RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Rõ ràng là bản thân cô cảm thấy khi trang điểm rất đẹp, nhưng người khác chưa chắc đã cảm thấy như vậy. Hơn nữa, từ trước tới nay cô cũng chưa ăn mặc và trang điểm như vậy nên lần này cô có chút cảm thấy không tự tin cho lắm.

"Không.. Không đẹp sao?" Khương Thục Đồng vẫn rất chú ý đến ngoại hình, khi đứng trước mặt Cố Minh Thành, hỏi với giọng dứt khoát, đôi mắt chớp chớp.

"Đẹp" Cố Minh Thành trở lời với giọng nói hơi khàn khàn.

Khương Thục Đồng "Ừa" một tiếng rồi bước từng bước nhỏ lên sân khấu, cô thu dọn đồ của mình, chuẩn bị rời khỏi đây.

Bởi vì cô không mặc quần trong váy, sợ sơ xuất lộ hàng

Sau đó vội vàng rời khỏi chỗ Cố Minh Thành, trong tay vẫn còn đang cầm bộ váy đó.

Bắt xe về tới khách sạn, cô vẫn cảm thấy rằng hôm nay ăn bận rất đẹp. Cô lại thử thay đổi mặc cái quần đen ngắn, phối lên nhìn cũng đẹp đấy chứ.

Cô nghĩ: Nếu như Amon cũng may đồ phụ nữ thì tốt biết mấy, chính là may loại như thế này. Bởi vì từ bộ quần áo này, cô đã tìm thấy một con người hoàn toàn mới, cô hi vọng những người bạn gái của cô cũng thấy điều này, khí chất ngút trời, thật khác xa với những bộ đồ bình thường khác.

Cô gọi điện cho Từ Mậu Thận, muốn cùng anh ta bàn chút việc, Từ Mậu Thận nói bây giờ anh đang ở nhà hơi bận, nếu có việc gấp thì tới nhà anh, Từ Tranh Dương cũng đang ở nhà, thằng bé cũng nhớ Khương Thục Đồng rồi.

Khương Thục Đồng cầm bộ váy bắt xe tới nhà Từ Mậu Thận, nhà anh chính là nhà Khương Thục Đồng lúc trước, Khương Thục Đồng đương nhiên biết ở đâu rồi.

Từ Tranh Dương nói ba đang bận ở trong phòng làm việc, bảo cô đi vào tìm.

Khương Thục Đồng bước vào thấy Từ Mậu Thận cầm đang cầm phấn kẻ, cắt vải.

"Trước giờ may đồ cho khách đều là trong phòng làm việc, lần này là vị khách hàng nào quan trọng mà để anh ở nhà may đồ đây?" Khương Thục Đồng tựa nhẹ vào cánh cửa phòng làm việc của Từ Mậu Thận, khẩu khí nửa đùa nửa thật.

"Của Minh Thành đấy, anh ta vừa mới đến đặt anh may y phục, kỉ niệm 20 năm của tập đoàn Minh Thành. May gấp, nên anh cũng không ngại làm thêm giờ." Từ Mậu Thận ngước đầu nhìn Khương Thục Đồng, hơi ngạc nhiên, thốt ra một câu "Đây là y phục nam Amon, tại sao em mặc lên nhìn đẹp như vậy?"

Vừa rồi lúc Từ Mậu Thận nói Cố Minh Thành đặt may y phục, mí mắt của Khương Thục Đồng hơi xụp xuống, Cố tổng anh ấy từ lúc nào cũng bắt đầu mặc hàng nội địa rồi?

Nhưng mà câu nói này của Từ Mậu Thận đã đem tới cho Khương Thục Đồng hi vọng, hôm nay cô tới đây chính là để nói chuyện phục trang nữ.

Từ Mậu Thận đánh dấu xong kích thước của y phục, vỗ tay phủi bụi phấn ở trên tay rồi bước lại nói chuyện với Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng nói rất nhiều về cách nhìn của cô về phục trang nữ, sau này họ không sản xuất y phục quá nữ tính, muốn sản xuất loại này, nhìn rất cao cấp và rất đẳng cấp.

Từ Mậu Thận nhìn thấy Khương Thục Đồng dáng vẻ rất thích thú đối với y phục, tâm tư từ từ đi khỏi nội dung câu chuyện với Khương Thục Đồng, liền hỏi: "Em cảm thấy rất hứng thú với thiết kế thời trang?"

Khương Thục Đồng không nói gì, sâu xa trong lòng giấu một câu trả lời: Bởi vì cô muốn làm một người phụ nữ đẳng cấp, cũng giống như làm người, cô không muốn cả đời chỉ là một người bán quần áo, mặc dù bán quần áo cũng tốt, nhưng..

Nội dung sau từ "Nhưng" cô cũng không nghĩ ra nên là tại sao, cô cũng chính là đang cố gắng đi lên.

Khương Thục Đồng gật gật đầu.

"Công ty của anh không có nhà thiết kế thời trang nữ, nếu em muốn học thời trang nữ, anh cho em đi du học Mĩ."

Từ Mậu Thận nhìn Khương Thục Đồng nói với giọng chắc như đinh đóng cột.

Khương Thục Đồng lặng người ra, Từ Mậu Thận là thầy chỉ đường đi trong cuộc đời cô, anh đã cho cô rất nhiều, rất nhiều. Lời mời này làm cho Khương Thục Đồng trong lòng rất cảm kích Từ Mậu Thận.

Cô không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Tại sao lúc đó em không ở lại làm việc trong tập đoàn Minh Thành nữa?" Từ Mậu Thận lại hỏi.

"Lúc đó em và anh ấy, tai tiếng rất nhiều, lại chia tay rồi, em không thể ở lại bên đó được, còn nữa, em và Mạc đại sư, em luôn không hiểu được anh ấy là người như thế nào, anh ta luôn giấu mình thật kĩ, những thứ dạy em, cũng rất rõ ràng là để nịnh hót Cố Minh Thành, nên em cũng không còn gì lưu luyến cả." Khương Thục Đồng bắt chéo chân, ngực đặt lên tay.

"Hay quá hè, em bây giờ bắt đầu gọi thẳng tên của anh ấy rồi." Từ Mậu Thận cười.

"Cái gì?" Khương Thục Đồng nhất thời không hiểu ý.

Lúc cô nhận ra bản thân vừa mới nói là "Cố Minh Thành", mà không phải là "Cố tổng", tim cô bắt đầu nhảy loạn nhịp.

Là bởi vì rời khỏi công ty rồi, nên mới gọi tên khác hay là tại sao?

Khương Thục Đồng cũng không biết nữa.

Từ Mậu Thận cầm điện thoại lên và nói "Anh tới đây, có vài vấn đề cần phải xác nhận với anh."

Không có xưng hô, Khương Thục Đồng cũng không chú ý tới điều này.

Sau khi bàn công việc với Từ Mậu Thận xong, Khương Thục Đồng liền dẫn Từ Tranh Dương đi chơi. Lúc cô đang ngồi chơi ở dưới sân, nghe thấy giọng Cố Minh Thành, "Tìm tôi? Có việc gì mà gấp như vậy?"

Khuôn mặt của Khương Thục Đồng bị ánh nắng mặt trời chiếu một chút liền đỏ rực lên. Cô không qua đầu lại, cũng không có nghe thấy Từ Mậu Thận đang nói gì với Cố Minh Thành, chỉ là đang chơi vài trò trẻ con với Từ Tranh Dương.

"Món đồ chơi này là ai cho con vậy? Tranh Dương?" nhìn thấy Từ Tranh Dương đang chơi 1 bộ ghép hình batman, Khương Thục Đồng thuận miệng hỏi.

"Dì Chúc Vân." Đứa trẻ vô ý trả lời.

"Ai?" Mấy ngày nay Khương Thục Đồng đang suy nghĩ về vấn đề "Chúc Vân".

"Dì Chúc Vân. Dì và chú Cố là bạn bè tốt của nhau, dì Chúc Vân mà con quen ở nhà chú Cố! Dì Chúc Vân cũng rất là thích con lắm á" Từ Tranh Dương nói.

Khương Thục Đồng mông lung, Chúc Vân là bạn tốt của Cố Minh Thành?

Là anh ta giới thiệu Chúc Vân cho mẹ chồng và ba của mình?

Cũng không phải là không có khả năng này.

"Thục Đồng, em đi lấy số đo của Cố Minh Thành đi." Từ Mậu Thận ra lệnh.

Khương Thục Đồng cau mày, không phải vừa rồi vẽ xong các đường cắt rồi sao? Tại sao lại lấy lại số đo?

Cố Minh Thành đã nhìn thấy khuôn mặt cau có của cô, hừ, không muốn lấy số đo cho anh ta tới mức như vậy sao.

Từ Mậu Thận cũng nhìn thấy sự không vui của Khương Thục Đồng, "Mới vẽ xong số đo tổng thể, bây giờ anh cần các tiểu tiết, Cố tổng lại là khách hàng lớn của chúng ta, lại là lần đầu tiên đến tìm chúng ta đặt may y phục, lần này phải làm cho tốt, sau này nào đồng phục công ty, y phục này nọ, chúng ta sẽ còn bận dài dài. Đúng không, Minh Thành?"

Cố Minh Thành biết Từ Mậu Thận đang nói khích anh, nên cũng không nói gì.

Khương Thục Đồng cầm thước dây, hỏi: "Muốn lấy số đo ở thân trên, hay là thân dưới cũng phải đo?"

"Đương nhiên là cả bộ rồi." Từ Mậu Thận vẻ hiển nhiên.

Khương Thục Đồng lại chau mày, đi đo.

Nếu như lấy số đo của một người xa lạ, cũng không cảm thấy gì, nhưng rõ ràng chính là Cố Minh Thành.

Cô và anh đã từng lên giường mây mưa, anh đã từng muốn làm cô đau đớn ở trên giường, làm cô 3 ngày không thể bước xuống giường, bây giờ, cô phải lấy số đo của anh, còn phải lấy số đo của thân dưới, đo quần dài, đáy quần..

Khương Thục Đồng đo rất nghiêm túc, Cố Minh Thành cũng rất phối hợp.

Lúc Khương Thục Đồng ngồi xuống đo độ dài của quần, Cố Minh Thành cúi đầu nhìn cô, trên áo vẫn còn một chiếc cúc áo chưa cài, mơ hồ đủ có thể nhìn thấy bầu ngực cao vút của cô, dáng vẻ lúc cô cúi đầu xuống rất dễ thương.

Khương Thục Đồng đều đã ghi lại tất cả các số đo ở bên cạnh, sau đó đưa cho Từ Mậu Thận, nói: "Tôi đi đây!"

Nói xong liền đi ngay.

Trên xe taxi, Khương Thục Đồng nghĩ rằng, đối với Cố Minh Thành, cô không phải không còn cảm giác, dù gì cũng từng lên giường với nhau, nhưng cô chê anh dơ, anh cũng giống cô chê cô dơ, điều này chính là một trở ngại không thể vượt qua trong cuộc đời. Còn nữa, xung quanh anh ta có rất nhiều phụ nữ, Khương Vũ Vi lại nói thẳng thắn rõ ràng rồi, cô ấy muốn theo đuổi Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ba, gặng hỏi rốt cuộc ai là người giới thiệu Chúc Vân cho ông ấy?

Ba lúc đầu còn ngập ngùng ấp úng, sau cùng, Khương Thục Đồng nói nếu không nói, sau này 1 xu cũng không đưa cho ông, cũng đừng có nghĩ tới việc dưỡng già.

Khương Lực Niên mới ấp úng, "Là Cố Minh Thành. Lần trước ba gặp cậu ta lúc đi khám bệnh, cậu ta hỏi ba sao vậy, ba nói, sau đó cậu ta đưa danh thiếp của Chúc Vân cho ba."

Thì ra là như vậy

Anh ta là người thực sự làm việc tốt mà không cần để lại tên sao.

Bộ y phục này của Cố Minh Thành, Từ Mậu Thận tăng ca làm việc hết 3 ngày rồi, việc công ty cũng không quản, Khương Thục Đồng giúp đỡ anh ta.

"Chỉ làm ra bộ đồ này cho anh ấy thôi, đó là ý tưởng của người thợ, tôi đang nghĩ làm sao để đem sự việc này đi tuyên truyền quảng cáo, nâng cao danh tiếng của công ty lên" Từ Mậu Thận khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói.

"Hay là chúng ta mở buổi biểu diễn thời trang?" Khương Thục Đồng hứng thú nói, Khương Thục Đồng thật sự thích kiểu nam phục này của Amon, mấy tối nay đều giặt liên tục, để ngày hôm sau lại có thể mặc lên, làm cơ thể cô toát lên một khí chất khác, khí chất này, cô rất thích.

Từ Mậu Thận búng tay một phát, "Làm như vậy, nếu Cố Minh Thành biết tôi lợi dụng anh ấy, rồi giết chung ta thì phải làm sao?"

Khương Thục Đồng cũng tặc lưỡi, cô cũng rất hiếm khi thể hiện ra điệu bộ tinh nghịch như vậy.

Công ty lại tăng ca mấy ngày, bắt đầu sản xuất ra một lô thời trang nam thương mại, với chiêu bài quần áo của nam giới đã từng được đặt hàng bởi chủ tịch của tập đoàn Minh Thành. Lúc tập đoàn Minh Thành muốn mở cuộc họp lớn, "Show thời trang thương mại" của từ mậu Thận cũng chuẩn bị bắt đầu.

Từ Mậu Thận đặc biệt mời rất nhiều người mẫu nam, người nào người đó vừa trẻ vừa đẹp, nhỏ thì 18, lớn tuổi nhất cũng chỉ 23, người nào người đó đẹp như hoa, thật sự là còn phụ nữ hơn cả phụ nữ, toàn là trai trẻ đáng yêu.

Hôm đó Khương Thục Đồng ở phòng tập luyện để giúp các người mẫu thay trang phục.

Người mẫu ai cũng cao, hơn 1.9m, Khương Thục Đồng nhón chân chỉnh y phục cho 1 người mẫu nam.

"Chị Khương, dù sao thì lần này cũng lấy danh nghĩa làm y phục cho Cố tổng, vậy tại sao không mời Cố tổng đích thân tới đây? Em nhìn thấy Cố tổng ở trên tivi, thân hình của anh ấy cũng rất đẹp. Bờ vai rất rộng, rất là man nữa!" Người mẫu nhỏ tuổi này nói với Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng không kìm được nên cười, thật đúng là con nít, "Cố tổng rất bận, trăm công ngàn việc, hơn nữa, anh ta xấu như vậy, làm sao có thể làm người mẫu được?"

Câu nói này xuất phát từ đáy lòng của Khương Thục Đồng, dù gì mấy ngày nay nhìn những "Trai trẻ" tuấn tú cũng quen rồi, chỉ cần nam nhân không thuộc danh mục "tuấn tú", rất dễ bị Khương Thục Đồng liệt vào hàng "xấu".

Vừa hay Cố Minh Thành có việc đến công ty của Từ Mậu Thận, anh ta đến đến hỏi tội, vẫn chưa được sự đồng ý của anh ta, vậy mà lấy danh nghĩa bản thân mở trình diễn thời trang.

Lúc bước qua căn phòng đó, cũng là lúc nghe Khương Thục Đồng nói anh "xấu"

A, thú vị rồi, lại có người chê anh xấu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi