RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

“Cố Minh Thành đối với con có ý kiến rồi?” Khương Lịch Niên hỏi。

“Không biết。”

“Chê con từng ly hôn,nhưng mà những người tầng lớp như anh ta,chê những điểm này của phụ nữ mình cũng không sai cả!”

Khương Lịch Niên không biết,bản thân nói những lời này,mang lại một tổn thương rất lớn cho con gái mình。

Vốn dĩ cô ta đang suy đoán ý định của Cố Minh Thành,hiện nay Khương Lịch Niên lại mang những chuyện này toàn bộ nói ra,ép buộc cô ta không thể không đối mặt với sự thật,trong lòng đường nhiên buồn phiền。

Cô ta không cam tâm,lại quay về biệt thự của Cố Minh Thành,cửa không khoá,không phải nói đi công tác sao?

Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng về đây,vốn dĩ anh ta đang ngồi trên ghế sofa,hỏi một câu,“Sao lại về đây vậy?”

Khương Thục Đồng không nói gì hết,bước đến trước mặt Cố Minh Thành,ngồi trên đùi anh ta,đôi tay quằng lại cổ anh ta,đang chà xát trên mặt anh ta,“Có phải không thích em nữa không?”

Một câu nói nũng nịu,khiến trái tim của Cố Minh Thành trở nên vô cùng dịu dàng。

“Không có ,nhưng có khi,sự xa cách sẽ trở thành một vực thẳm。” Cố Minh Thành cuối cùng đã nói ra mục đích chính của anh ta。

Khương Thục Đồng ôm lại cổ của anh ta,“Với anh,em cũng nghĩ qua nhiều lần chia tay,nhưng mà cũng không nở!”

Cố Minh Thành không đoán được Khương Thục Đồng lại nói những lời này,“Ả?Nghĩ qua mấy lần?Vì đều gì?Anh không tốt sao?Hay là anh không được?”

Đôi tay sờ vào sau lưng cô ta,lực ma sát khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy nhột。

“Rất nhiều nguyên nhân,nghĩ qua rất nhiều lần。Đối với anh không hiểu rõ,không gần với trái tim của anh,cảm thấy cùng anh càng ngày càng xa,rất nhiều nguyên nhân - - ” Khương Thục Đồng trả lời。

Chuyện không tốt hay là không được,ý của Cố Minh Thành là gì,cô ta đương nhiên hiểu,nhưng cô ta không muốn trả lời。

Cố Minh Thành rất lâu cũng không nói chuyện。

“Kiểm điểm xong chưa?Hiện nay đến nhận lỗi sao?” Cố Minh Thành hỏi。

“Em không biết em sai ở chỗ nào。” Khương Thục Đồng chặt chẽ dựa vào anh ta,thân thể của hai người từ từ có tiết tấu bắt đấu lắc lư。

Cố Minh Thành đột nhiên đè Khương Thục Đồng dưới thân anh ta,chỉ vào chỗ mềm mại trước ngực cô ta,“Chỗ này,đàn ông nào cũng tuỳ tiện sờ được sao?”

Đôi mắt của Khương Thục Đồng trước tiên là ngạc nhiên,tiếp theo thì nhớ rồi, dù sao hôm nay Từ Mậu Thận giúp cô ta chùi áo cô ta cũng để ta đó,cho nên,ấn tượng sâu đậm。

“Sao anh biết được?Anh cho em đi là vì mục đích này sao?Theo dõi em sao?”

“Em nói là anh quan tâm em không được sao?” Khẩu khí của Cố Minh Thành có nữa phần đùa giỡn。

Khương Thục Đồng cảm thấy,chuyện cô ta và Từ Mậu Thận, có thể hiềm khích trong lòng của Cố Minh Thành đã không còn sâu nặng,cho nên mới nói đùa với cô ta như vậy,trong lòng cũng đã buông xuống chuyện này。

Gần tết。

Khương Thục Đồng luôn về nhà,giúp ba chuẩn bị đồ đón tết,nếu như không gì thay đổi,Khương Thục Đồng có thể ở lại nhà cùng cha đón tết,dù sao cô ta và Cố Minh Thành không đính hôn,cũng không có kết hôn。

Hôm đó,Khương Thục Đồng từ siêu thị mua được ba thùng dầu đậu phộng,còn có chút đồ đón tết,mang về nhà cho cha,tiếp theo cô ta phải đến xưởng may,cuối năm rồi,trong xưởng cũng rất bận rộn,gần đây,cô ta ít khi đi Thượng Hải,cửa hàng bên đó đã ổn định rồi,không cần cô ta phải thường xuyên đi。

Hải Thành chính là nơi sau này cô ta sẽ ở lâu dài。

Hôm đó trước khi đi,cha đột nhiên gọi lại Khương Thục Đồng,giống như có điều gì đó muốn nói。Khương Thục Đồng hỏi chuyện gì vậy?

Nhưng mà cha cứ úp úp mở mở,lại không nói gì nữa。

Trước đây quan hệ giữa cha không gần gũi cho lắm,cũng chưa từng có giấy phút nào nói chuyện trong lòng như vậy,giống như hiện nay quan hệ hai người đã tốt,nhưng mà,Khương Lịch Niên thế nào cũng không chịu nói。

“Thôi đi,cũng không có gì,đều là chuyện cũ trước đây rồi!Hiện nay nhớ lại,thực sự cũng không cần thiết phải nói với con!”Thần thái hổ thẹn mà lại che giấu của cha,khiến Khương Thục Đồng cảm thấy nhàm chán。

Trên đường đến xưởng may,Khương Thục Đồng nhớ lại di ngôn của mẹ trước khi chết,thực sự cũng không phải lời nói quan trọng gì cả,nhưng vì sao cha trước đây không cho cô ta chứ?

Bên xưởng may rất bận,Khương Thục Đồng rất nhanh đã quên đi chuyện này!

Sau đi quay về biệt thự Cố gia,Cố Minh Thành nhận được thiệp mời của hiệp hội nào đó bên Úc。

Hiệp hội này cũng quan trọng đó,thiệp mời xem ra cũng rất cao cấp đó,nội dung phiên dịch ý đái khái nói là:Hội thanh niên lãnh tụ。

Thời gian cũng dài đó,khoảng một tháng đó。

“Năm mới cũng không ở trong nước sao?” Khương Thục Đồng cầm trên tay tấm thiệp mời mạ vàng,hỏi anh ta。

Rất thất vọng đó,tuy rằng hai người không sống chung một nhà,cũng đều tại Hải Thành,muốn gặp mặt khi nào cũng được,hôm mùng một tết,Khương Thục Đồng cũng muốn gặp Cố Minh Thành,muốn ở ngay ngày mùng một tết đó nói với anh ta “Minh Thành,em yêu anh!”

Thực sự cũng không phải cố tình chọn ngày đó,mà là cảm thấy mùng một tết vẫn phải có gì khác với ngày thường chứ。

“Một mình anh cô đơn đón tết cũng không có ý nghĩa gì,đúng lúc đây là thời cơ tốt để mở ra một thị trường quốc tế,gia tăng quan hệ。Sau này tiền như nước chảy vậy,ào ào đỗ vào。” Đang nói,tay anh ta kê trên vai của Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng liền di chuyển nằm vào trong lòng anh ta,thuận tiện nhìn vào lịch trình,bên trong có một mục,Cố Minh Thành phải phát biểu。

Khương Thục Đồng cảm thất rất tự hào,người bên cạnh này,lãnh tụ thanh niên,rất lợi hại đó。

Tuy rằng trong lòng cũng có chút tự bi,nhưng mà cũng không ảnh hưởng lòng tin cô ta đối với tình yêu。

“Khi về nước có thể đã là tháng hai rồi sao?” Khương Thục Đồng hỏi。

“Ừ。”

Trong lòng Khương Thục Đồng đặc biệt không nở rời xa anh ta,lại dựa vào trong lòng anh ta。

“Không nở anh đi sao?” Cố Minh Thành nghiêng đầu qua, đôi mắt rũ xuống nhìn Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng lại gật đầu。

Vì Cố Minh Thành phải đi công tác,cho nên hai người cũng đặc biệt bận rộn,sáng đêm đều bận rộn như vậy。

Lần trước Khương Thục Đồng mang sự lo âu không thể sinh con nói với Cố Minh Thành,trong lòng đã thản nhiên rất nhiều,tâm trạng của Cố Minh Thành cũng không để ý lắm,tâm trạng của Khương Thục Đồng cũng thả lõng rất nhiều。

Có thể đã biết được bản thân không thể sinh con,cũng có thể cảm thấy chuyện sinh con nên tuỳ duyên,cho nên,cô ta gần đây cũng không có thử que。

Luôn cảm thấy với đứa con cũng là một duyên phận,duyên phận chưa đến,đứa con cũng không đến。

Tuy rằng bác sĩ nói thể chất của cô ta là thể chất hàn,chỉ nói là hơi khó để mang thai,chứ không có nói là vô sinh,cô ta luôn cảm thấy có thể đợi chờ vào tương lai。

Cứ như thế này,gần một tháng sắp trôi qua rồi。

Âm lịch hai mươi lăm,dương lịch ngày mười chín tháng một。

Ngày này,Khương Thục Đồng vĩnh viễn cũng không thể quên đi。

Bởi vì chiều mai Cố Minh Thành lên máy bay,phải đến Thụy Sĩ,cô ta muốn đến công ty gặp anh ta,có thể sẽ tiễn anh ta đến sân bay。

Khương Thục Đồng vẫn thích mang giày cao gót,dù cho đang mang đôi giày rất cao đi nữa,cô ta cũng bước đi rất nhanh。

Trên mặt nở một nụ cười,nhanh chóng đã bước đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。

Đang muốn gõ cửa,bên trong lại truyền ra giọng nói của Khương Vũ Vi。

Chuyện Cố Minh Thành đi Thụy Sĩ,Khương Vũ Vi đương nhiên biết,cô ta chính là muốn thừa cơ Cố Minh Thành phải đi xa,khiến hai người chia ra,dù cho không thể chia ra,cũng khiến trong lòng Cố Minh Thành có sự lo âu đối với Khương Thục Đồng。

“Cố Tổng,anh biết được thân thế của Thục Đồng không?Có biết bác hai của tôi vì sao không tốt với cô ta không?” Khương Vũ Vi hỏi một loạt。

“Không biết,cũng không quan tâm。”Cố Minh Thành lạnh lùng trả lời。

Khương Vũ Vi y như không quan tâm thái độ của Cố Minh Thành,hôm nay cô ta sẽ không giữ lại gì cả,mang những chuyện bản thân biết được toàn bộ nói cho Cố Minh Thành biết,còn chuyện Cố Minh Thành sẽ có phản ứng như thế nào,cô ta cũng không quan tâm。

“Thục Đồng là con của bác gái tôi,khi đó bác gái tôi còn đang làm việc tại viện nghiên cứu,sau khi làm xong nghiên cứu thường hay về tối,có một đêm,bà ta một mình,sau khi tan sở bác hai tôi nói đến đón bà ấy,khi đó chưa có điện thoại,muốn liên lạc cũng không dễ,nói trước là đợi ở một đầu đường nào đó,nhưng mà bác gái tôi đi sai đường,đi vào một con hẻm lẻo lánh,gặp được một người,người đó đã làm bác gái tôi - - cái đó rồi。Cố Tổng,anh là đàn ông,anh hiểu mà - -”

Khương Vũ Vi mang theo khẩu khí thấy người gặp nạn mà bản thân vui mừng vậy。

Khương Thục Đồng đứng bên ngoài nghe đến trong đầu kêu vù vù, mẹ bị - - Bị cưỡng bức rồi!

Nói như vậy,cô ta là con gái của kẻ cưỡng bức?

Những chuyện còn lại,khổng cần nói,Khương Thục Đồng cũng đã biết, khi cha nhìn thấy mẹ,quần áo của mẹ không gọn gàng,cha đã biết được,cha đã chịu không nổi sự đau buồn trong lòng,luôn đi uống rượu,uống say rồi lại nói cho chú ba biết。

Câu chuyện này,có thể Khương Vũ Vi sớm đã biết được,cũng có thể mới biết。

Đây là tuyệt chiêu của cô ta。

Nhưng mà cô ta đã tính toán sai lầm,rõ ràng một chút ít cũng không ảnh hưởng đến Cố Minh Thành,“Nói xong chưa?Có thể ra ngoài rồi đó!”

Khương Thục Đồng đã nhanh chân rời khỏi phòng làm việc của Cố Minh Thành,vì đang là giữa trưa,những người ngồi thang máy đi ăn cơm rất nhiều,Khương Thục Đồng không muốn bộ dạng khốn đốn này của cô ta lại bị người khác nhìn thấy,cho nên cô ta đã chọn đi cầu thang。

Bước chân của cô ta vội vàng,sắc mặt tái nhạt,bên tai chỉ có một câu nói:Cô ta là con gái của kẻ cưỡng bức,cô ta là con gái của kẻ cưỡng bức- -

Nghĩ rằng hôm đó,chuyện cha muốn nói chắc có thể là chuyện này,chính là ngày cô ta đem dầu đậu phọng qua đó,nhưng mà cha không biết nên nói như thế nào。

Cho nên,nhiều năm qua,cha đối xử với cô ta không tốt,cũng là chuyện bình thường。

Bên khoé môi của cô ta nở ra một nụ cười như đã suy sụp,thực sự đã suy sụp rồi,cô ta quẹo qua,muốn xuống dưới lầu。

Đúng lúc Khương Vũ Vi bước ra từ phòng làm việc của Cố Minh Thành,nhìn thấy Khương Thục Đồng,cô ta lạnh lùng cười,he,không đả kích được Cố Minh Thành,trái lại đả kích được Khương Thục Đồng,như vậy cũng tốt,muốn xem thử lòng tự bi của cô ngày nào sẽ suy sụp。

Khương Thục Đồng vội vàng quẹo qua cầu thang,cô ta không chú ý,liền từ trên cầu thang lăng xuống,đã lăng hơn một phần ba của cầu thang,cú lăng từ cầu thang khiến đầu và bụng của cô ta đau。

Đúng lúc Tiết Lan nhìn thấy,Tiết Lan mỗi ngày ăn xong cơm đều có thói quen đi cầu thang,để giảm cân,nhìn thấy Khương Thục Đồng,nhanh chóng đỡ cô ta dậy。

Đầu của Khương Thục Đồng lăng đến kêu vì vù,bụng đau ngầm ngầm。

Tiết Lan nhanh chóng hỏi Khương Thục Đồng bị sao vậy,Khương Thục Đồng nói không có chuyện gì,chuyện xấu hổ như thế này không thể nói cho Cố Minh Thành biết,không thôi anh ta sẽ cười chết bản thân。

Tiết Lan luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn,nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Thục Đồng,cô ta đã nhịn lại ,“Tôi biết,tôi biết,tôi sẽ không nói với Chủ tịch đâu!”

Khương Thục Đồng vội vàng từ tầng dưới vào trong thang máy,trên người cô ta vô cùng khó chịu,thân dưới cũng thấy đau,cô ta cảm thấy không thể bước đi được nữa,liền lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Mi,Bạch Mị luôn gửi wechat cho Khương Thục Đồng,quan hệ giữa hai người đã trở thành bạn thân,gần đây đã cận tết,Bạch Mi không cần ra nước ngoài công tác,luôn ở lại trong nước。

Sau khi Khương Thục Đồng nói tình trạng của bản thân,Bạch Mi cũng không hỏi nhiều,Bạch Mi đã đến đây。

Vì ở gần nhau,Khương Thục Đồng ở dưới toà nhà đợi khoảng năm phút,Bạch Mi đã đến đây。

Khương Thục Đồng bước lên xe。

Khi Bạch Mi đang muốn khởi động xe,ánh mắt tình cờ đã nhìn sang hướng của Khương Thục Đồng。

Đôi chân của Khương Thục Đồng bè ra,cánh tay của cô ta dựa trên cửa sổ,tay đang xoa trên trán。

“Thục - - Thục Đồng,cô - - Cô có thai sao?” Bạch Mi hỏi。

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi