RẤT YÊU CÔ VỢ ÉP HÔN

Tuyết Thuần xoắn ngón tay nghĩ thầm, những chuyện của phụ nữ thế này để tự cô làm là được rồi, người như anh – cho dù là đang dùng bữa cũng còn nói chuyện công việc qua điện thoại với người khác, bình thường trừ lúc ăn và lúc ngủ ra thì hầu như đều bận công việc. Vậy mà hôm nay, anh lại có thể dành thời gian quý báu để cùng cô mua quần áo với thử lễ phục!

Nghĩ vậy, Tuyết Thuần đưa ra một kết luận: Có lẽ, bữa tiệc ba ngày nữa rất quan trọng!

“Chúng ta đến rồi.” Lại Tư rất lịch sự mở cửa xe cho Tuyết Thuần.

“Thật ra thì những chuyện này em có thể tự làm mà.” Tuyết Thuần không quen với việc đàn ông chăm sóc chu đáo mình, huống chi thân phận của Lại Tư như vậy, khiến cho kẻ tầm thường như cô rất có áp lực.

Ngoài việc của mẹ nuôi ra thì anh thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ: Lịch sự, phong độ, rất biết quan tâm người khác. Người đàn ông như vậy, qua thời gian, sẽ khiến cô động lòng thôi.

Lại Tư mặc cô nói gì thì nói, cầm tay Tuyết Thuần, trước mặt bao người, chẳng chút kiêng dè dẫn cô sóng vai đi vào.

Phía sau đã có ‘đám chó săn’ đang chụp trộm, hành động hôm nay của Lại Tư không chừng ngày mai sẽ được lên báo: ‘Tổng giám đốc Lại cùng phu nhân của mình thân mật đi dạo phố’ gì gì đó.

“Chào mừng Quý khách! Xin hỏi Tổng giám đốc Lại cần mua loại trang phục nào ạ?”

Đây là một trong những cửa hàng của tập đoàn YD ở Star Brigh Center, mấy cô gái ở Cửa hàng nhìn thấy Tổng giám đốc Tập đoàn – điều đầu tiên đương nhiên là ra tiếp đón rồi. Huống chi, Tổng giám đốc Lại là người đàn ông kim cương hoàn mỹ, vẻ ngoài thì lịch sự đẹp trai, thân phận giàu sang, làm vô số cô gái mê say.

Nhưng quá đáng tiếc, Tổng giám đốc Lại đã kết hôn hai tháng trước, làm tan vỡ không biết bao nhiêu trái tim của các người đẹp đấy.

“Chọn cho vợ tôi mấy bộ mẫu mới đẹp nhất đi!”

Thật ra, Lại Tư có căn dặn cấp dưới ở công ty: Mỗi quý, đưa đến tất cả những bộ sưu tập mới ra để cho Tuyết Thuần chọn lựa, nhưng tháng đầu tiên kết hôn cô chạy trốn. Tháng thứ hai thì cô lại ru rú ở nhà. Nghe thấy trang phục, còn chẳng muốn ra khỏi cửa phòng, đối với cô, máy vi tính còn có sức hút lớn hơn là những bộ quần áo đẹp.

Mấy nhân viên bán hàng sững sờ, lúc này mới nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tuyết Thuần, trong lòng âm thầm chắt lưỡi, thì ra đây chính là bà xã của Tổng giám đốc Lại!

Bởi vì Tuyết Thuần là người trầm tính, hơi nhút nhát, vì Lại Tư mà trở thành nhân vật nổi bật, thu hút sự chú ý như vậy, khiến cô hơi muốn chùn bước.

“Vâng thưa Tổng giám đốc Lại! Phu nhân, xin vui lòng chờ một chút, chúng em sẽ mang tới đây ạ.”

Bên ngoài thì đáp lời, nhưng lại lén liếc trộm Tuyết Thuần, thật là một người đẹp hiếm có nha!

Dáng người cao đầy đặn, mái tóc đen thẳng dài đến eo, làn da trắng mịn như ngọc, sống mũi xinh xắn, cặp lông mày màu đen đậm, cặp mắt thì trong veo long lanh, đôi môi anh đào dù không tô son mà cũng đỏ tươi, quá xinh đẹp dịu dàng như vậy bảo sao Tổng giám đốc Lại tuổi tuy còn trẻ mà cam tâm tình nguyện bước vào hôn nhân, ngay cả phụ nữ như các cô đây nhìn thấy cũng tự nhiên sinh lòng yêu thương thân thiết nữa là.

Đứng bên cạnh Tổng giám đốc Lại cao to lịch sự, giống như một cặp uyên ương bước ra từ trong tranh vậy. Trai tài gái sắc – một cặp trời sinh chính là nói họ đấy.

“Ừ, được.” Tuyết Thuần nhẹ nhàng đáp lời, hơi ấm liên tục truyền vào lòng bàn tay, làm cô không thể kìm lại được tiếng tim đập thình thịch.

Nhân viên bán hàng thật ấm lòng, phu nhân Tổng giám đốc rất tốt người đó nha! Hoàn toàn không có vẻ kỳ thị, khinh khỉnh, coi thường người khác của những kẻ giàu có. Ánh mắt của cô lộ ra vẻ rất điềm đạm, không có kiểu tự cao tự đại, làm cho người ta rất muốn gần gũi đấy. Hơn nữa Tổng giám đốc và vợ mình rất ân ái nha, từ đi vào đến bây giờ Tổng giám đốc vẫn luôn nắm bàn tay nhỏ của vợ.

Tâm tư con người ta có lúc rất đơn thuần, trực giác cho cô nhân viên bán hàng thấy rằng thích Tuyết Thuần.

Không bao lâu, trước mặt Tuyết Thuần xuất hiện hàng loạt trang phục và giầy nhiều màu sắc, vì để làm vui lòng Tổng giám đốc và phu nhân nên đã sử dụng tất cả nhân viên bán hàng tới.

Tuyết Thuần bỗng thấy thật đau đầu, rồi hoa cả mắt, hầu như không cách nào từ chối.

“Phu nhân da trắng mịn, dáng người đầy đặn, chiếc đầm lụa hoa nhỏ màu hồng này rất hợp, phu nhân mặc vào sẽ rất hấp dẫn, nữ tính đấy ạ.”

Tuyết Thuần nhìn chằm chằm vào chiếc đầm lụa màu hồng không chớp mắt, trên cổ chiếc đầm đính mấy viên kim cương trắng nhỏ, tay áo cánh sen thêu mấy đóa cúc vàng đơn giản, ngực và thân váy điểm xuyết những nụ hoa nhỏ. Ánh mắt Tuyết Thuần che giấu khát vọng.

Nhưng không nên, vì từ lúc 14 tuổi trở đi cô đâu còn là công chúa nữa, không hợp để mặc chiếc đầm đẹp như vậy.

Thấy Tuyết Thuần không trả lời, nhân viên bán hàng suy đoán: hay là phu nhân không thích phong cách bản số lượng có hạn toàn cầu này của Cửa hàng?

Nghĩ đến đây, mắt liếc quần áo Tuyết Thuần mặc trên người một cái. Bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là phu nhân thích thoải mái chút. Vì vậy lại lựa ra một bộ khác: “Cái này có nét tương đối truyền thống, làm thủ công tinh xảo, kết hợp giữa yếu tố quân phục phương Tây và thêu thùa của Trung Quốc, phụ nữ mặc lên chẳng những trang nhã thoải mái mà còn tôn lên được những đường cong mềm mại nữa.”

Loại cảm giác ‘được’ người niềm nở tiếp đón, lựa chọn cho những bộ đồ đẹp này, Tuyết Thuần có chút lâng lâng không thật.

Từ khi trở thành trẻ mồ côi, tự nhiên Tuyết Thuần không có sở thích mãnh liệt đối với quần áo cũng như đồ trang sức đeo tay nữa, không hề chạy theo mốt quần áo giống những cô gái khác, cũng không hứng thú với việc đi mua sắm, bởi vì việc đó làm lãng phí tiền bạc. Quần áo giày dép hàng ngày của cô hầu như toàn mua đồ cũ, bởi vì có thể tìm được mấy thứ có giá cả phù hợp nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi