RAIKA NÀNG CHẠY KHÔNG THOÁT!


Sáng bảnh mắt tới giờ thượng triều, Tạ công công theo thường lệ cùng hai tiểu thái giám cận thân đem mũ mão triều phục tới hầu hạ hoàng thượng.

Có điều sắc diện Tạ công công hôm nay rất kém xanh.
Huyền Kỳ điểm lạ đơn giản hỏi: "Ông quê nhà có chuyện?"
Tạ công công cúi thấp đầu cung kính thưa: "Quê nhà nô tài an ổn ấm êm, có điều Thừa tướng quân lạnh lẽo bất ổn, cả đêm qua đều ngồi dưới mái hiên trước Bắc điện không chịu đi, mặc cho nô tài có khuyên cách nào cũng hoàn toàn vô dụng."
Huyền Kỳ nhíu mày kinh ngạc bật thốt lên: "Ông nói cái gì, Thừa Hoan ngồi trước điện cả đêm qua?"
"Dạ phải thưa hoàng thượng, người mau xem thử có khi tướng quân ngài ấy đã bị gió lạnh cả đêm thổi tới toàn thân đông cứng luôn rồi." Tạ công công xót xa.
Huyền Kỳ gạt bàn tay hai tiểu thái giám đang chỉnh trang lại triều phục cho mình, sải bước lớn đi ra ngoài.
Cũng là lúc này Liêm Trinh đã tỉnh lại kịp nghe cuộc đối thoại giữa Huyền Kỳ và Tạ công công, cũng nhìn thấy hắn bước ra ngoài.

Muốn với tay theo gọi hắn nhưng gọi không ra hơi, cả đêm qua gào khóc rên rỉ sớm khảng cả cổ họng.

Huyền Kỳ ra tới sân ngoài rồi, ngón tay Liêm Trinh đành bất lực hạ xuống.
Tạ công công cực kì chướng mắt với khung cảnh thác loạn phối cùng tên nam nhân trắng trẻo như thư sinh đang nằm ở trên giường, song dẫu sao cũng là người thân của hoàng thượng lại đang ban ngày ban mặt còn có hai tiểu thái giám ở đây, lão không thể tùy tiện ra tay cái gì.

Bèn liếc mắt mắng nhẹ một câu "tiện nam" sau đó bất lực rời khỏi phòng.
Bên ngoài nắng mai chan hòa, Thừa Hoan ngược lại ngồi co cụm một góc môi khô khốc da dẻ tái nhợt run cầm cập, e rằng đã ngấm lạnh tới tận xương.

Huyền Kỳ bước ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhíu mày chán ghét.
"Thừa Hoan, ngươi ngồi trước cửa điện làm cái gì?"
Thừa Hoan thấy Huyền Kỳ xuất hiện vui mừng tột độ, chân run lẩy bẩy đứng dậy nắm lấy bàn tay hắn, giọng nói mang theo đầy ủy khuất, nước mắt đã lưng tròng:
"Huyền Kỳ ta ngồi đây chờ ngươi.

Cả đêm ngươi chữa thương cho vương gia không ra khỏi phòng.

Có phải hai người đã xảy ra chuyện rồi không.


Vương gia ngài ấy là hoàng huynh của ngươi mà sao có thể."
"Đủ rồi trẫm cả đêm không về chính là ngủ với Liêm Trinh đó, hắn cùng trẫm không quan hệ huyết thống, ngươi quản cái gì?" Huyền Kỳ bóp chặt lại bàn tay của Thừa Hoan, trợn mắt bảo.
Thừa Hoan lạnh toát khắp châu thân, giọng như muốn nghẹn, ngay cả thở cũng sắp thở không thông:
"Huyền Kỳ, ta không thỏa mãn được ngươi sao?"
"Hừ, toàn hỏi những lời vô nghĩa, sớm biết ngươi ủy mị tới vậy trẫm sẽ không cùng ngươi phát sinh bất cứ quan hệ gì.

Ngươi càng lúc càng khiến trẫm cảm thấy chán ghét ngột ngạt."
Huyền Kỳ buông tay Thừa Hoan ra tính rời đi.

Thừa Hoan tá hỏa vội ôm chầm lấy Huyền Kỳ, vùi cả mặt mũi vào trong ngực hắn.

Mếu máo khóc:
"Úc Huyền Kỳ ta sai rồi từ nay sẽ không như vậy nữa.

Ngươi không muốn ta ngồi trước cửa phòng ta sẽ không ngồi.

Ta chắc chắn sẽ không ngồi ở đây nữa."
"Muộn rồi.

Ngươi cút về vị trí của ngươi đi."
Huyền Kỳ đẩy mạnh một cái, Thừa Hoan bất ngờ ngã về sau tấm lưng với đầy dẫy những lằn roi chằng chịt đập xuống nền.

Thừa Hoan đau đớn tới muốn ngất đi.
Huyền Kỳ nhìn không nổi nữa quay đầu đi thẳng.

Thừa Hoan chống khuỷu tay gượng đứng dậy đuổi theo, lần nữa lảo đảo té sấp xuống.

Vươn tay ra với mảnh hư không cơ hồ muốn chạm tới bóng lưng thẳng tắp của nam nhân uy vũ đó.

"Hoàng thượng đừng đi, quay lại nhìn Thừa Hoan đi hoàng thượng.

Người đừng đi.

Tại sao, tại sao vậy ngươi cô phụ ta, hu hu hu...ta sẽ không ngồi chờ ngươi nữa, ta cái gì cũng không làm.

Huyền Kỳ, ta hận ngươi, ta hận ngươi."
Thừa Hoan run rẩy ngất lịm đi.

Tạ công công giờ mới dám chạy ra cùng hai tiểu thái giám đỡ Thừa Hoan dậy, hô truyền thái y gấp.
Liêm Trinh loạng choạng đứng vịn vách cửa nhìn ra như nhìn tấm gương cho chính mình mai này, mỗi phân mỗi tấc tế bào trên người đều là sợ hãi bi ai.
....
Buổi chầu kết thúc từ chánh điện Kim Quang trở về, Huyền Kỳ ở thư phòng xem tấu chương.

Tạ công công lòng đầy tâm sự bên cạnh mài mực chẳng còn dám ho he nói tiếng nào nữa, lão biết hiện tại nhắc tới tướng quân chỉ chọc giận thánh thượng tổ bay đầu thôi.
Muôn đời làm bạn với vua như làm bạn với hổ, Thừa tướng quân thất sủng thật rồi.

Giờ quay về doanh trại chắc chắn bị đám thuộc hạ xa lánh chê cười.

Chỉ vì quá yêu thương hoàng thượng ghen tuông mù quáng dẫn tới thân bại danh liệt, ngày tháng sau này ngài ấy biết sống sao đây.
Tạ công công sụt sùi.

Huyền Kỳ bên cạnh vẫn tâm bình khí hòa đặt bút hạ chỉ.
Nửa đêm Tạ công công bên cạnh rót trà che miệng ngáp một cái.

Huyền Kỳ vẫn cần mẫn chưa chịu nghỉ ngơi.


Chợt có tiếng sáo văng vẳng vọng tới.

Huyền Kỳ dừng đọc sách bước ra ngoài, Tạ công công vội xách đèn lồng nhanh chân theo sau.
Tới chân cầu, Huyền Kỳ dừng lại nhìn bóng nam nhân đang ngồi bên bờ đá thổi sáo, mi thanh mục tú đen ướt rũ xuống nom lộ ra vẻ trầm buồn.

Âm thanh sáo trúc phá cách bay vào không gian xa xăm, bầu trời ảm đạm một màu đen thẫm.
Huyền Kỳ chợt nhớ tới đêm trên đảo Đường Tầm, bóng người thổi sáo dưới ánh trăng, mờ mịt ảo diệu.

Hơi thở cùng làn môi mềm ấm của kẻ đó vẫn còn kề cận tấc gang.

Huyền Kỳ âm trầm cất bước về phía bờ đá.
Âm thanh bỗng ngưng bặt Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn người thương gần trong gang tấc, y loạng choạng đứng dậy bước về phía hắn, lảo đảo rồi té xuống.

Huyền Kỳ dang tay rộng lớn khoảnh khắc ôm trọn y vào lòng.
"Hoàng thượng..." Thừa Hoan run rẩy nhìn Huyền Kỳ, đột nhiên y bật ho sặc sụa.
Huyền Kỳ vỗ về hôn hít khắp mặt mũi y, sau đó là hôn đôi môi y.

Hôn đến ngấu nghiến không chút nhân nhượng tiết chế.
Thừa Hoan yếu ớt dựa cả cơ thể vào người Huyền Kỳ, tha thiết sống chết đáp lại nụ hôn mãnh liệt của hắn ban cho.

Tình mê ý loạn.
Bên chiếc cầu đá Tạ công công nhìn thấy có hai nam nhân đang đứng ôm ấp dây dưa, cơ thể khảm cùng một chỗ, lão khẽ cười đắc ý xách đèn lồng chầm chậm quay đầu rời khỏi ngự hoa viên.

Trong lòng thầm cảm thán.
Thừa tướng quân bình thường cứng như sắt đá, ra trận xông pha giết giặc ngay thẳng bất khuất.

Thật không ngờ yêu vào lại lắm mưu mô.

Mà hình như lão cũng không dò được thánh ý, hoàng thượng xem ra trong lòng cũng rất để ý tới tướng quân.

Nếu không chút trò vặt này cũng chẳng thể nào lay động được trái tim người.
Sau màn kịch liệt bên bờ đá.


Huyền Kỳ bế Thừa Hoan về tẩm điện, tiếp tục dày vò y, yêu thương y, cùng y trầm luân trong dục vọng ái tình.

Triền miên suốt một đêm tới trời tờ mờ sáng mới vệ sinh bằng nước ấm cho y, đem y ủ trong chăn bông.
Thừa Hoan làm nũng lắc đầu bảo ngủ không được, tấm lưng cạ vào mặt nệm rất đau.
Huyền Kỳ vỗ vỗ lồng ngực xích lõa của mình ý bảo y mau tới.

Thừa Hoan được cho phép bò tới nằm rạp trên người Huyền Kỳ, mặt mũi vùi vào trong ngực hắn.

Giọng khản đặc, lúc nãy y đã la rất nhiều.

Chung quy gần như tắt tiếng rồi.
"Hoàng thượng, mai ta trở lại quân doanh nha."
"Không được.

Hoan nhi còn yếu như vậy luyện binh cái gì.

Ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt, mọi việc trẫm tự có sắp xếp." Huyền Kỳ xoa mái tóc ẩm ướt của Thừa Hoan, vừa ôn nhu vừa mệnh lệnh.
"Ân." Thừa Hoan ngoan ngoãn gật đầu tâm tư như suối chảy, hôn ngực Huyền Kỳ rồi vùi luôn mặt mũi vào trong đó từ từ ngủ thiếp đi sau cơn hoan ái mệt mỏi.

Chắc rồi, không được ở bên cạnh nam nhân này y nhất định sẽ chết dần chết mòn, từ khi nào phát giác ra đã yêu tới mức không thể dừng lại.

Càng lún càng sâu, trầm luân không lối thoát.
"Hoan nhi, ngủ ngon!"
Huyền Kỳ hôn lên gò má nóng hổi của Thừa Hoan sau đó ôm y vào lòng, kéo chăn mỏng đắp cơ thể xích lõa cả hai.

Cùng y chìm vào giấc ngủ.
Một đêm Huyền Kỳ sủng hạnh Thừa Hoan, một đêm Liêm Trinh lăn qua trở lại không cách nào ngủ được.

Kết quả thức trắng một đêm, hốc mắt thâm quầng, cơn sốt cao ập đến.
.....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi