RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Anh và Kiều Duyệt Nhiên ngày ngày ở cùng một mái nhà, Kiều Duyệt Nhiên âm thầm làm việc, nấu cơm.

Có một sự nhẹ nhàng của người phụ nữ gia đình và sự gợi cảm lúc làm việc.

Mỗi lần lúc cô cúi người gom rác, phần hông hơi nhô lên, lúc đó Miêu Doanh Đông sẽ có sự tưởng tượng khác nhau, một cách nghĩ rất gian tà – đâm vào sẽ có cảm giác gì, bao bọc lấy anh lại là cảm giác gì?

Đó là sự tưởng tượng nhạy cảm của một người đàn ông, nhìn thấy bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ có.

Không liên quan đến nhân phẩm.

Nhưng anh vừa đúng là nhiều tiền.

Ngành nghề của anh, khách hàng của anh, phụ nữ cực ít.

Có thể anh lạnh lùng quen rồi, không như Cố Nhị nhiều trò, lại có hàng đống phụ nữ thích.

Cố Nhị còn có bộ dạng ngạo mạn đến không ngờ.

Miêu Doanh Đông đã qua cái độ tuổi đó rồi.

“Cái gì?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Cô!”

Mặt của Kiều Duyệt Nhiên bỗng ửng đỏ, chính là màu đỏ nhẹ của quả táo, để lộ hoóc môn và sự e dè của cô gái thanh xuân phơi phới.

Chính là lúc này, khiến trái tim Miêu Doanh Đông xao xuyến nhẹ.

Anh không cần động lòng, chỉ cần giải quyết khoái cảm sinh lí.

Mệt cả ngày, buổi tối về nhà, tìm một phụ nữ làm ấm giường, cũng không tệ.

Anh không kén chọn cô điểm nào về tuổi tác.

Chỉ là thỉnh thoảng rất cô đơn.

Không yêu đương, chỉ lên giường, tốt biết mấy.

Anh đã quên mất anh chê quá khứ của Cố Nhị như thế nào rồi, xem ra đàn ông đến lúc này đều như nhau cả.

Cố Nhị cũng thật đáng nể, lên giường với người khác lâu như vậy, lại không nảy sinh tình cảm.

Cố Nhị làm được, chắc anh cũng làm được.

Huống hồ là, anh và người con gái xuất thân thấp hèn này, quả thực không có gì để nói.

Tuổi tác phù hợp, tướng mạo và thân hình đều phù hợp, là một bạn chung chăn gối lí tưởng.

Người phụ nữ suốt ngày chỉ biết đến tiền, có thể giải quyết bằng tiền, cái gì cũng được.

Hơn nữa, người phụ nữ này không phải anh cố ý đi tìm, là có sẵn ở nhà.

Vừa đúng giải quyết nhu cầu, cũng không có chỗ nào không đúng.

Kiều Duyệt Nhiên băn khoăn nửa ngày trời cũng không thể thốt lên lời, “Anh Miêu là muốn học cụ cố giàu có thời xưa, ban ngày hầu hạ cơm nước, ban đêm hầu hạ anh ngủ sao?”

“Nói như vậy cũng không có gì sai. Cô cần tiền. Khi tôi gõ thanh tre một lần, cô có thể không đồng ý, việc này cho qua không nhắc đến nữa, tôi cũng không phải không cho cô thấu chi tiền lương, nhưng phải có cái giá khác, xem ý nguyện của cô, dù sao tôi cũng không muốn mất đi một đầu bếp giỏi như cô.” Miêu Doanh Đông đứng lên rót ly nước.

Anh lại không phải là người thú tính trỗi dậy, nhất định phải ép buộc cô gái không tình nguyện này làm điều gì.

Bàn bạc vụ mua bán này, giống như anh tùy tiện bàn một vụ làm ăn vậy.

Sau khi anh rót nước, đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào Kiều Duyệt Nhiên, hỏi, “Còn là trinh nữ không?”

Miệng của Kiều Duyệt Nhiên đã há thành chữ o, cực kì ngượng ngùng, sao anh ta có thể hỏi thẳng mặt người khác vấn đề này chứ?

“Phải thì thế nào? Không phải thì lại như thế nào?” Kiều Duyệt Nhiên có chút tức giận.

Chỉ là muốn thấu chi tiền lương, không ngờ lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử này.

Cực kì khó xử.

“Nếu như phải, cô còn có điều kiện tiếp tục bàn! Tiền bây giờ tôi sẽ đưa cho cô, sau này mỗi tháng còn có. Nếu như không phải, là một vấn đề khác, thử thách khác!” Miêu Doanh Đông nhìn vào trà trong ly.

Vốn dĩ chính là việc đôi bên tình nguyện, trước giờ anh không muốn làm khó ai.

Anh rất muốn biết, đâm vào phần hông như vậy là cảm giác gì.

Cứ coi như t*ng trùng lên não cũng được, khi xung quanh anh đều là đàn ông, hóoc môn mất điều khiển cũng được.

“Xin lỗi, anh Miêu.” Kiều Duyệt Nhiên quay người bỏ đi.

……「」

Miêu Doanh Cửu lúc này, đang họp, cô vừa đi làm.

Đang họp với Trò chơi Phong Động và Dịch Bá Thành.

Đây là lần đàm phán cuối cùng, qua lần trước, Trò chơi Phong Động 90% đã bị aak thu mua độc lập rồi, nhưng mà, vì trước đây Dịch Bá Thành cũng tìm qua Phong Động, công ty Dịch Bá Thành không phải là dạng tùy tiện đắc tội được.

Cố Nhị lúc này ở nhà, nhớ Miêu Doanh Cửu rồi, liền nhấn gọi video cho cô.

Miêu Doanh Cửu nhìn thấy là lời mời của Cố Nhị, chấp nhận cuộc gọi, muốn nói anh đừng nói chuyện, cô tiếp tục họp.

Vừa mở video ra, camera của Miêu Doanh Cửu hướng về phía đối diện, khuôn mặt của Dịch Bá Thành đã rất nhanh rơi vào tầm nhìn của Cố Nhị.

Cố Vi Hằng cau mày nhẹ, nói, “Em họp trước đi. Chút nữa anh tìm em.”

Không chờ Miêu Doanh Cửu trả lời, anh đã tắt video.

Khiến Miêu Doanh Cửu rất mất mặt.

Dịch Bá Thành “Cố Nhị, giỏi cho một tên hay ghen!”

Hành động ghen tuông không nói đến câu thứ hai đã gác máy này, lại không phải tùy tiện mà một người đàn ông làm ra được.

Điều này cần người đàn ông này có đủ bản lĩnh – có thể dùng sức hút của bản thân trói buộc người phụ nữ này, đảm bảo sau khi ghen, không bị người phụ nữ mắng “nhỏ nhen”, còn phải đi dỗ anh ta.

Tặc tặc, cảnh giới này, tương đối khó nắm vững được.

Quả nhiên, Miêu Doanh Cửu vừa thấy Cố Nhịn gác máy, nói với các vị trong buổi họp, “Chờ chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.”

“Miêu tiểu thư, đang là lúc bàn việc thu mua!” Dịch Bá Thành không chịu nổi bất mãn nói.

“Một phút!”

Miêu Doanh Cửu đi ra ngoài, Dịch Bá Thành trước lúc cô đóng cửa đã nghe thấy một câu, “Em họp, anh giận lẫy gì chứ?”

“Không giận lẫy mà anh lại tắt video của em à?”

“Sau này không được như vậy nữa!”

Giọng của Miêu Doanh Cửu vọng lại, có chút giận dỗi.

Tên Cố Nhị Hải Thành này, chịu một trận mắng của Miêu Doanh Cửu, không cam lòng.

Nhưng mà bây giờ cô đang họp, anh không thể quấy rầy cô.

Những lời trong lòng chỉ có thể nói với cục cưng, “Cục cưng, mẹ con càng ngày càng lợi hại rồi! Sau này quản không được phải làm sao? Nhưng ba bây giờ sao lại càng ngày càng không muốn quản cô ấy nữa vậy? Cảm giác hai chúng tôi đảo ngược vị thế rồi!”

Cục cưng cụp lưỡi, hình như đang cười.

Cố Nhị nhìn tấm lịch treo trên tường, vẽ một vòng tròn.

Còn 8 tháng, thật sự là rất khó vượt qua!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi