RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

“Lịch Viễn, con đừng có suy nghĩ như vậy. Cha thà chết, cũng không cần con hiến gan!” Nam Minh Tuấn bám chặt lấy tay Nam Lịch Viễn.

“Con nói là lỡ như thôi, thế giới rộng lớn như vậy, con nghĩ khả năng tìm thấy được sẽ rất lớn! Con trai của cha cũng rất yêu quý sinh mạng mà.” Nam Lịch Viễn cười đùa nói.

Có một chuyện mà Nam Lịch Viễn vẫn chưa nói với cha mình, chức năng gan của cha anh đang giảm xuống, và còn một vấn đề nữa là về thời gian, tìm khắp thế giới để kiếm được một lá gan không khó, nhưng vấn đề là, lá gan đó có đến kịp lúc hay không!

Nam Lịch Viễn triệu tập đại hội cổ đông để bàn về việc di dời công ty, hầu như tất cả cổ đông đều phản đối, vì việc kiểm soát về điện tín của Chính phủ Mỹ không giống với Trung Quốc, hơn nữa mối quan hệ lại hạn hẹp, các cổ đông lại là những người rất bảo thủ, chỉ mong có thể ổn định kiếm tiền mà không muốn phải mạo hiểm, cho nên người tin chắc có thể thực hiện thành công chỉ có mình Nam Lịch Viễn và Cố Minh Thành.

Nhưng việc Trang sức Nam Đồng dời sang Mỹ là một điều chắc chắn, công ty này là do anh tự đầu tư nên không hề bị ảnh hưởng bởi quyết định của cổ đông.

Thái Thái đi vào báo cáo những hình ảnh mới nhất của vợ anh mà Vu Tân đã chụp được ở Paris đưa cho anh xem.

Nam Lịch Viễn lật xem từng tấm một, Cố Niệm Đồng đến đó làm khán giả, tất nhiên rồi, cuộc thi đấu như thế này thường có rất ít khán giả, ngay cả việc để có thể được làm khán giả thì cũng cần phải có tư cách, không phải cứ có tiền là được, Diệp Mậu Sâm ngồi ở phía trước làm giám khảo.

Anh ta dường như hơi quay đầu lại liếc nhìn Cố Niệm Đồng ở phía sau, nhưng Cố Niệm Đồng lại không hề chú ý đến anh ta, bởi vì cô đang tập trung tinh thần để lắng nghe các nhà thiết kế trên sân khấu giải thích về tác phẩm của mình.

“Tiếp tục theo dõi cho tôi.” Nam Lịch Viễn đặt những tấm hình xuống và nói.

“Còn nữa, giáo sư Edward mỗi lần đặt vé máy bay cho vợ anh đều chọn trúng vị trí ngồi gần sát bên Diệp tổng. Không biết đây có phải là sự trùng hợp hay không nữa, nhưng cái này tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Tôi biết rồi!” Mặt Nam Lịch Viễn đen lại.

“À, đúng rồi, Nam tổng, tôi nghe nói nếu như cha anh mà không tìm được gan thích hợp thì anh có thể sẽ hiến tặng gan cho ông ấy, tôi cảm thấy việc này anh nên bàn bạc trước với vợ mình ---- Vì dù sao trong chuyện này trừ anh ra, thì cô ấy là người bị hại trực tiếp nhất, cô ấy sẽ không cho anh làm như vậy đâu.” Hôm qua Thái Thái đã đến thăm Nam Minh Tuấn, ông đã nói cho cô ấy biết Nam Lịch Viễn muốn hiến gan cho ông.

Nam Minh Tuấn muốn nhờ Thái Thái dùng mọi cách khuyên nhủ để Nam Lịch Viễn dẹp tan ý nghĩ này đi.

“Tôi biết rồi, chờ cô ấy trở về tôi sẽ bàn bạc với cô ấy.” Mười ngón tay của Nam Lịch Viễn đan vào nhau.

Nếu cô biết, thì có thật sẽ giống như Thái Thái nói là cô sẽ khuyên anh không hiến tặng sao?

Cố Niệm Đồng lúc này đang ngồi trong hội trường diễn ra cuộc thi ----

“Điêu khắc hình giọt nước, tượng trưng cho mối quan hệ hôn nhân, tác phẩm mà tôi thiết kế chính là nhẫn kết hôn, mức độ tinh khiết và đường nét các vết nứt lông vũ của viên kim cương này hầu như không hề có chút tạp chất nào và rất trong suốt ---“ Nhà thiết kế tham gia cuộc thi của Buccellati nói.

Cố Niệm Đồng gật đầu lia lịa, cô cảm thấy nhà thiết kế cuối cùng này chắc chắn sẽ đoạt giải nhất.

Mà Diệp Mậu Sâm đang ngồi trong ghế giám khảo, cũng đánh chọn vào tên của nhà thiết kế này, kết quả cuối cùng quả nhiên là nhà thiết kế đó đã đạt được giải nhất.

Từ lần trước ở phòng làm việc của Edward, Cố Tam Nhi đã cảm giác được rằng Diệp Mậu Sâm và cô ở một vài mặt nào đó luôn có ý kiến giống nhau.

Tổng thời gian diễn ra cuộc thi là một tuần, cộng thêm thời gian đì về bằng máy bay, tổng cộng là mười ngày.

Vị trí ngồi mà Giáo sư Edward đặt cho Cố Tam Nhi là ngay sát cạnh Diệp Mậu Sâm, đoạn đường bay về này cô vẫn luôn ngủ say.

Cô còn chưa về đến nhà để cất hành lý thì đã đến trường học, để báo cáo tình hình cuộc thi với Giáo sư Edward, nhưng không biết tại sao Diệp Mậu Sâm cũng đi cùng, có lẽ là do anh ta và Giáo sư Edward có hợp tác gì đó.

Vì chênh lệch múi giờ và vì những ngày này xem thi đấu quá mệt mỏi, cho nên mấy ngày nay Cố Tam Nhi luôn rất buồn ngủ.

Trong lúc báo cáo với giáo viên cô còn không ngừng ngáp.

Giáo sư Edward nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tam Nhi liền nói, “Tôi có một vệc muốn làm phiền Diệp tổng, học sinh của tôi đã buồn ngủ đến mức này rồi, có thể phiền anh đưa cô bé về nhà được không?”

Sau khi Nam Lịch Vễn về đến nhà, thì Khương Thục Đồng liền bay đi Mỹ, vì Tết sắp đến rồi nên bà muốn đi Mỹ để mua sắm!

Khương Thục Đồng hôm nay trước khi đến đã báo trước với Cố Tam Nhi, nhưng vì không có chìa khóa nhà của cô, cho nên có lẽ phải đợi Cố Tam Nhi một lúc, bà hiện tại đang đeo túi xách đi dạo ở dưới lầu.

Diệp Mậu Sâm để hành lý của Cố Tam Nhi vào cốp sau rồi lái xe đi, anh ta trông thấy Cố Tam Nhi ngáp không ngừng suốt ngày nên hỏi, “Rất buồn ngủ sao? Anh thấy dường như em buồn ngủ cả ngày, nhìn chẳng có tinh thần gì cả!”

“Vâng, đúng là rất tệ. Nhưng lúc em và chồng ở cùng nhau, chúng tôi cùng nhau quan hệ cả đêm mà tôi cũng không thấy sao cả.” Cố Tam Nhi nói rất vô tư.

Diệp Mậu Sâm không nói gì tiếp mà chỉ nắm chặt lấy vô lăng.

Đến khu dân cư cạnh sát nhà Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi cho rằng anh ta sẽ ngừng xe, nhưng không, anh ta vẫn tiếp tục lái.

“Tôi ở trong khu này.” Cố Tam Nhi nói rõ.

Diệp Mậu Sâm cười cười, “Cô Cố, nói dối không phải là một đức tính tốt đâu!”

Xe chạy một mạch đến trước khu nhà Cố Tam Nhi ở.

Cố Tam Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi vì sao anh ta lại biết khu nhà cô ở.

Diệp Mậu Sâm mở cốp sau xe lấy hành lý của Cố Tam Nhi ra, “Anh nói anh không biết nhà em ở đâu, nên giáo sư Edward đã cho tôi địa chỉ nhà em, chỉ đơn giản thế thôi!”

Khương Thục Đồng đứng đợi dưới lầu nên đã trông thấy Cố Tam Nhi.

Dù sao thì mắt nhìn người của bà cũng đã được tôi luyện nhiều năm như vậy rồi, nên nhìn người cũng rất chuẩn xác.

Người đàn ông này, nhìn rất đẹp trai, hơn nữa còn rất có mắt thẩm mỹ, là người trong xã hội thượng lưu, hơn nữa anh ta còn rất thích Cố Tam Nhi.

Lần trước khi Nam Lịch Viễn làm cho Tam Nhi bị sảy thai, thì bà đã không còn nhìn mặt Nam Lịch nữa, trước đây bà không thích Nam Lịch Viễn là vì cuộc hôn nhân của Tam Nhi chỉ do một mình Cố Minh Thành quyết định, kỳ thực Nam Lịch Viễn về mọi mặt đều rất phù hợp với Tam Nhi, chỉ có tuổi tác là hơi lớn một chút thôi, nhưng sau khi cậu ta làm cho Tam Nhi bị sảy thai thì Khương Thục Đồng đã triệt để trở mặt với cậu ta, Khương Thục Đồng cho rằng cậu ta không hề quan tâm đến sức khỏe của Tam Nhi mà chỉ lo cho sự vui vẻ của bản thân.

Khương Thục Đồng một lòng muốn phá hoại quyết định này Cố Minh Thành!

Bây giờ nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi có điều kiện tốt như vậy chở Tam Nhi về nên tất nhiên bà thấy rất vui.

Cố Tam Nhi đã trông thấy Khương Thục Đồng, mà Khương Thục Đồng cũng đã bước đến.

“Là Miêu Doanh Cửu à?” Anh ta vẫn còn nhớ Cố Niệm Đồng có nhắc đến một lần, nói rằng chồng cô không có ở đây, nên em gái của Nam Lịch Viễn đến ở cùng cô, thế nên Diệp Mậu Sâm mới hỏi như vậy.

“Miêu Doanh Cửu là ai?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Chính là em gái của Lịch Viễn ạ, chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi!” Cố Niệm Đồng liền trông thấy gương mặt Khương Thục Đồng cười tươi như hoa.

Khương Thục Đồng thật lòng rất vui vẻ, bà không biết người đàn ông này thật sự đã nhận lầm hay là cố ý nói như vậy, nhưng có thể nhìn mẹ của Cố Tam Nhi thành chị em có tuổi tác tương đương với Cố Tam Nhi, thì điều này cũng đã làm cho bà rất vui rồi.

Ấn tượng của Khương Thục Đồng đối với Diệp Mậu Sâm lập tức liền trở nên cực kỳ tốt.

Lúc nãy thật sự là Diệp Mậu Sâm đã nhận lầm.

Diệp Mậu Sâm biết được đây là mẹ của Cố Tam Nhi liền giới thiệu bản thân, anh còn nói mẹ mình có mở một công ty về thuốc Đông y ở Mỹ, và còn có cả thực phẩm chức năng, nếu lần này Khương Thục Đồng đã muốn đến Mỹ để mua sắm, thì đợi đến lúc bà về anh sẽ tặng cho bà một vài loại thực phẩm chức năng tốt trong xưởng của mẹ anh để bà mang về, cho dù không có bệnh thì cũng có thể dùng để bồi bổ cơ thể.

Thực phẩm chức năng gì đó Khương Thục Đồng hoàn toàn không quan tâm đến, nhưng bà lại có thể thấy người đàn ông này rất tốt, rất chu đáo.

“Vô công bất thụ lộc!” Cố Tam Nhi ra dấu “ngừng lại” rồi chuẩn bị đi lên lầu.

Cố Niệm Đồng còn nhớ địa chỉ mà cô đưa cho giáo sư Edward chỉ có số tòa nhà chứ không hề viết rõ ở tầng mấy, số nhà nào, hy vọng mẹ sẽ không nói ra.

Trong lúc lên lầu thì Miêu Doanh Cửu gọi điện đến, hỏi Tam Nhi đi Paris về chưa, nếu đã về rồi thì khi nào cô ấy có thể đến nhà cô.

Cố Tam Nhi nói, “Mẹ tôi đến rồi, cho nên tạm thời em cứ bận việc của mình trước đi, phiền em chạy tới chạy lui chị cũng thấy rất ngại.”

Ở bên kia đầu dây, Miêu Doanh Cửu im lặng trong chốc lát, “Dì đến rồi à?”

“Đúng vậy!”

“Vậy để hôm nào tôi sẽ đến thăm dì.” Miêu Doanh Cửu nhẹ giọng nói.

“Nếu cô có việc thì không cần đến đâu, dù sao thì mẹ tôi cũng rảnh rỗi cả ngày, lại chỉ yêu thích việc mua sắm.” Cố Tam Nhi mở cửa nhà mình.

Sau khi bước vào nhà, Cố Tam Nhi nhìn thấy nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, thì liền nhớ đến cảnh tượng lần trước Nam Lịch Viễn thu xếp đồ đạc cho cô.

Anh đã đi rồi!

Cố Tam Nhi bỗng nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào, cô lên lầu mà valy của cô thì vẫn cứ để ở trước cửa, là do Khương Thục Đồng đã mang vào giúp cô.

Từ nhỏ thì tất cả đồ đạc đều do một mình Khương Thục Đồng thu xếp, cơm cũng là do tự mình nấu, bà rất cần mẫn, chịu khó, đứa con gái này lại không hề giống bà chút nào, mà lại rất giống cha của con bé, có gia thế tốt cho nên có chút tính tiểu thư.

Hôm sau Miêu Doanh Cửu liền đến nhà cô, hơn nữa cô ta còn mua đến cho Khương Thục Đồng rất nhiều thứ.

Cô ấy đã nhìn thấy thân hình và vóc dáng của Khương Thục Đồng qua ảnh, cho nên lần này đến cô ấy đã đem đến cho Khương Thục Đồng rất nhiều quần áo do chính tay mình thiết kế.

“Quần áo của con đã từng được trình diễn ở sàn Milan rồi đấy, nên dì không được chê đâu đấy!” Miêu Doanh Cửu dường như nói chuyện với Khương Thục Đồng rất hợp.

Dù sao Cố Tam Nhi ở bên cạnh cũng không làm gì, nên cô liền đi ngủ.

Khương Thục Đồng trước đây cũng là một nhà thiết kế thời trang, nhưng sau khi gả cho Cố Minh Thành thì bà đã không còn chút tâm tư nào để lo cho sự nghiệp nữa rồi, chỉ lo sinh con cho ông mà đã bỏ mặc rất nhiều thứ, nhưng bản thân bà vẫn có một nhà xưởng, thu nhập cũng rất tốt và ổn định, bây giờ bà lại còn phải lo lắng cho hôn nhân của con cái nên lại càng không có tâm tư để quan tâm đến công việc.

Khương Thục Đồng xem ra rất thích Miêu Doanh Cửu, vì dù sao thì bà cũng đã từng được Diệp Mậu Sâm nhận lầm là cô ấy mà.

Hơn nữa hai người còn cùng học về thiết kế thời trang, nhưng hiển nhiên đẳng cấp của Miêu Doanh Cửu cao hơn bà rất nhiều.

Khương Thục Đồng cảm thấy Miêu Doanh Nhi rất có khí chất, hơn nữa tính tình lại còn rất hòa đồng nên liền hỏi, “Con có bạn trai chưa?”

“Con bay đi bay về suốt ngày thì làm gì có thời gian chứ? Con vẫn chưa có bạn trai ạ!” Miêu Doanh Cửu nói.

Khương Thục Đồng nghĩ bụng, thật sự rất xứng đôi với đứa con thứ hai của bà!

Sau khi Cố Tam Nhi tỉnh dậy, thì hai người đó vẫn còn đang trò chuyện, cô cũng không thể gia nhập vào đề tài của hai người, nên liền ở lại trên giường gửi tin nhắn cho Nam Lịch Viễn.

“Chú Nam, em về lại Mỹ rồi! Mẹ em và Tiểu Cửu đều đã đến, họ đang nói chuyện ở dưới lầu, em không gia nhập vào câu chuyện của họ được. chú ở Trung Quốc có khỏe không?” Cố Tam Nhi nằm dài trên giường, huơ huơ chân.

“Anh rất tốt. Anh đã quyết định sẽ dời Trang sức Nam Đồng sang Mỹ, em nghĩ sao?” Anh hỏi.

“Như vậy rất tốt. Đúng lúc giáo sư Edward còn bảo là trang sức của chúng ta không xuất khẩu ra nước ngoài được đấy.” Cố Tam Nhi hỏi.

“Mẹ ơi, con đói rồi, mẹ đi làm cơm đi.” Cố Tam Nhi nói với xuống lầu dưới.

“Để con làm cho, cơm con làm Tam Nhi rất thích ăn đấy.” Miêu Doanh Cửu rất chủ động.

Sau đó liền đi vào bếp.

Khương Thục Đồng thầm nghĩ, Tam Nhi nhà bà mà so sánh với người ta, thì thật là ----

Người lười có phúc của người lười.

Không đến một tiếng mà Miêu Doanh Cửu đã làm ra một bàn đầy món ăn kiểu Trung Quốc rồi, ngay cả Khương Thục Đồng đều thấy thẹn không sánh bằng.

“Đây đều do con làm sao?”

“Vâng ạ. Tay nghề không thể nào so sánh với dì được.” Miêu Doanh Cửu nói.

Cố Tam Nhi cảm thấy Miêu Doanh Cửu hôm nay rất khác ngày thường, sao cô lại cảm thấy cô ấy hôm nay lại nịnh nọt như thế chứ?

Vì sao chứ?

Cố Tam Nhi không hiểu, Nam Lịch Viễn nói hai ngày nữa anh sẽ về lại Mỹ.

Lúc ăn cơm, Cố Tam Nhi nói với Khương Thục Đồng, “Mẹ ơi, mẹ mua sắm xong rồi thì nhanh chóng về nước đi, cha con rất nhớ mẹ rồi đó.”

Khương Thục Đồng cảm thấy, bà ta đã bị con gái ghét bỏ, bà hỏi, “Chú Nam của con lại trở về rồi à?”

Đến cũng thật là nhanh đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi