RẮN ĐEN TẨM TRÀ

11.

"Châu Chi! Cô thật ghê tởm, cô đang sống với một người rắn, tôi đã báo cảnh sát rồi, chờ tên đó bị bắt đi!"

Khi tôi nhận được tin nhắn này, tôi vừa hoàn thành một ca phẫu thuật.

Ngay khi tôi bước ra, tôi thấy Dư Đồng đã gửi cho tôi một vài tin nhắn, mở ra là một bức ảnh của một con rắn cùng một bức ảnh của Bạch Hân.

Tôi không biết làm thế nào tên đó có được nó.

Bên ngoài, trợ lý nhanh chóng đi đến, "Bác sĩ Châu, hình như có xe cảnh sát dừng trước cửa tiệm của chúng ta."

Tim tôi như đóng băng, không quan tâm đ ến chuyện gì, tôi chạy nhanh đến văn phòng, Bạch Hân đang ở trạng thái nguyên hình, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.

"Bạch Hân! Trốn đi!"

Bạch Hân bị tôi đánh thức, hoảng hốt nhìn tôi, "Chi Chi, sao vậy?"

Tôi không kịp giải thích, vì vậy tôi đã bế anh ấy lên, đặt bên cửa sổ rồi nói nhanh: "Đi nhanh đi!"

[Cốc, cốc, cốc.]

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi đóng cửa sổ, “Đừng quay lại!”

Cảnh sát đến nói với tôi về việc trình báo, nhưng tôi phủ nhận và chỉ thừa nhận rằng đó là con rắn tôi nuôi và hắn ta đã lén mang đi khi tôi đang ngủ.

Dư Đồng là bạn trai cũ của tôi, tên đó đã gọi cảnh sát vì tranh chấp về mối quan hệ.

Cảnh sát đã có hồ sơ trước đây.

Vì sự việc quá vô lý nên họ chỉ tiến hành thẩm vấn thông thường một chút là mọi chuyện đã kết thúc.

May mắn là tối qua trước khi đi, tôi đã xóa đoạn phim giám sát ở phòng khám.

Mọi bằng chứng đều biến mất không dấu vết.

Nhìn văn phòng trống rỗng, tôi không có ý định làm việc, khi ra ngoài bệnh viện, tên khốn Dư Đồng trực tiếp bước đến.

Với vẻ mặt đắc ý, "Châu Chi, tôi đã nói rồi, tôi không thoải mái, các người cũng đừng mong bình yên."

"Không ngờ khẩu vị của cô lại nặng như vậy, nếu không phải hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy, tôi không dám—”

Tôi giơ tay tát hắn ta một cái thật mạnh.

"Dư Đồng, anh thật kinh tởm."

Dư Đồng không thể tin nhìn tôi,

"Châu Chi! Em dám đánh tôi!"

"Tại sao tôi không dám, bây giờ nhìn thấy anh là tôi cảm thấy ghê tởm, tôi khuyên anh tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối."

"Không tin anh cứ thử xem!"

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, "Dư Đồng người đã cứu tôi dưới nước và nói tôi đừng sợ đã chết rồi."

"Anh cút đi!"

Sau đó, hắn quay người bỏ đi.

Trở về nhà, tôi không thấy Bạch Hân.

Ngồi trên sofa, chưa bao giờ tôi cảm thấy trong phòng trống trải đến thế.

"Ding Dong—"

Có âm thanh phát ra trên ghế.

Tôi quay qua quay lại và tìm thấy một chiếc điện thoại di động ở góc sofa, là của Bạch Hân.

Tôi cầm điện thoại của anh, chắc là vội vàng rời đi đến mức quên cả điện thoại di động.

Tin nhắn vừa gửi đến là của ‘anh rể’.

Ngón tay của tôi vô tình ấn vào màn hình và có tiếng [cạch] điện thoại đã được mở khóa.

Tôi giật mình nhìn chiếc điện thoại trên tay.

Làm sao dấu vân tay của tôi lại có thể mở khóa được điện thoại di động của anh ấy.

Tình cờ hơn nữa là điện thoại vừa mở khóa đã hiển thị giao diện WeChat.

Người liên hệ trên cùng là tôi.

Người thứ hai là người vừa gửi tin nhắn.

"Tiểu Tứ, khi nào thì em dẫn bạn gái về? Em còn chưa theo đuổi được người ta nữa sao? Thật là, lâu như vậy rồi mà còn chưa cướp được người trong lòng nữa!"

"Không phải mọi người đã dạy em rất nhiều mánh khóe sao? Giả vờ đáng thương, đeo bám, bất cứ thứ gì cũng được!"

"Ba tháng huấn luyện xem như công cốc rồi à."

Ba tháng huấn luyện?

Vào thời điểm đó, chúng tôi rõ ràng là không biết nhau.

Ding-dong điện thoại kêu một lần nữa, một hình đại diện khác hiện lên,

"Tiểu Tứ, đồ em nhờ chị mua đã gửi, người giao đi rồi, nhớ ký nhận."

Lần này là "chị".

Nhìn ảnh đại diện này, có hơi quen.

Tôi lấy điện thoại của mình ra, mở danh sách liên hệ và thấy hình đại diện y hệt.

Thông tin tôi lưu lại của cô ấy là: Chủ nhân xinh đẹp của một chú rắn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

12.

Tôi mở cửa, có một người chuyển phát nhanh bên ngoài.

Mang đồ vào nhà, mở thùng ra, bên trong đầy những món ăn tôi thích.

Tôi ngồi dưới đất, nhìn những thứ này, hơi ngẩn người.

Đột nhiên, cửa ngoài mở ra, một con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào.

Thấy tôi, nó háo hức chạy đến, "Chi Chi! Em không sao chứ!"

Tôi nhìn Bạch Hân biến thành người trước mặt, sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng lao vào vòng tay anh.

"Bạch Hân!"

Anh ấy dường như bị bất ngờ một lúc, sau đó trong mắt anh ấy toát ra vẻ kinh ngạc, ôm chặt lấy tôi, "Chi Chi, anh về rồi, không sao, không sao."

Tôi bình tĩnh lại, nhìn những thứ trong thùng hàng rồi nhân tiện đưa điện thoại cho anh.

"Xin lỗi, em vô tình đọc tin nhắn của anh."

Anh cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tin nhắn liền ngẩn người. "Chi Chi, anh, em nghe anh giải thích, anh không cố ý, anh thật sự—"

Tôi chống khuỷu tay nhìn anh, "Không sao, anh cứ nói từ từ." Bạch Hân thấy tôi không có vẻ tức giận, bắt đầu nhỏ giọng nói.

Anh ấy nói rằng đã gặp tôi vào năm ngoái.

Trong một lần đi chơi, anh vô tình bị một mảnh thủy tinh đâm vào người, vừa định tự chữa thương thì bị tôi phát hiện.

Tôi băng bó vết thương cho anh và nói rất nhiều chuyện trước khi thả anh đi.

Lúc đó anh ấy đã yêu tôi nên đã lén đi theo tôi.

Một hôm, thấy tôi rơi xuống nước, anh ấy vội vàng cứu tôi lên nhưng lúc đó kỹ năng dưới nước của anh không tốt lắm, cứu tôi xong thì anh đã ngất đi.

Sau khi tỉnh dậy, thì đã thấy tôi đã là bạn gái của Dư Đồng.

Anh ấy rất buồn và muốn bỏ đi.

Nhưng cuối cùng cũng vẫn lẻn vào thêm WeChat của tôi và xóa mọi dấu vết, thậm chí chỉ cần nhìn thấy tôi thôi cũng đủ rồi.

Kể từ đó, anh không bao giờ xuất hiện bên cạnh tôi nữa.

Cho đến một ngày, anh đột nhiên thấy Dư Đồng ở cùng những cô gái khác, thái độ không rõ ràng, cảm thấy rất tức giận.

Nên đã nảy ra ý định cướp người.

“Cho nên, hôm đó anh cố ý cắn người kia?” Tôi nhướng mày.

Bạch Hân có vẻ rất áy náy, anh ấy liên tục cúi đầu, "Ừ."

"Chị và anh rể dạy cho anh, họ nói con gái rất hay mềm lòng, thường sẽ thương hại những chú rắn nhỏ.”

Tôi không nói nên lời.

Thật sự tôi đã bị đánh lừa bởi vẻ ngoài đáng thương của anh lúc đó.

“Họ còn nói gì nữa?” Tôi tò mò hỏi.

"Anh chị nói con gái thích con trai biết làm mọi thứ. Anh đã học nấu ăn, giặt quần áo, lau nhà, mát-xa, sửa chữa đồ đạc, thay bóng đèn và thậm chí học bơi luôn rồi."

Bạch Hân háo hức nói.

Tôi thấy anh vui vẻ thể hiện bản thân, cảm thấy rất buồn cười.

Mọi nghi ngờ chất chồng trong lòng đều đã dễ dàng được giải quyết.

Hóa ra Dư Đồng không phải là người đã cứu tôi hôm đó, đột nhiên cảm thấy thật may mắn.

Tôi nhìn Bạch Hân, đột nhiên phát hiện trên người anh có rất nhiều bụi đất, khó hiểu hỏi:

“Sao người anh lại bẩn thế này?”

Anh bối rối nhìn tôi, "Anh, anh tới phá nhà hắn."

Nhà hắn?

Tôi linh cảm, "Không phải nhà của Dư Đồng chứ?"

Bạch Hân gật đầu, "Tên đó bắt nạt em, anh rất tức giận! Anh đến phá nhà hắn!"

Sau đó, anh ấy lo lắng ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Em, em không thích sao? Anh, sau này không làm vậy nữa."

“Em thích nha” Tôi nói nhanh.

Anh ngẩn người.

"Thật sao?"

Tôi nhìn anh ấy, cười cười, nói từng chữ một: "Em không chỉ thích anh phá nhà tên đó, em còn thích anh nữa."

Anh ấy hoàn toàn chết lặng luôn rồi.

Tôi ngồi dưới đất, tùy ý mở một túi đồ ăn vặt, nhỏ giọng nói: "Mà này, rắn và người có thể có con không?

Nếu không thì càng tốt, em sợ đau."

"Anh, anh có thể!"

Anh ấy đột nhiên ngồi thẳng lên, hưng phấn nói.

Tôi, "?"

"Anh có thể làm gì?"

Mặt Bạch Hân đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng, "Anh có thể biến thành hình người, anh, anh cũng có thể chăm sóc trẻ em "

Sau khi nói xong, bí mật lấy từ dưới ghế sofa ra một vài cuốn sách, bao gồm nhưng không giới hạn ở cuốn "Bách khoa toàn thư về thai kỳ" và "Bách khoa toàn thư về nuôi dạy con cái".

Tôi sửng sốt, anh ấy lén giấu nhiều sách như vậy từ lúc nào?

“Nói cho em biết, anh cố ý phải không!” Tôi hung dữ nhìn anh.

Bạch Hân vội vàng giải thích: "Chị và anh rể nhờ anh chuẩn bị mấy cuốn cái này, em không thích thì anh vứt ngay!"

Dứt lời anh định đi ném đi.

Tôi ngồi bệt xuống đất và cười phá lên.

Anh ấy quay lại nhìn tôi và thận trọng nói: "Chi Chi, em không giận sao?"

Làm sao tôi có thể giận được đây?

Anh ấy đã vượt qua rất nhiều thứ và dành tất cả thời gian để đến yêu thương tôi, bây giờ đã đến lúc tôi đáp lại tình cảm ấy.

[Hoàn toàn văn]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi