RẮP TÂM BẤT LƯƠNG



Editor: Mù Tạt
——–
Hoắc Cẩm Đường nói phải rời đi, lại bị Hoắc Kiến Minh mắng một trận, nói Hoắc Cẩm Đường dứt khoát đừng về nữa, ở lại một đêm thì sẽ chết người sao? Ban đầu Vu Thần An lo lắng, chỉ sợ Hoắc Kiến Minh phát hỏa sẽ trút hết lên đầu cậu, mà xem ra Hoắc Cẩm Đường đã tập mãi thành quen, còn kéo tay cậu không buông, giống như chẳng có gì ghê gớm lắm.

Trước kia cậu chưa từng có loại trải nghiệm này, có thể làm bộ đang bị bố tóm lấy cằn nhằn liên miên.

Mà cuối cùng chỉ có hai người.

Trước đây cậu muốn được cả bố và mẹ yêu thương, bây giờ cảm thấy chỉ cần một người thôi cũng rất tốt.

Ở bên Hoắc Cẩm Đường là một chuyện không tồi lắm.
“Đi thôi.” Hoắc Cẩm Đường nói, thấy Vu Thần An không nhúc nhích, dường như còn có chuyện gì đó, hắn nói với cậu: “Tôi đợi em trên xe.”
Vu Thần An đơn độc đối mặt với Hoắc Kiến Minh, cực kì căng thẳng, cậu nghĩ mình thật sự nên đi luyện tập lời thoại cho thật tốt: “Tạm biệt chú.”

“Ừm, tạm biệt.” Hoắc Kiến Minh lơ đễnh nhìn về phía Hoắc Cẩm Đường.
“Thật ra anh ấy rất quan tâm đến chú.” Vu Thần An nói.
“Ta biết.” Hoắc Kiến Minh nói, sau đó mới chú ý tới Vu Thần An, “Cháu cũng đi từ từ nhá!”
Vu Thần An lại bế tắc, Hoắc Cẩm Đường chờ đến sốt ruột, bắt đầu nhấn còi, Vu Thần An chạy lên xe.
“Tán dóc gì thế?” Hoắc Cẩm Đường vừa lái xe vừa hỏi Vu Thần An.
“Còn chưa kịp.” Vu Thần An có chút chán nản, “Mà cũng không thích hợp lắm, sau này hỏi lại vậy.”
“Em còn có bí mật gì cần trao đổi hử?” Ban đêm người đi bộ luôn thích vượt đèn đỏ, Hoắc Cẩm Đường cũng lái chậm lại.
“Không phải bí mật.” Vu Thần An nói, “Chỉ là có chút nghi hoặc thôi.

Nhưng mà không quan trọng.”
Cậu đã nghe rất nhiều cuộc đối thoại giữa Hoắc Kiến Minh và Hoắc Cẩm Đường, ngoài những yếu tố tình cảm rắc rối, cậu còn nghe được một số điều này nọ.

Hoắc Kiến Minh luôn nói, ‘bố chỉ có một đứa con là mày thôi’, kể cả khi Hoắc Kiến Minh rất tức giận cũng vẫn nói như vậy, dường như ông ấy mặc định cho rằng đó là sự thật.

Vu Thần An muốn hỏi, chú không nhớ sao? Hay là…..chú vốn dĩ không biết?
Nhưng cậu chẳng có danh phận gì để hỏi điều này, mà nếu có hai danh phận, Vu Thần An chỉ có thể chọn một.

Cậu quyết định chọn cái làm cho mình thấy thoải mái nhất-‘nhắm mắt làm ngơ’.

Hiện tại cậu không muốn biết chân tướng như thế nào, cũng chẳng muốn người ta vén tấm màn kia lên, trên đời này thật sự có một chân tướng duy nhất ư? Ba người trong cuộc, hai phụ nữ một đàn ông, hai người đã chết và một người còn sống, chỉ e rằng phiên bản của ‘chân tướng’ trong miệng họ cũng hoàn toàn khác nhau.
“Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến vậy?” Vu Thần An thúc giục Hoắc Cẩm Đường, “Tôi muốn trở về dùng bồn tắm mát xa của anh, mặc áo choàng tắm của anh, ngắm cảnh đêm trên bệ cửa sổ, và còn muốn uống mấy chai rượu đắt tiền của anh nữa.”
“Em mặc áo choàng tắm của tôi làm gì.” Hoắc Cẩm Đường không đồng ý, “Lại còn hóng gió ngắm cảnh đêm, em sẽ không rét cóng đến tẻo đâu nhỉ.”
Vu Thần An phớt lờ mấy câu phá mood của Hoắc Cẩm Đường: “Chờ uống rượu xong, chúng ta đều say, như vậy mới có thể…..”
Vu Thần An lướt điện thoại, ngón tay nhấp vào trang tin nhắn.

Sau khi tới nơi này, cậu học được rất nhiều thói quen tốt và xấu của người Trung Quốc, chẳng hạn như căn bản là không hay xem tin nhắn, dù sao cũng toàn là mã xác minh hoặc quảng cáo rác, ngày nay cũng chẳng có ai nhắn tin buôn chuyện qua số điện thoại, một tệ một lần gửi, trong nhà có quặng mỏ hả chời? Nhắn tin qua Wechat là được rồi, thế nên tin nhắn chưa đọc của cậu đã chất đống lên đến 999+.
Vu Thần An định quay lại giao diện chính nhưng thấy nội dung trên trang đầu có vẻ không phải là tin nhắn rác, nó đến từ một số lạ, cậu ấn vào đó, nghĩ thầm sợ rằng mình đã bỏ lỡ thông tin gì đó.
“Tiểu An, dạo này cậu có khỏe không? Tớ thấy bây giờ cậu cũng làm đại minh tinh rồi, chẳng biết có còn nhớ người bạn này không? Hẳn là cậu sống rất tốt nhỉ, không giống tớ, bữa ăn bữa bỏ, rảnh rỗi thì liên lạc với tớ nhé, tớ là tiểu Lệ.”

“Tiểu An, tin nhắn đã được gửi thành công rồi mà cậu vẫn chưa hồi âm, là do không nhớ bạn cũ sao? Có cần tớ nhắc lại cho cậu nhớ về những tháng ngày trước chúng ta đã tâm sự cùng nhau? Ôn chuyện mà thôi, cậu đừng lo lắng nhiều quá.”
“Tiểu An, tớ nghĩ rồi, cậu đang trách tớ vì lúc trước đi mà không nói cho cậu à? Tớ đã nghĩ ngay cả khi người khác không hiểu tớ, cậu vẫn sẽ hiểu tớ.

Có lẽ cậu đã thật sự thay đổi rồi.”
……
“Vu Thần An, nếu cậu vô tình vô nghĩa như thế thì đừng trách tôi không khách sáo.

Trong vòng 3 ngày nữa phải chuyển tiền vào tài khoản của tôi, một triệu nhân dân tệ, một đồng cũng không thể thiếu.

Bằng không cậu hãy chờ đến ngày bí mật nhỏ của cậu bị phơi bày ra ánh sáng đi!”
Thời gian là vào sáng sớm hôm qua.
“Nhìn gì mà chăm chú thế?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Nói cũng không nói, còn chưa uống rượu mà?”
Vu Thần An đặt điện thoại xuống, có lẽ nỗi sợ hãi đã làm tăng tiết dopamine*, Vu Thần An đột nhiên trở nên táo bạo, nghiêng người khỏi ghế phó lái một chút, in một nụ hôn trên môi của Hoắc Cẩm Đường, “Đương nhiên là làm chuyện nên làm.”
*Dopamine: hormone ‘hạnh phúc’, mang lại niềm vui, tạo động lực thúc đẩy cho con người.
“Tôi chuẩn bị lái qua chốt rồi đấy!” Hoắc Cẩm Đường kháng nghị rõ là không đúng lúc, Vu Thần An liền hôn lại một cái.
“Hoàn hảo.” Hoắc Cẩm Đường lòng như tro nguội, “Phía trước có camera, em bị chụp rồi.”
Cuối cùng Vu Thần An cũng luống cuống: “Có paparazzi à? Ở đâu?”
“Không phải loại camera đó.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Camera kiểm tra vi phạm giao thông, nó vừa mới nhấp nháy.”
Hình như cũng không phải chuyện gì khá hơn, là một học viên trường dạy lái xe, Vu Thần An vô cùng xấu hổ, thấy vô cùng có lỗi, cậu vừa mới thi qua môn một mà….”
“Chờ cái vé phạt này gửi đến thì điểm năm nay của tôi liền hết sạch luôn.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Cảnh cáo em, nhanh chóng lấy bằng lái, tài xế tôi đây còn phải thi lại một lần nữa mới có thể lái xe tiếp, đều do em tùy tiện vi phạm luật giao thông, em không lấy được tấm bằng để đến lái xe cho tôi mà không biết ngại sao?”
Vu Thần An bị ‘giáo huấn’, ủ rũ chán nản: “Thật sự xin lỗi.”
Nhưng Hoắc Cẩm Đường không chấp nhận lời xin lỗi của Vu Thần An, chạy xe chậm lại rồi dừng ở bên đường.
“Bây giờ không sao.” Hoắc Cẩm Đường nói với Vu Thần An, “Em có thể vi phạm một lần nữa.”
Trước khi trở về hưởng thụ bồn tắm mát xa cùng áo choàng tắm cao cấp và uống rượu sang chảnh ngắm cảnh đêm, Vu Thần An ở trong xe bị Hoắc Cẩm Đường bắt ‘nộp phạt’ vì làm trái luật giao thông đường bộ.
Hoắc Cẩm Đường ấn lại môi Vu Thần An, hắn cảm thấy vô cùng khó tin, “Đôi khi cũng không biết em lấy đâu ra lá gan lớn như vậy để trêu ghẹo tôi, lần đầu tiên gặp mặt đã nói muốn lên giường đi thuê phòng, muốn làm bạn tình, bây giờ đang thì lái xe cũng dám sát lại gần.

Này, hôn đủ chưa?”
Vu Thần An suýt chút nữa thở không nổi, đương nhiên cậu muốn nói: “Đủ rồi.”

“Đủ cái gì mà đủ.” Hoắc Cẩm Đường ngồi dậy, “Trở về lại tính đủ với em.”
Vu Thần An nhìn gò má Hoắc Cẩm Đường, mặt Hoắc Cẩm Đường không lộ ra biểu cảm gì nhưng Vu Thần An luôn có ảo giác rằng hắn đang cười.

Ký ức về lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Cẩm Đường đột nhiên thật trở nên thật xa xôi, khi đó cậu còn nghĩ, người đàn ông này trông có vẻ lạnh lùng khó tiếp xúc, hay là thôi đi.

Cậu đã nói như vậy với tiểu Lệ, tiểu Lệ rất khinh bỉ, nói nếu thế thì cậu quá vô dụng, chuyện này cũng không làm được thì cậu dẹp đường hồi phủ đi.
Hóa ra sẽ không có khuôn mặt nào luôn lạnh lùng, chỉ cần gặp được người sẵn lòng làm họ cười thì họ sẽ cười mãi không thôi.
Vu Thần An nhớ tới tin nhắn mình vừa xem, cậu lại có chút không tình nguyện nói cho Hoắc Cẩm Đường.

Hoắc Cẩm Đường cũng chẳng phải là công cụ vạn năng của cậu mà phải giải quyết mọi vấn đề nan giải cho cậu.
Hơn nữa…..
Cậu thật sự không muốn Hoắc Cẩm Đường biết khía cạnh kia của mình.
Không tươi mới như nắng trời, cũng chẳng trong sáng, thậm chí còn có nhiều ý nghĩ đen tối, bày mưu tính kế với người lạ để trả thù, ‘hiểm độc’ thế nhưng lại ngu ngốc, đã bị lừa tiền còn bị đe dọa.

Có lẽ Hoắc Cẩm Đường sẽ nghĩ sao hắn lại thích một người như vậy.
Tuy tiểu Lệ có sai, nhưng chính cậu cũng không đúng, bởi vậy cậu nên trả giá cho sai lầm của mình, và cho dù phải nhận hình phạt gì cũng không thể trốn tránh.
Vu Thần An muốn gạt Hoắc Cẩm Đường, lúc nào Hoắc Cẩm Đường cũng như chẳng thèm để ý đến bất cứ cái gì, nhưng cậu muốn sau này Hoắc Cẩm Đường sẽ quan tâm đến thứ gì đó, mà giấc mộng hoàn mỹ của hắn cũng sẽ không bị tan vỡ.
Bình hoa cũng nên tự bảo vệ mình thật tốt.

Không phải sao?
- Kết thúc phần hai-
Editor: Kẻ phản diện đã xuất hiện:)))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi