Ở giữa sảnh hội nghị, nhân viên tham gia đấu giá đều ngồi ở dưới đài, còn chủ trì bán đấu giá thì ngồi ở trên ghế chủ tọa trên khán đài.
Sau khi giới thiệu tài liệu hiện có ở hiện trường xong, buổi bán đấu giá cũng chính thức khởi động.
Giai đoạn bắt đầu đấu giá, tập đoàn Đại Minh và tập đoàn Đông Minh đều không dính vào.
Rất rõ ràng, bọn họ chẳng có chút hứng thú nào với giai đoạn đầu như vậy cả, những công ty nhỏ kia chẳng qua chỉ làm nền giúp bọn họ mà thôi, người thực sự ngồi đến cuối vẫn là một trong hai người bọn họ, tuyệt đối sẽ không có kẻ thứ ba xuất hiện.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, khi ra giá đến một tỷ rưỡi đã có rất nhiều công ty nhỏ phải rời đi.
Trong mắt bọn họ, miếng đất này cùng lắm cũng chỉ đáng giá một tỷ rưỡi, không đáng nhiều hơn.
Nhưng đó chỉ là trong mắt bọn họ mà thôi, cũng giống như một cục bột, có người chỉ có thể hấp thành bánh bao chay, bán năm đồng một tệ nhưng lại có người có thể làm thành bánh bao cuộn bán ba tệ năm tệ, còn có người có thể làm thành hồ lô, thậm chí bán được hai mươi tệ.
Cùng là một cục bột, qua tay mỗi người khác nhau sẽ mang đến giá trị khác nhau, liên quan đến việc công ty có thể khai thác sử dụng nó ra sao.
Mà những công ty có năng lực khai thác như vậy, hiển nhiên chỉ có tập đoàn Đại Minh của Trần Thanh Xuyên và tập đoàn Đông Minh của Chiêm Đông Minh mà thôi.
Vì thế khi ra giá đến một tỷ rưỡi, không còn công ty nhỏ nào dám ho he nữa thì thư ký của Chiêm Đông Minh giơ biển: “Hai tỷ.”
Hành động này của ông ta lúc đó khiến cho toàn hội trường hoảng sợ, vốn dĩ tăng giá chỉ là thêm mười mười một triệu nhưng lúc này ông ta lại tăng vụt lên thêm năm trăm triệu, lên tới hai tỷ.
Phải biết rằng hai tỷ này mà để cho công ty nhỏ bọn họ làm thì chắc chắn thua lỗ.
Nhưng tập đoàn Đông Minh không lo lắng điều này, bọn họ có năng lực nặn bột thành tò he, đủ để bán ra với cái giá đạt được lợi nhuận tương đương.
Mà bước đi đầu tiên của bọn họ vô cùng mạnh tay, cũng rất thu hút ánh mắt của mọi người, thể hiện thực lực và tiềm năng tài chính cực khủng của người đứng đầu ngành như bọn họ.
Chỉ là thực lực và tiềm năng tài chính kiểu này hù dọa doanh nghiệp nhỏ thì được, còn muốn dọa tập đoàn Đại Minh thì rõ ràng là vô dụng.
Sau khi tập đoàn Đông Minh hô xong, Ngô Thiến Thiến cũng giơ biển: “Hai tỷ mười triệu.”
Rất quy củ, tăng giá theo biên độ mức tăng thấp nhất, làm đâu chắc đó.
Tuy rằng biên độ tăng giá không chấn động như tập đoàn Đông Minh nhưng tăng giá hơn so với tập đoàn Đông Minh như thế là đã đủ rồi.
Việc tập đoàn Đại Minh tăng giá cũng thực sự nằm trong dự liệu của mọi người, bọn họ hiểu rất rõ, đối thủ của tập đoàn Đông Minh chỉ có thể là tập đoàn Đại Minh.
Cũng như thế, người có thể tăng giá hơn giá của tập đoàn Đại Minh chỉ có tập đoàn Đông Minh.
Vì thế tiếp theo đó, mọi người trong hội trường lại hướng mắt nhìn về phía tập đoàn Đông Minh.
Chỉ thấy thư ký tập đoàn Đông Minh lại giơ biển lần thứ hai: “Ba tỷ.”
Mẹ ơi, lại là tăng thêm năm trăm triệu, tập đoàn Đông Minh này muốn làm gì vậy?
Dù cho năng lực khai thác có mạnh đi chăng nữa cũng không đến mức gấp mấy lần như vậy chứ? Phải biết rằng trong mắt những công ty nhỏ, giá trị miếng đất kia cùng lắm cũng chỉ là một tỷ rưỡi, tăng một phát lên ba tỷ… Đi đâu kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy chứ, lẽ nào còn muốn xây cao ốc chọc trời à?
Mọi người không hiểu được, cũng không nghĩ được rốt cuộc tập đoàn Đông Minh muốn làm gì.
Nhưng tập đoàn Đông Minh không cần để bọn họ hiểu được, chỉ cần để cho tập đoàn Đại Minh hiểu là được, bọn họ nhất định phải có được miếng đất này.
Trần Thanh Xuyên đã hiểu ý định của tập đoàn Đông Minh, nhưng điều này không hề gây cản trở đến việc anh bảo Ngô Thiến Thiến tiếp tục ra giá.
Vì thế ngay sau đó, Ngô Thiến Thiến lại một lần nữa giơ cao tấm biển: “Ba tỷ mười triệu.”
Lại là mười triệu, biên độ tăng giá nhỏ nhất, điều này khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy rất bủn xỉn, người ta bên kia tăng theo cả trăm triệu một, anh bên này lại cứ tăng chục triệu một, thật đúng là mất mặt, ít nhất cũng phải tăng năm trăm triệu mới có thể giữ thể diện chứ?
Đương nhiên những kẻ có suy nghĩ này đều là đám xem kịch hay không chê phiền phức, dù sao bọn họ cũng chẳng có đồng nào cả, tiêu nhiều tiêu ít không ảnh hưởng gì hết, bọn họ chỉ muốn xem cho vui mắt, xem người giàu tiêu tiền như nước.
Từ khía cạnh này mà nói, Trần Thanh Xuyên không thỏa mãn được bọn họ, chỉ có tập đoàn Đông Minh bên kia mới làm vừa lòng bọn họ được.
Sau khi Ngô Thiến Thiến ra giá, thư ký bên cạnh Chiêm Đông Minh liếc mắt nhìn ông ta, nhận được ánh mắt cho phép của Chiêm Đông Minh, tập đoàn Đông Minh lại tiếp tục tăng giá: “Ba tỷ rưỡi.”
Quy định đấu giá là tăng thấp nhất mười triệu lại bị tập đoàn Đông Minh liên tục ba lần năm trăm triệu gây chấn động toàn hội trường lúc này.
So với những công ty nhỏ ra giá đến tận cùng là một tỷ rưỡi, tập đoàn Đông Minh hiện tại đã tăng lên ba tỷ rưỡi, hơn nữa còn có tiền vốn bảo đảm.
Lợi nhuận lớn như vậy làm thế nào để có được nhanh như vậy chứ, lẽ nào là trồng cây tiền à? Hôm nay trồng cây ngày mai đã mọc ra cây tiền tài, ngày kia cây đã nở hoa kết trái, quả đều là quả tiền vàng, mỗi quả nặng mấy chục ký vàng…
Không thực tế chút nào, nhưng tập đoàn Đông Minh vì mảnh đất ghẻ một tỷ rưỡi này đã ra giá đến ba tỷ rưỡi thì rõ ràng cũng rất vô nghĩa.
Nhưng càng vô nghĩa hơn chính là sau đó Ngô Thiến Thiến của tập đoàn Đại Minh lại giơ biển một lần nữa: “Ba tỷ năm trăm mười triệu.”
Lại là mười triệu, nhưng lần này không ai chê ít nữa bởi vì đây là mười triệu đặt trên vai người khổng lồ.
Tăng mười triệu so với tập đoàn Đông Minh quả thực là hơi ít nhưng so với lần ra giá trước thì đó chính là năm trăm mười triệu.
“Hai công ty này bị điên rồi à, sao mà ra giá cao như thế chứ?”
“Ai mà biết được, hiện tại mà ra giá nữa thì là bốn tỷ rồi đó, một mảnh đất trị giá bốn tỷ, đúng là tấc đất tấc vàng.”
“Tôi nghi ngờ hai tập đoàn này liệu có phải đang cạnh tranh không, đất là chuyện nhỏ, ai có thể có được mới là chuyện lớn.
Thế này so ra, tập đoàn Đại Minh chuẩn bị khiêu chiến doanh nghiệp khổng lồ là tập đoàn Đông Minh về phương diện xây dựng đô thị rồi.
Vì thế nên bắt buộc phải lấy được mảnh đất kia để chứng minh quyết tâm và thực lực của mình, dù sao đây cũng là phương thức quảng cáo không tệ.
Còn tập đoàn Đông Minh cũng là đang nhìn vào điểm này thế nên mới thề sống thề chết thể hiện phong thái lão làng không chịu nhường lại.”
“Anh nói khả năng này cũng có thể xảy ra đấy, tám phần đúng là như vậy rồi…”
Người của các công ty nhỏ phía dưới ai nấy đều xì xào châu đầu ghé tai, mà phía trên khán đài đấu giá cũng vô cùng hoang mang.
Thậm chí sau quá trình thương lượng bọn họ đã lần đầu tiên quyết định… tạm thời dừng bán đấu giá.
Sau khi tuyên bố quyết định này, toàn bộ hội trường nổ ra tiếng nói chuyện ồn ào, bởi vì từ trước tới này hội bán đấu giá hoàn toàn chưa từng có quyết định tạm dừng, vẫn luôn tiến hành lưu loát một mạch, đến cuối cùng ai ra giá cao thì người đó được, vậy mà hôm nay lại tạm dừng.
Nhưng với tư cách là người đấu giá, chính quyền thành phố cũng không thể không đưa ra quyết định này.
Cả hai bên đều là những tập đoàn lớn nên không ưa nhau là điều dễ hiểu, nhưng nếu bên không đấu giá được vì đó mà chuyển sự tức giận của mình lên chính quyền thành phố và hủy bỏ các khoản đầu tư khác vậy thì mất nhiều hơn được.
Thế nên bọn họ cần phải bình ổn hai tập đoàn lớn này mới được, nói chuyện tử tế với bọn họ.
Hẹn cả Trần Thanh Xuyên và Chiêm Đông Minh ra, các lãnh đạo của chính quyền thanh phố có liên quan cũng theo chân bọn họ đi đàm phán.
Nhưng hai người đều bày tỏ rất rõ ràng rằng nhìn thấy giá trị thương mại của mảnh đất rất lớn, không liên quan đến điều gì khác, không đấu giá được cũng sẽ không giận chó đánh mèo với chính quyền thành phố, những hạng mục đầu tư trước đó và sau này vẫn sẽ tiếp tục.
Nếu như hai bên đều nói như vậy, về phía chính quyền thành phố cũng không tiện nói thêm điều gì nữa.
Kết quả là hội đấu giá có thể tiếp tục, mà tập đoàn Đông Minh cũng tiếp tục ra giá: “Bốn tỷ.”
Không hề có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả, vẫn là biên độ tăng giá năm trăm triệu như cũ, điều này khiến cho mọi người lại nhìn về phía tập đoàn Đại Minh, chờ đợi lời báo giá bốn tỷ mười triệu.
Nhưng mà lần này tập đoàn Đại Minh dường như lại đang trêu đùa mọi người bởi vì bọn họ không ra giá.
Thậm chí người chủ trì đấu giá đã giơ búa gõ…
“Bốn tỷ lần một!”
“Bốn tỷ lần hai!”
“Bốn tỷ…”.