RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Miêu Doanh Cửu vừa bước nhẹ nhàng, vừa dùng lược chải tóc, ngồi trên chân của Cố Vi Hằng, hai chân mở ra, “Lẽ não em câu dẫn anh là không đúng sao? Vậy em phải câu dẫn ai đây?”

“Miêu tiểu thư thật không nghiêm túc.” Cố Vi Hằng liền nắm lấy eo cô, kéo lại cô gần anh.

Miêu Doanh Cửu so với những người phụ nữ trước đây đã lên giường với anh không giống nhau, hào phóng, không giả tạo, trước giờ cũng không giả vờ khiêm tốn.

Cho nên tâm tư gặp cứng đối cứng của Cố Vi Hằng liền bị chọc nổi dậy.

Tay của anh vuốt tóc của Miêu Doanh Cửu, ngón tay cái để trên mặt cô.

Miêu Doanh Cửu ngước đầu lên, “Trong từ điển cuộc đời em không có hai chữ nghiêm túc, nhìn trúng thứ gì, em liền phải có được nó. Miễn là không vi phạm pháp luật, không vi phạm kỉ luật, không vi phạm đạo đức, không lợi dụng khó khăn của người khác.”

Cho nên, không phải Cố Vi Hằng cũng không chạy mất sao?

Cô đã dùng sức hấp dẫn và mị lực của mình chinh phục được anh.

Cố Vi Hằng liền lật người đè cô trên sôfa, hôn lên môi cô, mặt cô, lên cổ cô.

Nụ hôn của Cố Vi Hằng, thật là đòi mạng, cứ như một liều thuốc độc mạnh, khiến giác quan trên người cô đều dần mất đi ý thức, dục tiên dục tử.

Cố Vi Hằng hôn cô rất lâu, tay của cô nhịn không được sờ vào giữa hai chân anh.

Cổ tay của cô bị Cố Vi Hằng bắt lấy.

“Đừng động.”

Sắc trời dần chuyển đến hoàng hôn, ngoài trời mưa vẫn xối xả, đánh trên cửa sổ kính, âm thanh gấp gáp, dễ chịu, bởi vì như vậy mới cảm nhận được cảm giác an toàn thật sự.

Trong phòng vẫn chưa bật đèn, một mảnh tối đen.

Cố Vi Hằng cẩn thận hôn lên mặt, lên cổ Miêu Doanh Cửu, khiến Miêu Doanh Cửu rất ngứa ngáy.

“Tại sao em không được chạm?” Miêu Doanh Cửu thật sự ủy khuất, hai lần rồi, lần này, anh ở trên người cô trêu chọc như vậy, cơ thể cô cũng có phản ứng mà, tại sao cô không thể sờ chứ?

Cô bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình có gì đó ươn ướt, mới đầu cô còn tưởng mình đã lầm, nhưng mà không phải, Cố Vi Hằng vẫn đang hôn trên mặt cô, rất lâu, từ trong cổ họng anh phun ra một chữ, “Bẩn!”

Trái tim Miêu Doanh Cửu siết chặt lại, mặt cũng nóng bừng, đây là chán ghét bản thân tới cỡ nào?

Từ lúc đó, trong lòng cô toàn là nhị bảo bối của mình, vô cùng đau lòng vì anh, đây là hối hận đến mức nào chứ, cho nên mới khóc.

Cố Vi Hằng gục trên vai cô, hơi thở hổn hển.

Lúc trước đã chơi qua không dưới mười người phụ nữ, bây giờ anh lại ước gì mình trong sạch như mới.

Miêu Doanh Cửu xoa lưng anh, “Anh bẩn em cũng không ghét.”

“Anh ghét!” Âm thanh trầm thấp của anh truyền đến.

Miêu Doanh Cửu cứ vuốt ve lưng anh, an ủi anh.

Càng ở cùng với Miêu Doanh Cửu, Cố Vi Hằng càng ghét bản thân, cuối cùng cảm thấy mình không xứng với cô.

Hai người ở trên sôfa, cứ giữ nguyên tư thế như vậy.

Một lúc sau, Cố Vi Hằng ôm lấy Miêu Doanh Cửu lên giường, cả buổi tối, anh chỉ ôm cô ngủ.

Cảm giác an toàn từ rất lâu đã quay trở lại, áp lực trong lòng đều biến mất.

Miêu Doanh Cửu biết, anh cần phải tự mình vượt qua ám ảnh tâm lí của bản thân.

Miêu Doanh Cửu có thể đợi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Vi Hằng tỉnh dậy, Miêu Doanh Cửu không ở bên.

Anh vừa ngồi dậy vừa mặc áo phông của mình vào.

Nhìn thấy cô đang khoanh hai tay đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Bóng lưng của cô rất thẳng.

Cố Vi Hằng nhìn thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn, bánh mì nướng kiểu Pháp, trứng luộc, cháo kê, còn có nhiều món điểm tâm khác.

Lúc trước bữa sáng của Cố Vi Hằng đều rất đơn giản, hoặc là lái xe đến biệt thự Bán Sơn ăn sáng với cha mẹ, hoặc là bảo Dương Liễu đi mua sandwich cho anh.

Lần đầu tiên, có một người phụ nữ làm cơm cho anh.

Tại sao khác biệt giữa phụ nữ với phụ nữ lại có thể lớn như thế?

Có một số người không nấu cơm, bởi vì sợ từ đó chuyện nấu cơm sẽ bị giao cho mình, cho nên từ lúc bắt đầu liền không muốn nấu, nhưng trước giờ Miêu Doanh Cửu đều không sợ, bởi vì sự tu dưỡng sâu sắc từ gia đình, trước giờ cô đều không sợ gì cả, có bao nhiêu vấn đề xảy ra, cô liền có bấy nhiêu cách giải quyết.

Cố Vi Hằng không nhịn được mỉm cười, đó là nụ cười ấm áp của thời niên thiếu còn sót lại.

“Em nấu hả?” Anh đã mặc xong áo phông của mình.

Miêu Doanh Cửu quay người lại nhìn Cố Vi Hằng, hỏi, “Anh dậy rồi à? Ăn sáng thôi.”

Miêu Doanh Cửu đứng cầm chén đũa trên bàn, vừa nói, “Em đã quan sát thời tiết dưới lầu một lúc, hôm nay máy bay có thể bay rồi, buổi chiều em sẽ về Mỹ!”

Không phải thương lượng, là quyết định, cô đang thông báo với Cố Vi Hằng cô phải đi rồi.

Cố Vi Hằng ngồi xuống, trải qua hôm qua và sáng hôm nay, anh càng không nỡ rời xa Miêu Doanh Cửu, “Không đi không được sao?”

“Không được.”

“Muốn anh làm gì thì em mới chịu ở lại?”

Miêu Doanh Cửu lột cho Cố Vi Hằng một quả trứng, bỏ vào trong chén của anh, nói, “Nếu anh có thể nũng nịu đáng yêu một chút chắc là được!”

Đối với Cố Vi Hằng mà nói, điều này quá khó.

Miêu Doanh Cửu gọi điện thoại bảo thư ký của cô đặt vé máy bay.

Mặt của Cố Vi Hằng đã đen thui.

“Cố nhị bảo bối, anh vẫn còn thời gian, em vẫn chưa quyết định sẽ bay chuyến nào.” Miêu Doanh Cửu nói với Cố Vi Hằng.

“Chuyện này rất khó.” Cố Vi Hằng nói.

“Bỏ đi..”

“Có thể đến tập đoàn Minh Thành họp với cổ đông của bọn anh không? Hôm qua anh đã nói em cũng đến tham dự, đang giữa buổi họp lại phải hủy, cho nên anh đã nói với họ em muốn đến hợp tác đầu tư.” Cố Vi Hằng gấp gáp nói.

Miêu Doanh Cửu cầm điện thoại suy nghĩ, “ Được. Lần này cho anh nợ.”

- -----------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi