RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Cố Tam Nhi đờ đẫn một lúc, nhớ lại sự việc Diệp Mậu Thân lấy mất chiếc nhẫn của cô, có thể không biết sao chú Nam lại biết rồi.

Cố Tam Nhi ngay lập tức từ sofa đứng dậy, nói với Nam Lịch Viễn, “ Chú Nam chắc biết, Tam Nhi không phải là người như thế, nhẫn của Diệp Mậu Thân là do Kiều Kiều đưa nhầm cho anh ta, em đi lấy lại, nhưng không lấy về được!”

Thân người Nam Lịch Viễn dựa vào thành ghế sofa, ánh mắt của anh ngước lên nhìn Cố Tam Nhi, tay nhẹ nhàng xoa cằm, nhìn Cố Tam Nhi, “ Nói xem nào.”

Cố Tam Nhi bèn kể lại chuyện cuốn sổ tay cho Nam Lịch Viễn nghe, việc sau khi cô xem liền làm được nhẫn, việc Kiều Kiều cầm nhầm cả nhẫn và cuốn sổ tay đều nói ra hết, cô đã đi tìm lại nhưng Diệp Mậu Thân không trả lại cho cô.

Nam Lịch Viễn bảo cô trọng điểm kể lại những lời nói với Diệp Mậu Thân.

Cố Tam Nhi liền kể lại nguyên bản sự việc, về cơ bản là không sót một câu nào, nói đến việc nếu Cố Tam Nhi cùng anh ta đấu, anh ta liền cùng Nam Lịch Viễn dấu, Cố Tam Nhi nói nếu anh dám động đến một sợi lông của Nam Lịch Viễn, cô liền khiến Diệp Mậu Thân tiếng xấu khắp nơi, khóe môi Nam Lịch Viễn nhếch lên, ý cười có chút không kìm nổi, có điều bàn tay anh đang xoa trên cằm nên Cố Tam Nhi không nhìn thấy nụ cười của anh.

Tay của anh xoa trên cằm, “ Sau đó thì sao?”

“ Sau đó chiếc nhẫn này em không cần nữa, dứt khoát về nhà, làm lại một chiếc mới cho chú Nam, “ Tay Cố Tam Nhi đặt sau lưng, thân hình thẳng tắp đứng trước mặt Nam Lịch Viễn.

Lại giống như học sinhphạm sai lầm bị mời đến văn phòng.

“ Việc này vì sao lúc đó không nói với anh?” anh hỏi

“ Bởi vì trong lòng Tam Nhi việc đó căn bản không phải là việc, em vì sao phải nói với chú Nam? Chỉ là mất một chiếc nhẫn mà thôi!” ánh mắt của Cố Tam Nhi vô cùng đơn thuần, vô cùng vô tư nhìn Nam Lịch Viễn.

“ Vậy trong lòng em, việc gì mới là việc?” Anh lại hỏi

“ Anh!” Cố Niệm Đồng buột miệng nói ra, dường như đối với cô mà nói, là một việc không thể đơn giản hơn nữa.

Cô vẫn luôn cho rằng Nam Lịch Viễn biết, nhưng Nam Lịch Viễn lại không biết.

Nam Lịch Viễn lại xoa xoa cằm, trầm mặc một chút nói” Trước nay em đều dỗ người khác như thế sao?”

Cố Tam Nhi lại có dáng vẻ mấy phút đờ đẫn, dường như Nam Lịch Viễn đã hiểu lầm cô rồi, “ Em không dỗ người khác gì cả! Lời nói thật cũng không được sao?”

Nam Lịch Viễn liền lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên tay.

Kích thước vừa khít, quả nhiên là Tam Nhi của anh hiểu anh nhất.

Sau khi kể hết lại xong, Cố Tam Nhi ngồi xuống, Nam Lịch Viễn tiếp tục uống canh

Cố Tam Nhi nghĩ rất lâu mới hiểu được, có thể là chú Nam đã nhìn thấy chiếc nhẫn mà Diệp Mậu Thân đeo.

Xem ra con người gọi là Diệp Mậu Thân này là một kẻ lòng dạ và tâm tư không tốt, trước đây anh vẫn luôn ẩn nhẫn, lại không biết lúc nào xuất hiện trước mặt Tam Nhi, hiện tại đã tìm được một cơ hội, anh ta bắt đầu công kích ngược lại, còn vừa hay cố ý để Nam Lịch Viễn nhìn thấy,

Cố Tam Nhi bây giờ cũng nhìn ra tâm tư của Diệp Mậu Thân

Nam Lịch Viễn tối nay nay đối với Cố Tam Nhi là trước đây chưa từng dịu dàng như vậy, chưa từng an ủi vuốt ve như vậy, lời nói tình cảm cũng là trước đây không có lâu dài và động tình như vậy.

Có mấy lời, Tam Nhi không nói, thậm chí có lúc biểu hiện là sao cũng được nhưng trong lòng cô, anh đã trở thành việc đương nhiên của cô, không nhất thiết phải nói ra.

Hôm nay, Nam Lịch Viễn hiểu rồi.

Anh rất vui rất vui

Một khắc này, Nam Lịch Viễn dường như mới chân chính hiểu trái tim Cố Tam Nhi.

Ngày hôm sau, Nam Lịch Viễn dậy là bữa sáng cho Cố Tam Nhi, lúc hai người ăn sáng, Cố Tam Nhi vẫn luôn kể những việc gần đây trong trường học, cô gần đây có thể không ra nước ngoài bởi vì Hy Nạp cuộc thi đó cô từ bỏ rồi, Giáo sư Eward, vốn dĩ không cho phép nhưng không qua nổi ý kiên định của cô.

“ Lúc nào từ bỏ?”

“ Tối hôm qua, lúc anh rửa bát, em gửi tin nhắn cho giáo sư”

“ Vì sao không tham gia?”

“ Không muốn cách xa chú Nam lâu như vậy, hơn nữa một cuộc thi nhỏ mà thôi, đối với tương lai cũng không có ảnh hưởng gì.” Cố Tam Nhi vừa ăn sáng vừa nói.

“Nói không chừng anh cũng sẽ đi.”

“ Em chủ yếu không muốn gặp Diệp Mậu Thân”

Nam Lịch Viễn cười một chút, không nói chuyện nữa.

Sáng nay có tiết, tiết học lý luận, Cố Tam Nhi không đi phòng thực hành.

Hận thù giữa cô và Diệp Mậu Thân tính là kết thành rồi, vẫn còn muốn theo đuổi Cố Tam Nhi, còn mơ mộng như thế sao?

Buổi chiều không có tiết, Cố Tam Nhi muốn đi đến công trường gặp Nam Lịch Viễn, bởi vì công ty mới hiện tại đang khởi công, chú Nam mỗi ngày đều rất bận.

Cố Tam Nhi lưng đeo ba lô đang di, đằng sau liền truyền đến giọng của Kiều Kiều.

“ Tam Nhi, Tam Nhi” Kiều Kiều gọi to ở đằng sau lưng.

Tam Nhi không để ý đến cô ấy.

Kiều Kiều từ phía sau vỗ vào vai cô, “ sao?” Cô Ba Cố, đều không để ý người khác vây?”

“ Câu đưa nhầm nhẫn, nhẫn tớ tặng chồng tớ đưa cho người khác, làm tớ đắc tội với chú Nam, tớ sao phải để ý tới cậu? Tớ sợ nhất chú Nam tức giận, cậu biết không? Cố Tam Nhi lưng đeo balo, vừa đi vừa nói, cô chuẩn bị bắt xe bên đường.

“ Nhưng trước đó cậu không nói với tớ, đây là nhẫn cậu làm cho chú Nam, hơn nữa để cùng với cuốn sổ tay, tớ lấy nhầm là không bình thường sao?” Kiều Kiều ôm vai Cố Tam Nhi, “ còn nữa, Diệp Mậu Thân khẳng định là biết mình lấy nhầm nhẫn, không có lý do không trả lại cậu mà!”

“ Còn nói, chính là anh ta lợ dụng chiếc nhẫn này để chú Nam hiểu lầm. Tớ coi như biết Diệp Mậu Thân là người như thế nào? Cố Tam Nhi bĩu môi nói, Ánh mắt ngóng tìm xe bên đường.

“ Vậy là do tớ phạm lỗi, tớ sửa sai không được sao?Diệp Mậu Thân thích cậu, khiến chú Nam hiểu lầm, vậy tớ chặn đứng đường đằng sau lưng cậu, tớ đi theo đuổi Diệp Mậu Thân thì sao?” đôi mắt Kiều kiều phát sáng.

“ Cố Tam Nhi đánh giá cô “ Cậu nói thật sao? Có điều Diệp Mậu Thân con người này lòng dạ thâm sâu!”

Anh ta vẫn luôn đang đợi, đợi Cố Tam Nhi buông lỏng cảnh giác, nắm bắt cơ hội, thành công khiến chú Nam và cô tức giận.

“ Anh ta dù có tâm tư, tớ tâm tư gì cũng không có, vậy anh ta liền không có biện pháp gì sao, Hơn nữa so về nhan sắc lòng dạ tính là cái gì, lòng dạ mỗi người đều như nhau, với tớ chắc không đến nỗi, “ Kiều Kiều vẫn đang vô cùng phấn khởi, cô mới không quan tâm Diệp Mậu Thân hiện giờ đang thích ai, nếu cô theo đuổi được con người này, anh ta lại là tổng tài, vậy chắc cô sẽ có cảm giác đạt được thành tựu rất nhiều.

Vậy liền vui vẻ quyết định như vậy, nhìn thấy Cố Tam Nhi bắt xe, kiều kiều nhảy lò cò rời đi.

Cố Tam Nhi đi đến vùng ngoại ô.

Từ xa nhìn thấy công trường cô đã từng cắt băng khởi công, hiện tại vừa bắt đầu khởi công, bụi bay mù mịt.

Cố Tam Nhi muốn xuống xe, liền nhìn thấy Nam Lịch Viễn và một nhóm người đang thảo luận bản vẽ.

Anh mặc quần áo màu đen, bên ngoài mặc một áo khoác màu xanh, trên đầu đội mũ bảo hiểm, cho dù công trường đang thi công nhiều bụi như vậy, Nam Lịch Viễn vẫn đẹp trai như vậy đến nỗi nhiều người phải nhìn chăm chú.

Đàn ông độ tuổi hoàng kim 30, còn đẹp trai, chắc chắn là có rất nhiều đối tượng thích anh.

Cố Tam Nhi không xuống xe, vẫn luôn ở bên đường nhìn anh

Anh đích thực rất bận, một lát thảo luận bản vẽ với kiến trúc sư, một lát lại có người đến ký tên, một lát anh lại đi kiểm tra tình hình thi công của dự án, một lát anh lại gọi điện thoại thúc giục cái gì đó.

Cố Tam Nhi trước đây chưa từng nghĩ qua, tiền làm sao kiếm được, cô cảm thấy tiền rất dễ kiếm.

Lúc ở trong nước, cô thường xuyên nhìn thấy cha cô đi họp, nhìn thấy Cố Hành Cương đi họp,lúc anh hai đi họp cô vẫn luôn đi học ở bên ngoài không nhìn thấy, cô trước nay không cảm thấy kiếm tiền vất vả, trước đây cô cũng nhìn thấy Nam Lịch Viễn đi họp, anh cũng thỉnh thoảng đi xã giao, trong khái niệm 20 năm trước của Cố Niệm Đồng, cô đã từng cho rằng kiếm tiền đặc biệt dễ dàng.

Nhưng vài ngày hôm nay, Nam Lịch Viễn ngày ngày đi sớm về muộn, có thể thời gian rất dài đều như thế, cho đến khi công trường xây dựng xong.

Cố Tam Nhi hôm nay nhìn thấy trạng thái làm việc của anh, liền cảm thấy kiếm tiền rất mệt, cũng rất khó.

Trước đây, Cô cảm thấy Nam Lịch Viễn gửi tiền cho cô là gửi một con số, cô tiêu tiền cũng là một con số, dường như trước khi cha cô cũng như vậy cho cô tiền, đều là một con số, không có khái niệm gì.

Hôm nay cô mới phát hiện, sau con số đó, Nam Lịch Viễn đã từng trải qua lao động vất vả như thế nào.

Ánh mắt Cố Tam Nhi có chút ướt át.

Ở công trường thi công cơ bản đều là đàn ông, Cố Tam Nhi cảm thấy bản thân mình đi xuống cũng không tiện, hơn nữa cô còn khóc, sợ không nói rõ ràng, thế là cô để lái xe lái đi quay đầu trở về nhà mình.

Sauk hi ngủ một giấc, cô dậy nấu cơm tối cho Nam Lịch Viễn.

Xào vài món ăn, dù sao Nam Lịch Viễn đã từng dạy cô, cô toàn bộ đều làm, hỏi Nam Lịch Viễn mấy giờ về, anh nói, khoảng bảy giờ.

“ ừm, được. lúc đó thức ăn chắc cũng không nguội.” Cố Tam Nhi trả lời một câu.

“ Em nấu cơm?” Xe của Nam Lịch Viễn vẫn ở trên đường/

“ừm, đúng vậy, anh không phải sớm đã dậy em nấu cơm rồi sao?” Cố Tam Nhi trả lời một cách đương nhiên.

“ Tam Nhi của anh biết thương người khác rồi” Anh nói một câu.

Cô Niệm Đồng liền cười lên.

Làm xong cơm, Nam Lịch Viễn vẫn chưa trở về.

Cố Tam Nhi liền đi đến bãi đỗ xe đón anh, cô chuẩn bị hành động bất ngờ dọa cho anh sợ.

Cố Tam Nhi đợi ở dưới lầu rất lâu, trời đã tối rồi.

Xe của anh lái tới, nghe thấy tiếng âm thanh điều khiển từ xa khóa xe, Cố Tam Nhi ôm lấy eo anh từ phía sau lưng, cười vui vẻ “ Chú Nam!”

“ Xuống đây làm gì?” Tay Nam Lịch Viễn xoa tay cô

“ Em không phải là sợ Nam Lịch Viễn bị người ta cướp đi mất mà, anh vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, người thích anh chắc chắn rất nhiều.” Cố Tam Nhi chơi xấu trên lưng anh.

“ Nam Lịch Viễn nhìn ra, dáng vẻ tự ra vẻ thông minh nhiều một chút.

Anh rất thích dáng vẻ cô khoe tài dỗ người khác, cô có thể biết anh vẫn tức giận chuyện tối hôm qua.

Tuối tác cũng nhiều rồi, không ngờ có một ngày như thế này, còn có một cô gái nhỏ như hoa như ngọc dỗ dành bản thân mình.

Hơn nữa cô gái nhỏ này còn là yêu nữ trên trời.

Cố Niệm Đồng biết mặc dù việc tối hôm qua đã giả thích rồi, nhưng Nam Lịch Viễn hầu như khúc mắc trong lòng vẫn còn.

“ Anh đã kết hôn rồi, ai cướp anh?” Nam Lịch Viễn một bên lên gác, một bên nói chuyện.

Đến cầu thang máy, Cố Tam Nhi từ trên lưng anh chuyển sang cạnh sườn anh, hầu như đều đeo trên người anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, “ Buổi chiều hôm nay em đi công trường thi công của anh, bụi nhiều quá nên em liền quay về, em nhìn thấy anh. Anh ở công trường vẫn trước sau mặt mũi phấn khởi, khiến người khác mơ mộng viển vông.

“ Đi công trường thi công sao?” Nam Lịch Viễn quay đầu hỏi cô.

“ ừm, em cảm thấy kiếm tiền thật không dễ dàng, cho nên, em hôm nay xào cho anh nhiều thêm mấy món ăn, anh trở về thử xem” Cố Tam Nhi ôm cánh tay Nam Lịch Viễn, hai người cùng nhau đi vào phòng.

Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi, véo véo mặt cô, “ Càng ngày càng ngoan rồi!”

Cố Tam Nhi liền ngẩng mặt nhìn về phía anh cười cười, cười đến đuôi mắt cong lên, rất động lòng người.

Lúc ăn cơm, Nam Lịch Viễn nói anh gần đây phải về nước một chuyến.

Cố Tam Nhi ngừng ăn cơm, “ Về nước một chuyến, vậy còn em thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi