RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Sau khi đặt Miêu Doanh Cửu lên giường, Cố Vi Hằng ngồi xuống kế bên cô.

Thực ra…

Thực ra Miêu Doanh Cửu muốn anh ngủ cùng cô.

Chẳng phải đã quen nhau rồi à, với lại anh cũng không phải dạng người cẩn trọng trong mối quan hệ nam nữ.

Miêu Doanh Cửu xoay người, hai mắt nhập nhèm hé ra, rất gợi cảm.

“Không ngủ với em à?” Cô hỏi.

“Thôi.”

Thế là biết kiềm chế rồi đấy.

Miêu Doanh Cửu rất không cam tâm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào giữa chân Cố Vi Hằng, sau đó cô vươn tay, mỉm cười nắm lấy, tay cô phút chốc bị Cố Vi Hằng nắm lại.

“Háo sắc thế? Trước kia đã nắm của bao nhiêu người rồi?” tay cô vẫn nằm trong tay anh, cô lười giãy giụa.

“Mấy người ấy!” Cô cười.

“Đều thành công à?” Vẻ mặt Cố Vi Hằng tối sầm, giọng nói cũng trầm đi.

“Hiển nhiên, bọn họ đều ước được em sờ.” Miêu Doanh Cửu tỉ mỉ quan sát ánh mắt và biểu cảm của anh.

Nhị Bảo Bảo đang ghen đó à?

“Anh thì… không được!” Anh nói.

Miêu Doanh Cửu rất tức giận, đã dùng cho bao nhiêu cô gái rồi, đều là chủ động, vậy mà còn không cho sờ.

Cô xoay phắt người đi, đưa lưng về phía anh ngủ.

Đột nhiên cô thấy rất tủi thân.

Xem ra anh không có gì với cô thật, có lẽ vì cô không phải dạng người như Tô Khả Nhi.

Miêu Doanh Cửu ngủ.

Cố Vi Hằng một mực ngồi trên giường nhìn cô, wechat vang lên, là Liễu Dương, “Chủ tịch, chiều công ty còn có cuộc họp, theo lịch trình, 3 giờ chiều nay anh phải tới công ty, về cổ phần của các cổ đông thành lập nên tất cả cổ đông đều có mặt, cuộc họp này anh không thể vắng mặt.”

Cố Vi Hằng trả lời: Biết rồi, đặt vé đi.

Mỹ-Trung chệnh lệch múi giờ, anh vẫn có thể ở lại đây 1 tiếng nữa.

Anh nhìn Miêu Doanh Cửu rất lâu, sóng mũi cao, lông mi dài, trán cao mặt phúc hậu, vừa nhìn đã thấy tướng đại phú đại quý, anh vuốt ve tóc cô, hôn lên trán cô, “Anh đi đây!”

Anh để lại một tờ giấy cho Miêu Doanh Cửu bảo công ty có việc, anh phải về, thuốc để trên bàn đừng quên uống.

Cục cưng gầm gừ không chịu để anh đi, anh vỗ đầu nó, “Chăm sóc mẹ mày cho tốt! Nếu cô ấy có gì cha sẽ làm thịt mày. Cha đi đây.”

Trước khi đi, Cố Vi Hằng lại nhìn Miêu Doanh Cửu một lần nữa, rồi anh ra ngoài.

Trên máy bay, anh cảm thấy tình yêu cách biệt địa lý của mình và Miêu Doanh Cửu đúng là thê thảm, anh rất muốn biết hiện giờ cô khỏe chưa, phỏng chừng cô đang bệnh mà anh rời đi, hẳn sẽ giận lắm.

Ban đầu quyết định không kết hôn cũng vì lý do này, con gái chẳng phải đều muốn có người bên cạnh à?

Khi đến công ty, tâm trạng anh rất không tốt.

Cổ đông nhìn anh với hai mắt sáng ngồi, ai nấy đều thế.

Vì Cố Vi Hằng đang họp, quả thật không thể chịu nổi ánh nhìn như muốn chơi gay với mình như thế, “Trên mặt tôi có tiền à?”

“Cố Tổng, anh không biết hình tượng thương nhân ái quốc của mình hả? Giờ lan truyền khắp trong nước nói anh vì yêu nước không tiếc đầu tư và vi phạm hợp đồng, Cố Tổng, tôi muốn đầu tư vào công ty truyền hình Hằng Đại, được không?” Một cổ đông hỏi.

Cố Vi Hằng nhíu mày, sao truyền vào trong nước nhanh thế?

Nhưng nhờ có vậy, anh lại thêm danh tiếng, hẳn sẽ rất tốt cho sự phát triển ở tương lai.

Danh tiếng ấy nhiều người mơ còn không được.

Lúc Miêu Doanh Cửu tỉnh lại, máy bay Cố Vi Hằng vừa bay được hai tiếng, cục cưng gặm tờ giấy Cố Vi Hằng để lại đưa cho Miêu Doanh Cửu, cô lấy tới, “Trong nước có việc quan trọng, anh về một chút.”

Thấy vậy, Miêu Doanh Cửu vô cùng đau lòng, có lẽ về sau, anh và cô sẽ như thế này, yêu xa.

Cô không như các phụ nữ khác giận anh, chê trách anh ít ở bên cô, vì cô cũng là chủ tịch, biết khi đã bận thì thân bất do kỉ, bất lực vô cùng, cô rất hiểu điều đó.

Lúc này, cô không đau lòng vì mình đang ốm, mà vì anh.

Cô muốn gửi wechat cho anh, có lẽ anh đang trên máy bay, không nhận được đâu.

……

Hình tượng “thương nhân ái quốc” của Cố Vi Hằng là do quản lý chuyên nghiệp của anh tạo dựng nên, lúc Cố Vi Hằng rời khỏi Mỹ, quản lý đã bắt đầu chụp ảnh.

Trong bộ ảnh ấy, từ chối đầu tư, Tô Khải Nhi hủy hợp đồng với công ty, Hằng Đại bồi thường một khoản tiền lớn, số tiền ấy quản lý không quan tâm, cái anh ta muốn là biến hình tượng tư bản vô hình “thương nhân ái quốc” của Cố Vi Hằng trở thành vốn đầu tư hữu hình, sẽ giúp ích rất nhiều trong nước.

Buổi tối, Cố Vi Hằng trở về biệt thự Bán Sơn, những ngày anh về đây ngày càng nhiều, vì buổi tối anh không tìm phụ nữ nữa, đa số thời điểm, cơm tối ở biệt thự Bán Sơn rất ngon, tiết kiệm tiền ra ngoài ăn.

Anh ngồi trên sô pha gửi wechat.

Cố Minh Thành từ lầu đi xuống, chợt thấy giao diện wechat của anh, trước kia anh không hay dùng cái này.

“Đang nói chuyện với Miêu Doanh Cửu à?” Cố Minh Thành nói.

“Đúng rồi.”

“Hai đứa tính cứ vậy hoài?”

“Con không thể bỏ tập đoàn Minh Thành.”

Cố Minh Thành nghe Cố Vi Hằng nói vậy rất cảm động, nên ông đành phải nghĩ cách.

Khương Thục Đồng dạo trước có nghe Cố Minh Thành nói, Lão Nhị hiện giờ đang cặp kè với Tiểu Cửu rất vui vẻ, đó là điều bà mong mỏi, bà thường kêu người làm nấu canh ba ba cho Lão Nhị nữa!

Bà rất hiểu.

……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi