RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Người bên cạnh từ nay về sau lùi người, dùng ánh mắt “nhìn với cặp mắt khác” nhìn Miêu Doanh Đông.

“Khâu tiểu thư đã kết hôn rồi? Anh là chồng cô ấy? Ồ, chồng của Khâu tiểu thư quả nhiên rất đẹp trai!” Đánh giá Miêu Doanh Đông từ trên xuống dưới.

Bởi vì Miêu Doanh Đông là “chồng của Khâu tiểu thư”, vì vậy đẹp trai, có khí chất là nằm trong dự đoán.

Vì vậy đẹp trai không phải sở trường, chỉ là bởi vì Khâu tiểu thư chọn lựa anh ta từ trong rất nhiều người đẹp trai khác.

Đại khái người đó nhìn thấy được sự cách biệt tuổi tác giữa hai người.

Sau đó người bên cạnh người đó nói, “Chỉ là, khí chất của anh vô cùng tốt, đặc biệt đặc biệt có khí chất!”

Miêu Doanh Đông không quan tâm lời anh ta nói, hai từ “chỉ là” phía trước chính là – hai người nhìn có vẻ độ tuổi không cùng một cấp bậc.

Miêu Doanh Đông không muốn ngồi cùng anh ta.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không thoải mái như vậy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời!

Miêu Doanh Đông nhìn bóng lưng của Khâu Đông Duyệt, dường như cô đang gửi wechat.

Miêu Doanh Đông hừ lạnh, cũng không biết gửi cho ai?

Vài giây phút sau, điện thoại anh vang lên, là Khâu Đông Duyệt gửi, nói: hội nghị sắp kết thúc rồi, phải lên nhà ăn trên lầu ăn cơm, ăn cơm phải có thẻ nhân viên, anh không có thẻ nhân viên, lên lầu nói anh là trợ lý của em, giúp em lấy một phần cơm Trung, anh tự mình lấy cơm Tây.

Phía sau còn đặc biệt khách khí nói một câu: Cảm ơn!

Miêu Doanh Đông lại hừ lạnh lần nữa.

Mấy ngày hôm nay anh có thể nói là cơn giận nhất trong cuộc đời anh.

Khâu Đông Duyệt biết nếu như ở bên ngoài, bình thường đều ăn cơm Tây, bởi vì cơm Tây khá là tiện, hơn nữa, anh đại khái cũng thích kiểu cầm dao hạ nĩa thoải mái mang phong độ thân sĩ, vì vậy, Khâu Đông Duyệt nói anh tự lấy cơm Tây.

Chỉ lúc ở nhà anh mới ăn cơm Trung.

Miêu Doanh Đông đứng dậy, xoay người lên lầu.

Cậu nhóc ở bên cạnh tiếp tục hỏi, “Đi đâu vậy?”

“Giúp Khâu tiểu thư bưng cơm!” Miêu Doanh Đông không vui vẻ trả lời.

“Người chồng tốt!”

Nói xong anh cũng lên lầu.

Nhà ăn bên trên vẫn chưa có người, lúc bước vào cửa bảo vệ hỏi thẻ nhân viên của anh đâu.

Miêu Doanh Đông nói, anh là người nhà, là chồng của Khâu Đông Duyệt.

Bảo vệ nhìn danh sách nhân viên hôm nay, đúng là có người tên Khâu Đông Duyệt, liền để cho Miêu Doanh Đông đi vào.

Miêu Doanh Đông đã tức giận đến đỉnh điểm rồi.

Thức ăn ở đây đều là đẳng cấp năm sao, anh bưng hai phần cơm Trung, đặt phần của Khâu Đông Duyệt ở bên cạnh phần của bản thân.

Tiếng cửa vang lên tiếng người la hét ầm ỹ, chắc hẳn là tan họp rồi.

Nhìn rất lâu, cuối cùng nhìn thấy Khâu Đông Duyệt xuất hiện ở trước cửa, sau đó bảo vệ gọi cô lại, hai người cùng đi về hướng của Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông vô cùng ghét ánh mắt thăm dò của người khác, anh cảm thấy bản thân có xúc động muốn quăng hết đồ ăn trên bàn xuống.

Nhìn Khâu Đông Duyệt gật gật đầu, đi qua rồi, ngồi xuống bên cạnh anh.

Khâu Đông Duyệt một mực cúi đầu ăn cơm, cả đầu cũng không ngẩng lên.

Dường như cảm thấy rất mất mặt.

“Anh đến khiến em rất mất mặt sao?” Miêu Doanh Đông tức giận nói.

Khâu Đông Duyệt ngẩng đầu, dùng tay che má, “Không phải, em nói anh lên nói là trợ lý, sao anh phải nói là chồng của em, bây giờ người ta đều biết em đưa người nhà đến ăn cơm rồi, điều này ảnh hưởng có gì tốt?”

Khâu Đông Duyệt nói vô cùng chững chạc, từ trước đến giờ cô luôn là một người chững chạc đàng hoàng.

Miêu Doanh Đông tức đến nỗi cánh tay cầm đũa cũng phát run, “Anh đến ảnh hưởng đến kế hoạch to lớn của Khâu tiểu thư à?”

“Em không hề nói!”Khâu Đông Duyệt tiếp tục cúi đầu ăn cơm, “Hơn nữa, tại sao em phải mở rộng kế hoạch, anh không biết sao?”

Miêu Doanh Đông tạm dừng, “Anh bắt em phải đuổi kịp anh sao?”

Đuổi tới đuổi lui, sẽ nhanh chóng biến thành một con người khác rồi.

Nghĩ tới con sói xám Ả Rập kia, Miêu Doanh Đông liền tức giận!

Khâu Đông Duyệt im lặng không nói chuyện.

“Quả là con sói xám Ả Rập đáng chết mà!”Miêu Doanh Đông nhìn Khâu Đông Duyệt đang im lặng, cơn giận tràn ngập lòng anh không có chỗ để bộc phát, Khâu Đông Duyệt lại tiếp tục như quả cầu bông không nói chuyện, khiến cơn giận của anh càng dâng lên, cô không nói chuyện rồi, Miêu Doanh Đông tức giận rồi.

“Sao anh lại nói là con sói xám Ả Rập? Người ta là quý tộc thế tập Dubai đó, anh ta coi hổ và sư tử là thú cưng, cũng là vì nhìn thấy anh ta em mới quyết định học tiếng Ả Rập.” Khâu Đông Duyệt nói vô cùng nghiêm túc.

Lúc đó cô cùng một đoàn hội nghị Tây Ban Nha, đi tới Dubai, gặp được vị quý tộc Dubai, sư tử và hổ dọa đến hoa dung thất sắc, chính người Ả Rập kia nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng mà Khâu Đông Duyệt vẫn không hiểu anh ta nói gì, chìm đắm trong cơn sợ của bản thân.

Đại khái là khoảng sáu năm trước, lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới của mình lại nhỏ bé đến thế.

Vì vậy, cô quyết định học tiếng Ả Rập!

Miêu Doanh Đông nghe lời này của cô, cơn tức lại nâng lên một độ cao khác.

Tốt, rất tốt, vì một người đàn ông khác mà học tiếng Ả Rập!

Cô vì anh học cái gì?

“Hổ và sư tử? Từng nhìn thấy chứ gì?” Miêu Doanh Đông một miếng cơm cũng chưa kịp ăn.

“Đúng! Thường xuyên hợp tác. Em là phiên dịch chuyên dùng của anh ấy. Nếu như anh ấy đến Mỹ, chỉ định em là phiên dịch của anh ấy.”

Tốt lắm, quả nhiên quen biết rất nhiều, cũng hao tốn tâm tư lắm.

Miêu Doanh Đông nhìn cơm trong khay, dùng sức đẩy về phía trước, không ăn nữa, đi.

Ly hôn?

Nghĩ tới thật là hay đó.

“Anh đi đâu?” Tiếng của Khâu Đông Duyệt vang lên từ phía sau.

Miêu Doanh Đông đã đi ra ngoài nhà ăn, cơm cũng không ăn.

Xuống dưới lầu, hôm nay anh không lái xe.

Chìa khóa xe của Khâu Đông Duyệt cũng do cô cầm.

Miêu Doanh Đông gọi xe, trước giờ anh chưa từng gọi xe, đây là lần đầu tiên.

Anh vẫn chưa ăn cơm, trên đường bụng đói ùng ục đi tới nhà Từ Thiến.

Dì ở nhà trông Miêu Miêu, tiểu Tam Nhi của anh, chắc chắn sẽ nấu ăn không ngon, hơn nữa, bây giờ anh lửa giận của anh lớn như vậy, anh sợ sẽ dọa Miêu Miêu.

Trên đường anh gọi điện cho Từ Thiến, để bà nấu ít cơm.

“Sao con lại nhếch nhác như vậy, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm?” Từ Thiến hỏi.

“Đừng nhắc nữa!” Miêu Doanh Đông lại nói một câu.

Đến nhà Từ Thiến, Từ Thiến đã chuẩn bị cơm xong rồi, cơm Trung rất ngon miệng.

Miêu Doanh Đông trước kia thích ăn cơm Tây, nhưng từ khi Khâu Đông Duyệt nấu cơm Trung liền bắt đầu thích ăn cơm Trung, trước kia có thể là không biết cơm Trung còn có nhiều cách nấu đa dạng như vậy, bây giờ biết rồi, cũng thích ăn rồi!

Miêu Doanh Đông ở một bên ăn, Từ Thiến ở bên cạnh nhìn anh.

Thành cũng ở bên cạnh nhìn anh.

Thành cũng sắp sửa hai mươi tuổi rồi, trải qua sự dạy dỗ của Từ Thiến, là một đứa trẻ nho nhã, vô cùng hiểu chuyện, có thể tự lo liệu cuộc sống, nói ít, cũng bởi vì hắn nói ít, người khác nhìn vào không nhận ra đầu óc nó có vấn đề, chính là một thiếu gia nhà giàu đẹp trai, thái độ ôn hòa.

Đây là lần đầu tiên Từ Thiến nhìn thấy Miêu Doanh Đông đói đến vậy, bộ dạng không còn lãnh đạm nữa.

“Đến chỗ mẹ làm gì? Không đi làm à?” Từ Thiến hỏi.

Vừa nãy ở trên xe, trợ lý đích thực là có gửi wechat tới cho anh, nói hôm nay có mấy cuộc họp, bắt buộc Miêu Doanh Đông chủ trì, sao lại nói không làm liền không làm vậy, điều này cũng tùy tính quá rồi!

Miêu Doanh Đông không nhẫn nại trả lời, “Cậu chưa ăn thịt heo chưa nhìn thấy heo chạy sao? Tôi họp cậu chưa từng nhìn thấy sao?”

Miêu Doanh Đông phảng phất nhớ câu “Chưa ăn qua thịt heo” hình như là một người nói với anh, còn ai nói, quen mất rồi, tóm lại là câu này ở trong não anh.

Trợ lý hết cách, chi có thể gánh vác, đi họp.

“Hôm nay con phải đi đón con.” Miêu Doanh Đông nói.

Từ Thiến nhìn chằm chằm Miêu Doanh Đông nói, “Mẹ không nghe nhầm đúng không? Mặt trời mọc đằng tây à? Con muốn đi đón con?”

“Đúng, lát nữa lái xe của mẹ.”

“Duyệt Nhi đúng là không dễ dàng!” Từ Thiến cảm khái nói một câu, “Nhưng mà ánh mắt nhìn người của mẹ từ trước đến giờ không sai đâu!”

Chuyện của hai người bọn họ, Từ Thiến không phải là không quản, chỉ là bà cảm thấy, chuyện của hai vợ chồng, rốt cuộc vẫn nên do hai vợ chồng tự mình giải quyết là tốt nhất, bà vô cớ nhìn Miêu Doanh Đông, lấy tính cách của anh, sẽ không thay đổi, cũng sẽ không nghe.

Hôm nay không biết hai người xảy ra chuyện gì, Miêu Doanh Đông lại chuyển biến lớn như vậy.

Trong lòng Miêu Doanh Đông nghĩ, bây giờ anh đã trở thành người đằng sau lưng Khâu Đông Duyệt rồi.....

Nếu như không thay đổi, có thể hai từ ly hôn có thể trở thành sự thật rồi.

Dù sao chuyện li hôn cũng là do anh nói ra.

Anh dự định nói ra!

Buổi chiều, Miêu Doanh Đông lái xe của Từ Thiến, đi đón Miêu Cẩm Thiêm và Miêu Cẩm Dực.

Trên đường, hai đứa trẻ vô cùng lo lắng hỏi, “Ba, mẹ sao rồi ạ?”

“Không có gì. Mẹ đang làm việc nên ba đến đón bọn con!”

Nhưng mà hai đứa nhỏ vẫn không tin tưởng, không gặp được mẹ không được.

Sau khi về đến nhà, Khâu Đông Duyệt gửi tin nhắn wechat cho Miêu Doanh Đông, nói anh buổi tối trễ trễ hãy về, hôm nay người Ả Rập muốn mời phiên dịch ăn cơm.

Miêu Doanh Đông tức giận cắn răng, nói với Khâu Đông Duyệt, “Trong mắt em còn căn nhà này không?”

Vô cùng bùng nổ!

Đầu bên kia, Khâu Đông Duyệt trầm mặc một hồi, sau đó nói, “Miêu Doanh Đông, anh đừng quạ đen đứng chuồng heo nữa, không nhìn ra bản thân mình đen, những ngày trong mắt anh không có cái nhà này không phải là một hai ngày rồi, em có nói gì không?”

Miêu Doanh Đông phản bác không được, không ngờ cô trưởng thành không chỉ hiểu biết, có tri thức, mà còn có tài ăn nói.

Sau khi Miêu Doanh Đông đón hai đứa con trai về, ở trong phòng quậy phá ầm ĩ, khiến anh cảm thấy vô cùng phiền.

Không biết cách nào đành để cho bọn chúng ngồi ở trước bàn, làm bài tập.

Miêu Doanh Đông chính là người như vậy, chỉ cần không phải việc anh làm thì anh liền cảm thấy vô cùng phiền, không thể kiên nhẫn được.

Nhưng mà một khi làm thì anh có thể làm đến 120 điểm.

Khâu Đông Duyệt vừa bước vào cửa, nhìn thấy ba người đang ở đó làm việc, ngơ ngẫn một hồi.

Cảnh tượng này, cô chưa từng nhìn thấy.

Cô đứng ở cửa đổi dép lê, cầm túi bước lên lầu thay đồ.

Ánh mắt vừa nãy của cô luôn chăm chú nhìn hai đứa trẻ, không chú ý đến sắc mặt của Miêu Doanh Đông cũng đang nhìn chăm chú vào cô.

Khâu Đông Duyệt lên lầu, thay quần áo.

Vừa thay quần áo bên ngoài, mặc nội y bên trong.

Miêu Doanh Đông liền bước vào.

Khâu Đông Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì cả.

Bảy năm rồi, cô góa chồng chăm con bảy năm, không phải anh trông con cùng con làm bài tập một đêm có thể bù đắp được.

Hơn nữa, lúc anh trông con dường như cũng không chuyên tâm, thói quan làm cái gì cũng không lâu lại bắt đầu rồi.

Hôm nay, anh cùng cô tới hội trường, có thể là ở công ty không có việc, anh tới bắt gian phu.

Suy cho cùng, anh muốn có hai đứa nhỏ thì phải để vết nhơ trên người cô nhiều hơn một chút vậy thì phần thắng của anh mới nhiều hơn một chút.

Khâu Đông Duyệt muốn đi sang bên cạnh lấy quần áo ở nhà của mình.

Miêu Doanh Đông nắm chặt cô lại, mở rộng hai chân của cô ra, ngồi trên đùi của anh.

Khâu Đông Duyệt nhíu màu, không nói chuyện, cô quay mặt qua một bên.

Cô có thể nhịn, nhưng mà nhịn đến một lúc nào đó không thể nhịn được nữa, cô sẽ bộc phát.

Cô có thể nhịn được anh ở nhà làm đại gia, nhưng cô không nhịn đượcanh gọi Tam Nhi.

Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng cúi đầu, cúi đầu trước ngực cô.

“Tôi không phải Tam Nhi của anh!” Khâu Đông Duyệt nói một câu.

Anh làm cho bản thân ý loạn tình mê.

Miêu Doanh Đông ngừng lại một hồi, “Sao em có thể thô tục như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi