RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Tuy mặc áo lông nhưng cánh tay Cố Tam Nhi vẫn bị Nam Lịch Viện nắm rất chặt, cô không ngừng vùng ra với biểu cảm rất không vui, Nam Lịch Viễn vẫn không chịu buông mà càng siết hơn.

“Em muốn đi vệ sinh!” Cố Tam Nhi nói.

Nam Lịch Viễn biết giờ không phải lúc, với lại địa điểm cũng không thích hợp.

Cố Tam Nhi chạy như bay, chỗ cánh tay ban nãy bị Nam Lịch Viễn giữ lấy, nhìn thấy rất rõ, thực ra có nhà vệ sinh công cộng, nhưng trước cửa phòng rửa tay, Cố Tam Nhi thấy một taxi liền leo lên xe đi mất.

Từ xa, Nam Lịch Viễn đã thấy nhưng không nói, anh biết bản lĩnh của Cố Tam Nhi là chạy trốn.

Anh không ép cô.

Tuy trên thân thể anh không nhịn nổi, nhưng trong lòng thì có thể.

Cố Tam Nhi trên taxi, cảm giác tê tái ở hai cánh tay như bị điện giật qua, cô trừng to mắt, tưởng đầu tuần sau sẽ không về đây, nhưng giờ xem ra tối nay cũng khỏi về rồi.

Cô chỉ mang theo một chiếc túi sau lưng, cặp sách của mình vẫn ở nhà Nam Lịch Viễn, nghĩ 1 lúc, trong túi trừ bài tập toán cũng không có gì, đa số tiết toán cô có thể đối phó được, dù sao cũng là tiết của Hà Đỉnh.

Kiều Kiều thấy Cố Tam Nhi giờ trở về có chút kì lạ bèn hỏi, Cố Tam Nhi không quan tâm, cô ngồi lên bàn gác đầu lên cánh tay mình.

“Sao thế? Sao về sớm vậy? Có gì à? Tối qua ngủ rồi hả? Không chịu nổi anh ta?” Kiều Kiều vỗ vai Cố Tam Nhi.

Sinh viên đều vậy đấy, không có kinh nghiệm thì nói rất hay, cứ như thật vậy.

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!” Cố Tam Nhi bất lực nói nhỏ.

Kiều Kiều khoanh tay, đứng xa nhìn Cố Tam Nhi, “Mà nói đi cũng phải nói lại, chúng ta xanh non như thế mà bị anh ta đoạt mất thì rất tiếc! Chúng ta muốn gì có nấy, phải tìm người mình thích đúng không nào?”

Cố Tam Nhi không đáp, đầu óc trống rỗng.

Từ tuần trước đến nay, Nam Lịch Viễn phát triển mối quan hệ với cô cực nhanh, tuần trước chỉ mới đưa cô lên phòng ngủ, nay đã hôn rồi, còn kéo tay cô, bắt đầu nói những lời mập mờ…

Trước giờ hình tượng anh trong lòng cô chỉ là chú Nam, giờ đã biến thành người đàn ông Nam Lịch Viễn rồi!

“Tam Nhi, Hề Dao và ông xã cậu có quan hệ gì vậy?” Kiều Kiều hỏi.

“Anh ta không phải ông xã tớ!” Cố Tam Nhi không vui quát, một cô gái 19 tuổi, cuộc đời còn chưa bắt đầu đã tiễn cô vào vòng tay một người đàn ông, Cố Tam Nhi cảm thấy Cố Minh Thành đúng là người cha tồi!

“Nếu cô ta cứ quậy như vậy, cậu đừng có để yên, hay tớ giúp cậu điều tra cô ta?” Kiều Kiều nói bên tai cô.

“Khỏi đi!” Nghe vậy, Cố Tam Nhi lại thấy nhức đầu vì Hề Dao.

“Cũng đúng, điều tra cô ta thì ảnh hưởng tình cảm vợ chồng nhà cậu.”

Cố Tam Nhi tối nay lại tiếp tục mất ngủ một cách đáng sợ, cô cứ nghĩ tới trước cổng sân bóng chày, Nam Lịch Viễn nắm tay cô, thêm tối qua, nụ hôn đặt trên trán cô của anh.

Tối nay Nam Lịch Viễn cũng không ngủ, tuy lúc cô ở bên, không cùng cô làm nhưng cô nằm ở phòng đối diện cũng khiến anh an tâm.

Chỗ ấy trở nên cương cứng khó chịu, đến mức rất muốn bùng cháy, anh luôn nghĩ đến dáng vẻ cô, tưởng tượng cô bên dưới mình sẽ cảnh tượng thế nào?

Anh quyết định nếu cô không đồng ý nữa, anh không chắc là sẽ không gượng ép.

Tuy trước giờ anh vẫn luôn thấy cô là một đóa hoa nhu mì, không thể hái được.

Tối qua anh không ngủ, sáng hôm sau anh thức dậy làm thức uống cho cô.

Sinh tố bắp và cam đều làm.

Anh có chút gì đó không tỉnh táo.

Lúc trái cây nằm trong máy xay, tay anh chống lên bàn bếp, gọi điện cho Thái Thái kêu cô tới nhà anh.

Khi Thái Thái tới, anh đã đóng gói xong thức uống, kêu Thái Thái đưa đồ và cặp sách tới trường Cố Tam Nhi.

“Chủ tịch,, sao anh không tự đưa?” Thái Thái tò mò hỏi.

“Hẳn cô ấy không muốn gặp tôi! Nếu tôi đi sẽ không đưa được.”

Thái Thái vừa đưa con đi học, tiện đường.

Nam Lịch Viễn biết lộ trình mỗi ngày của cô nên mới nhờ.

Ly được bỏ trong túi giữ nhiệt rất cao, Thái Thái không thấy ly có dạng gì.

Lái xe tới trường, cô gọi Cố Niệm Đồng.

Cố Niệm đồng khẽ hỏi, “Anh ta đưa chị tới? Hay chị tự tới?”

Thái Thái cười, “Phu nhân sao thế? Sợ chủ tịch vậy hả? Chủ tịch sáng sớm đã làm thức uống cho em, biết em ngại ngùng, khó hầu hạ nên kêu chị đưa tới đó. Lẽ nào em tính bỏ phí tấm lòng của chủ tịch? Ông xã tốt như vậy chị mơ còn không có, em có rồi lại không giữ! Chậc, so đo sẽ tức chết mà!”

Nói đến mức Cố Tam Nhi mặt trắng mặt đỏ, sao ai cũng bảo Nam Lịch Viễn là ông xã của cô vậy?

Đính hôn thôi có kết hôn đâu.

Cố Tam Nhi vừa dậy, xõa tóc xuống kí túc xá thấy không phải xe của Nam Lịch Viễn thì yên tâm rồi.

Cô cầm lấy ly giữ nhiệt, nói với Thái Thái, “Cám ơn chị Tiểu Thái!”

Tiểu Thái thấy Cố Tam Nhi dịu dàng ngọt ngào như thế, khen, “Chả trách chủ tịch nhà chị thích em như vậy!”

Hả, Cố Tam Nhi ngẩng ra, Nam Lịch Viễn thích cô? Thích kiểu gì?

Trời rất lạnh, Cố Tam Nhi vội vã vào kí túc, hôm nay không có nhiều tiết học nên cô muốn chây lười ở kí túc xá.

Trong kí túc, Kiều Kiều và Bối Vy còn chưa tỉnh.

Cố Tam Nhi lấy ly giữ nhiệt ra.

Chiếc ly màu hồng rất xinh, nhưng dung lượng lớn, trên thân ly còn đính kim cương.

“Ồ, ly tình nhân giới hạn của Swarovski kìa!” Kiều Kiều năm trên giường, nghiêng đầu nhìn ly nước, dù sao cũng con nhà có điều kiện nên Kiều Kiều rất rõ đồ hàng hiệu.

Nhưng Cố Tam Nhi không biết gì về hàng hiệu, càng không hiểu ly tình nhân là gì.

“Gì?” Cố Tam Nhi mở nắp ly, mùi hương bắp thơm lừng xông vào mũi.

Nam Lịch Viễn còn đặc biệt chuẩn bị cả ống hút rất to cho cô.

“Ly con gái cậu dùng, ly con trai của anh ta rồi!” Kiều Kiều nói.

Cố Tam Nhi nhìn ly, trong ấn tượng của mình, Nam Lịch Viễn luôn dùng tách trà rất bình thường, màu đen, nên ly này là anh tiện tay lấy thôi nhỉ?

Đúng thật là Nam Lịch Viễn lấy đại trong bếp!

Lúc lấy ly anh mới nhớ, lúc đính hôn Thái Thái đã tặng cho anh món quà này.

Ly tình nhân của Swarovski.

Anh không hứng thú với chuyện này, nhưng đã lấy ly của nữ ra rồi thì hẳn anh cũng nên xài ly nam?

Nên, hôm nay, lúc Thái Thái tiến vào văn phòng chủ tịch thấy ly mình tặng đặt trên bàn, màu đen trông vô cùng trang nhã.

Dù gì cũng là quà mình tặng được người ta dùng cô cũng thấy ấm lòng.

Thái Thái dần nhớ tới sáng hôm nay đưa thức uống cho phu nhân, nói, “Thì ra là thế!”

“Sao vậy?” Nam Lịch Viễn vùi đầu làm việc.

“Thì ra hai người đã dùng ly tình nhân rồi hả, tiếc là sáng nay tôi không thấy được ly thức uống của cô ấy có phải ly này không.” Thái Thái cười.

“Cô ấy có để tâm đâu!” Nam Lịch Viễn bâng quơ nói.

“Dù vậy cũng có người sẽ nhận ra đây là ly tình nhân thôi.”

Nói thật, Nam Lịch Viễn rất sợ cô biết là ly tình nhân khéo cô vứt luôn!

Trước kia anh thấy đồ tình nhân rất nhảm nhí, thậm chí không buồn nhìn đến.

Nhưng giờ, sau hôm qua Cố Tam Nhi giận dữ bỏ đi, và hiện tại anh và cô dùng cặp ly khiến Nam Lịch Viễn có cảm giác “Cùng uống chung nguồn nước”, thấy rất gần với cô, rất gần…

Kiều Kiều nói với Tam Nhi, “Ông xã đối xử với cậu tốt quá! Nên tớ đoán anh ta giờ vẫn chưa có được cậu, miếng mồi ngon như cậu đây bỏ bao nhiêu tiền cũng đáng mà!”

Cố Tam Nhi đang hút nước bắp dừng lại.

“Đúng rồi, cậu có chồng rồi mà tụi này còn độc thân nè, ngưỡng mộ chết mất!” Bối Vy ngồi trên giường nói.

“Có phải tớ chọn đâu, không muốn tí nào!” Cô uống xong quẳng ly đi.

Lên bàn của mình.

Tiết toán hôm sau, Hà Đỉnh đòi kiểm tra bài tập cuối tuần.

Kiều Kiều quen biết rộng ở Giang Thành, rất nhanh đã biết quan hệ giữa Hề Dao và Nam Lịch Viễn.

Trong tiết toán, Kiều Kiều ngồi phía sau mách lẻo với Cố Tam Nhi.

“Hề Dao theo đuổi ông xã cậu bốn, năm năm mà không được, Hề Dao còn từng nhảy lầu vì ông xã cậu, còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, có lời đồn cô ta còn vì ông xã cậu mà nạo thai…” Kiều Kiều nói.

Kiều Kiều câu nào câu nấy đều là “Ông xã cậu!”

Tức là anh và Hề Dao đã ngủ qua rồi?

Hừ, loại đàn ông này Cố Tam Nhi không thèm.

Cô không phải đóa hoa rẻ tiền!

Hà Đỉnh nhìn hai người sau lưng đang thì thào, thầy giáo đang giảng bài mà học trò thì nói chuyện riêng là điều không tôn trọng nhất.

Hà Đỉnh nổi giận, anh lật xem bài tập của Cố Tam Nhi, gì đây?

Dùng hai hình tròn gộp lại thành elip anh chưa giảng qua, sao cô làm được?

Có thế thấy không phải cô làm, càng buồn cười là cô làm rất lung tung.

“Cố Niệm Đồng…” Hà Đỉnh giận dữ gọi.

“Có!” Cố Niệm Đồng vừa mới thoát khỏi không gian “ông xã cậu” của Kiều Kiều, lỗ tai ong ong toàn là “Ông xã cậu”, cô đứng dậy.

“Bài tập của em ai làm giùm vậy?” Hà Đỉnh trừng mắt nhìn cô.

“Ông xã em!” Cố Tam Nhi không hề nghĩ đã vội đáp.

Tiếp theo, toàn giảng đường cười vang, Kiều Kiều cười to nhất.

Đây là lần ngớ ngẩn nhất trong đời học sinh của Cố Tam Nhi, đối diện tiếng cười của cả lớp, mặt cô đỏ như cà chua.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, rút không được.

Hà Đỉnh tức điên người, giỏi lắm, gọi ông xã luôn rồi.

Anh giận dữ lấy điện thoại ra gọi cho Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn đang họp đầu tuần, điện thoại Hà Đỉnh gọi tới, anh lấy làm lạ, Tam Nhi có chuyện gì à?

“Xin hỏi có phải phụ huynh em Cố Niệm Đồng không? Cố Niệm Đồng thừa nhận nhờ ông xã giúp làm bài tập đây, mời anh tới trường một chuyến, 4 giờ chiều nay!” Hà Đỉnh cúp ngay.

Quá mức điên rồ, anh vì Cố Niệm Đồng, từ Havard chạy về Giang Thành, chỉ để nghe cô gọi người khác là ông xã.

Cố Niệm Đồng nghĩ, tiêu rồi, vừa nói không muốn gặp anh nữa, giờ lại kêu anh tới trường? Coi có muối mặt không chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi