RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Cố Minh Thành trở về quốc tế Phong Thành, quả nhiên Khương Thục Đồng không có ở đây, cả căn phòng trống trơn, không còn lại thứ gì, điều đó như đang viết thành dòng chữ: Em đã đi rồi, đừng tìm em nữa

Cố Minh Thành ngồi trên sô pha hút thuốc, làn khói dày đặc tỏa vào mặt anh

Mắt anh hơi nhắm lại, suy nghĩ về việc này: nếu Khương Thục Đồng không biết sự thật, chỉ dựa vào những thông tin mà anh làm lộ ra ngoài, cô ấy nhất định sẽ nửa tin nửa ngờ, rồi sẽ hỏi anh cho ra lẽ, năm đó, có thật là ông ngoại của cô đã làm ra chuyện đó, nhưng bây giờ, cô không đợi anh giải thích mà bỏ đi, giải thích duy nhất cho sự việc này là: cô ấy sớm đã biết được sự thật, sau khi đã đối chiếu hai sự việc, cô ấy sẽ phát hiện ra anh càng đáng hận

Nhưng sao cô ấy lại biết được?

Sao cô ấy biết được sự thật, nhưng trước mặt anh cô lại có thể tỏ ra bình thản, như chưa từng xảy ra chuyện gì

Và cần phải tin tưởng anh bao nhiêu, yêu anh bao nhiêu nữa, mới có thể tha thứ cho những gì mà nhà họ Cố đã gây ra cho gia đình họ

Sau khi tờ giấy này bị lộ ra ngoài, làm cho cô ấy không thể chịu đựng được nữa

Dường như khi anh và Khương Thục Đồng ở bên nhau thì lại xuất hiện nhiều rào cản, mọi thứ đều không được thuận lợi

Đây là ý trời sao?

Thư ký gọi điện đến, nói là đã tìm được manh mối mới

Cố Minh Thành cho đem tất cả chứng cứ đến quốc tế Phong Trần

Thư ký đem tài liệu đến rồi đi

Cố Minh Thành xem lại đoạn phim trên ti vi

Anh phát hiện một người, hằng ngày cô ta đều đến thùng rác của quốc tế Phong Thành để nhặt rác, cứ như vậy được khoảng một tháng hơn, dần dần, cô ta dường như đã có kinh nghiệm, biết được đâu là rác trong phòng làm việc của Cố Minh Thành

Người này làm như vậy, hình như sau khi sự việc của Diệp Hạ bị lộ ra ngoài, cô ta đang chờ đợi để tìm ra manh mối, dấu vết mới.

Quả nhiên, đã để cô ta nắm được sơ hở, đó là vật do chính tay Cố Minh Thành viết, phía sau còn đóng mọc của quốc tế Phong Trần

Người này là Khương Vũ Vi

Cố Minh Thành cười một cách gượng gạo, là do anh quá sơ suất, có lẽ ông trời muốn trừng phạt anh, muốn làm sự ích kỉ nhỏ nhoi trong anh lớn dần, giống như làm cho một chút ý nghĩ tư lợi mà anh muốn giấu Khương Thục Đồng cũng không thể giấu được, đều bị phơi bày trước mặt cô

Được rồi, bây giờ cả thế giới đều cho rằng Lục Hải đã khiến cho Diệp Hạ trở nên như vậy

Có lẽ chỉ có Khương Thục Đồng mới biết được sự thật vốn không phải như vậy

Anh lai gọi cho Khương Thục Đồng, cô ấy vẫn còn khóa máy

Anh rất tức giận, bởi vì mỗi lần xảy ra chuyện, cô đều trốn chạy, không nói một lời nào

“Bốp” anh ném điện thoại về phía chiếc ti vi, đập bể chiếc ti vi, điện thoại cũng bị ném bể

Mẹ nó

Khương Thục Đồng oán trách anh, chẳng lẽ anh không giận cô?

Tại sao ngay cả cơ hội để giải thích cô cũng không cho anh?

Cho dù tính tình anh tốt đến mấy, cũng không chịu được tính tình này của cô, xảy ra chuyện là trốn mất

Anh sử dụng điện thoại của quốc tế Phong Thành để gọi điện cho thư ký, “Làm cho người phụ nữ đó biến mất” anh ra lệnh

Thư ký ngập ngừng rồi nói:“ Tổng tài, giết người là phạm pháp, mặc dù có thể thoát khỏi tội này, nhưng nếu làm vậy vi hạng người này, thì thật không đáng.”

Đoạn phim đó, thư ký cũng đã xem qua rồi, nên biết được người mà tổng tài nói đến là “Người phụ nữ” nào

“Tôi không nói giết cô ta, chỉ là làm cô ta rời khỏi Hải Thành, còn dùng cách nào, thì anh tự suy nghĩ, tôi không muốn nhìn thấy cô ta, cũng không muốn nhắc đến người phụ nữ này” anh nói xong lập tức gác máy

Đối với chuyện này, người phải nổi giận không chỉ có Khương Thục Đồng, mà còn có anh, vì anh là người bị đổ oan, cô ta dựa vào cái gì mà ngay cả cơ hội để anh tự biện minh cho mình cô ta cũng không cho, cứ như vậy mà bỏ đi? Ngược lại, đối với hành động này của cô, xảy ra chuyện là bỏ đi không nói gì, anh cảm thấy bất mãn

Thích làm gì thì làm đi

Điện thoại bị anh ném hư, anh cũng không thèm đi sửa, cô ấy gọi được thì gọi, không được thì mặc cô

Đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành tức giận đến vậy

Anh không tìm cô nữa mà để cô tự động trở về

Viết tờ giấy đó là lỗi của anh, nhưng việc bỏ đi lại là lỗi của cô

Chẳng lẽ cô không hiểu anh con người của anh sao?

Về phía Khương Thục Đồng, ngồi trên máy bay mà cô cứ khóc suốt, điện thoại từ trong túi rơi ra ghế, cô cũng không hay biết, đối với việc đi nước ngoài, cô có chút hối hận, bây giờ cô lại muốn quay về

Đến Benin, cô đón taxi ở sân bay, rồi rời khỏi đó, mới phát hiện mất điện thoại

Bởi vì thời gian gấp rút, nên lúc ở sân bay, cô đã không sử dụng wifi, sau đó mới phát hiện điện thoại cũng bị mất.

Có hơi thất thần, dường như ông trời không muốn để cô và Cố Minh Thành ở bên nhau

Vốn dĩ mục đích lần này cô ra nước ngoài là để né tránh các phóng viên, nhưng điện thoại lại bị mất, nên cô cảm thấy việc ra nước ngoài lợi bất cập hại

Đến khách sạn, cô cảm thấy muốn nôn mửa, lại không rành đường ở đây, không biết đường tới bệnh viện, nên chỉ có thể ráng chịu đựng, lên giường ngủ một giấc trước đã

Việc mua một chiếc điện thoại khác, Khương Thục Đồng tạm thời chưa nghĩ đến, nếu liên lạc với người trong nước, nhất định sẽ lại trở thành tin tức nóng hổi, lan truyền khắp nơi, lại càng phiền phức hơn

Việc Cố Minh Thành đã làm, anh ta đã có tính toán từ trước, cô tạm thời không muốn liên lạc với anh

Cứ như vậy cô ngủ mê trên giường hết mấy ngày, ăn không được, tối thì không ngủ được, tâm trạng cô cực kỳ tệ.

……

Cố Minh Thành vì để bản thân không nhớ tới Khương Thục Đồng nữa, nên đã tìm việc khác để làm

Anh ở bệnh viện Chúc Vân tìm được một vị bác sĩ tâm lí để trị bệnh cho Diệp Hạ, anh tạm thời không được nghĩ đến Khương Thục Đồng nữa

Điện thoại của anh cũng tạm thời không đổi, anh cảm thấy mình phải thật bình tĩnh, anh cũng không đi tìm Khương Thục Đồng nữa, vì cô không còn là đứa trẻ lên ba, nếu cô đã có bản lĩnh rời khỏi nhà, thì cô phải gánh chịu hậu quả của việc mà cô đã làm

Anh không phải là người tốt tính như vậy

Hôm đó lúc đưa vị bác sĩ đó từ bệnh viện về nhà chữa bệnh cho Diệp Hạ, đúng lúc bị Khương Lịch Niên nhìn thấy

Hôm ấy Khương Thục Đồng cũng vừa gọi điện về cho Khương Lịch Niên, cô ấy nói muốn về nhà, cô thấy một mình ở nước ngoài cô đơn quá, nên cô muốn về nhà và nói chuyện với Cố Minh Thành, cô cảm thấy việc mình bỏ đi như vậy là không đúng

Khương Lịch Niên nói thẳng: “bọn kí giả bây giờ vẫn còn đứng canh ngoài cửa, hơn nữa, con không cần lo lắng về Cố Minh Thành, hai ngày nay ta luôn để mắt tới hắn, hôm nay hắn ta có đưa một cô gái xinh đẹp về biệt thư Bán Sơn của mình, gã đàn ông như vậy, con còn nhớ tới anh ta làm gì? Cha sớm đã nói rồi, hắn ta chỉ là đang chơi đùa với con, xem con như món đồ chơi thôi, con lại không tin.”

Khương Thục Đồng dùng trạm điện thoại công cộng bên đường để gọi về, lúc này, ở quốc gia này—Benin, trời đang đổ mưa

Khương Thục Đồng thẩn thờ đứng trong trạm điện thoại đó

Benin là một đất nước khá đặc biệt, kiến trúc ở đây khá giống với kiến trúc của hầu hết các nước ở Châu Phi, thấp, nhưng rộng rãi, không giống như Trung Quốc, ở đây khắp nơi đều là người da đen, vì vậy khi sống ở đất nước này, Khương Thục Đồng trông rất đặc biệt, nhìn cô khác hẳn so với mọi người

Điện thoại của Khương Thục Đồng lại gọi cho tên Cố Minh Thành đó, điện thoại anh lại khóa máy

Khóa máy thể hiện rất nhiều điều: Cố Minh Thành là một thương nhân, không thể dễ dàng khóa máy. Anh ta khóa máy vào lúc này có nhiều ý nghĩa: để tránh sự làm phiền của nhóm phóng viên, không muốn dính líu gì tới chuyện này nữa, còn nữa, anh không muốn để Khương Thục Đồng tìm thấy anh

Anh cũng sẽ không đi tìm Khương Thục Đồng nữa

Khương Thục Đồng cúi đầu cười nhẹ: chỉ là do mình quá xem trọng bản thân thôi

Cũng có thể việc anh ta dắt người phụ nữ xinh đẹp khác về nhà, không tệ như cha nghĩ, nhưng điều đó ít nhất đã chứng minh rằng, anh ta đang bận làm một việc khác

Là do tự bản thân cô quá lụy, quá si tình, cô không phải người phụ nữ duy nhất của anh

Mấy ngày nay, Khương Thục Đồng có gọi điện cho Cố Minh Thành, nhưng vẫn không gọi được vì anh vẫn cứ khóa máy, làm cô đột nhiên không muốn về nước nữa

Cô muốn đến một đất nước không có sự hiện diện của anh, bắt đầu một cuộc sống mới, ở bên anh, cô cảm thấy rất mệt

Lúc nào cũng có chuyện để lo lắng, dường như ông trời luôn đem đến rắc rối cho hai người, không gặp chuyện này cũng gặp chuyện kia

Lúc này, cô như đã trút được gánh nặng trong lòng

Cô trở về khách sạn, đứng trước bản đồ thế giới nhắm mắt rút thăm, rút trúng nước nào cô sẽ đến nước đó, đem vận mệnh của mình phó mặc cho trời

Tay cô không ngừng mò mẫm trên bản đồ thế giới, sau một lúc, cuối cùng tay cô dừng lại ở một đất nước, đó là nước Đức

Một thành phố rất rõ nét-- Frankfurt

Khương Thục Đồng đã làm hộ chiếu đi Đức, ít hôm nữa sẽ đi Frankfurt

Những ngày rời khỏi cuộc sống của anh, Khương Thục Đồng cảm thấy rất bình yên, tâm tĩnh như dòng nước lặng, cũng có thể nói là, lòng cô như giọt nước đọng lại

Không gì có thể quấy nhiễu, làm cô phiền lòng

……

Ở biệt thự Bán Sơn

Bác sĩ tâm lý đang chữa bệnh cho Diệp Hạ, bệnh này tốn khá nhiều thời gian để chữa trị, huống chi Diệp Hạ mới được chữa trị lần đầu

Bác sĩ tâm lý hỏi bà rất nhiều chuyện nhưng bà chỉ gật hoặc lắc đầu

Bác sĩ tâm lý nói với Cố Minh Thành: “ Cố tổng”

Cố Minh Thành đang hậm hực hút thuốc, không để ý, nên không nghe thấy gì

Bác sĩ tâm lý phải gọi mấy lần “ Cố tổng”, anh mới hoàn hồn trở lại “Sao?”

“Bệnh của phu nhân, muốn trị khỏi không phải là chuyện dễ dàng, với lại bệnh của bà đã nhiều năm, không ai nói chuyện với bà, bây giờ muốn bà mở miệng nói chuyện là rất khó.” Bác sĩ tâm lý thấy Cố Minh Thành không để tâm lắm.

Không nằm ngoài dự đoán, Cố Minh Thành sớm biết vị bác sĩ tâm lý kia sẽ nói như vậy

“Có thể trị khỏi không?” anh mới hỏi, anh phủi bỏ tàn thuốc, bỏ chúng vào gạt tàn

“Có thể, tôi đoán, thần kinh của phu nhân không có vấn đề gì, có hy vọng sẽ khỏi bệnh, chỉ có điều phải tốn một khoảng thời gian khá dài.” bác sĩ tâm lý kia lịch sự nói, vừa nhìn là biết cô xuất thân trong gia đình có gia giáo

“Vậy làm phiền cô rồi” Cố Minh Thành dường như đang cố nhớ lại tên của vị bác sĩ này, nhưng không tài nào nhớ ra, anh hơi chau mày

Bác sĩ tâm lý mới cười, nói: “Cù, gọi tôi Tiểu Cù là được”

“Cám ơn cô, bác sĩ” Cố Minh Thành tiễn cô về

Mấy ngày trước anh rất tức giận, giận chuyện Khương Thục Đồng bỏ đi, bây giờ, anh bắt đầu nhớ cô, nhớ cô đến phát điên, sau khi tức giận, thì đó mới là những gì anh thật sự nghĩ tới, những ngày không có cô bên cạnh, tâm trí anh dường như không còn ở đây nữa, mà đã đi theo cô mất rồi”

Anh cho thư ký đi mua cho anh một chiếc điện thoại trước, đổi sim khác, mới phát hiện tuyệt nhiên không có lấy một tin nhắn, chỉ có mấy cuộc gọi nhỡ nhưng là của số lạ, có lẽ là quảng cáo

Anh chán nản quăng điện thoại qua một bên

Đến nhà Khương Lịch Niên, ông ta cười một cách lạnh lùng, nói rằng không biết Khương Thục Đồng đã đi đâu, chuyện này Cố tổng cũng có thể điều tra ra, có thể biết được mật thám của anh lợi hại đến cỡ nào, suy nghĩ của Khương Thục Đồng rất đơn giản, có lẽ không xứng với một người có thân phận cao quý và suy nghĩ của thấu đáo như Cố tổng đây

Ngoài sự lo lắng, đối với cô anh nhiều nhất chỉ có sự căm hận, sự căm hận nhưng không biết phải làm thế nào, không còn niềm tin nữa

……

Sau khi nghe Khương Thục Đồng nói hiện cô đang ở Đức, Khương Lịch Niên nói rất tốt, ở bên đó cố gắng tìm một người thích hợp rồi gả cho họ, người Trung Quốc cũng được mà người Đức cũng không sao, ở đất nước xa xôi đó, họ không biết quá khứ của con, con xinh đẹp, tính cách lại tốt như vậy, tìm được một người thật lòng thương yêu con không phải là chuyện khó

Thì ra trong mắt cha mình, quá khứ của Khương Thục Đồng lại đáng xấu hổ như vậy

Khương Thục Đồng trả lời “Dạ, dạ”, nói chuyện xong cô tắt máy, lúc này cô mới phát hiện rằng mình đang bật khóc, nước mắt giàn giụa

Cô khóc vì cái gì chứ, bản thân cô cũng không biết nữa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi