hấp: Cái này thì chắc ai cũng biết, nhưng tui chỉ muốn show hình đồ ăn thôi:v





======Hoàn chính văn======

#Riz:Vậy là hoàn chính văn rồi đó mọi người, sắp kết thúc câu chuyện nhỏ ngọt ngào thịt thà đầy đủ này rồi, còn 5 phiên ngoại nữa là mình chính thức chia tay Mạnh Phàm với Vương Khả rồi, vốn tính chạy hết phiên ngoại trong tuần sau nhưng vì sắp hết hè nên tui bận thi với chạy deadline, xin mọi người kiên nhẫn chút nha huhu TvT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi