RỂ HỔ HÀO MÔN


Chiêm Thế Bác nghĩ rất đẹp.

Anh ta cảm thấy tổng giám đốc Triệu xuất hiện nhất định sẽ khiến Trần Thanh Xuyên trông rất xấu hổ.
Và sự xấu hổ của Trần Thanh Xuyên là tự mình làm ra trò ngốc trước mặt Tô Tuyết.

Trần Thanh Xuyên xấu mặt rồi, cơ hội của anh ta tự nhiên sẽ đến.
Mọi thứ được cho là rất tốt đẹp, mà những chuyện từng trải qua trước đây cũng xác thực rất đẹp.
Chẳng qua anh ta không biết là ngày hôm nay rõ ràng là khác với trước đây, và những gì anh ta gặp phải ngày hôm nay tất nhiên là chưa từng có.
Không bao lâu sau, tổng giám đốc Triệu xuất hiện, nhìn Chiêm Thế Bác với vẻ mặt vui mừng.

Ông ta không có lý do gì để không vui mừng.

Đây là một khách hàng lớn, giữ chặt Chiêm Thế Bác sẽ cải thiện đáng kể công trạng của ông ta.

Đây là một khách hàng lớn chất lượng siêu cao, là khách hàng VIP tối cao trong cảm nhận của ông ta.


Và biểu hiện của ông ta, Chiêm Thế Bác cũng rất hài lòng.
Nhưng ngay khi tổng giám đốc Triệu đang đi đến chỗ của Chiêm Thế Bác, nhân viên bán hàng đã lên đón ông ta và tóm tắt về những gì đã xảy ra vừa rồi.
Khi tổng giám đốc Triệu biết được có người dám thách thức Chiêm Thế Bác, ông ta đã rất tò mò không biết ai có can đảm như vậy, phải biết rằng Chiêm Thế Bác là...
Nghĩ tới đây, mắt ông ta di chuyển đến Trần Thanh Xuyên.
Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, ông ta ngây ngẩn cả người, ngàn vạn lần không ngờ người dám thách thức Chiêm Thế Bác lại là ông chủ.
Ông ta đã gặp Trần Thanh Xuyên vài lần trong các cuộc họp của công ty, cũng từng được Trần Thanh Xuyên gọi tên và sắp xếp công việc kinh doanh.

Cả hai người họ đều biết nhau.

Tuy rằng không có giao tình gì nhưng ông ta là cấp dưới, sau khi nhìn thấy cấp trên trực thuộc thì còn cần giao tình gì nữa, cứ tự nhiên mà có cảm giác thân cận thôi.
Mặc dù sự thân mật này nhằm mục đích lấy lòng nhưng không thể phủ nhận nó mang lại hiệu quả rõ rệt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2.

Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
3.

Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên
4.

Nhứ Quả Lan Nhân
=====================================
Vì vậy, ngay sau đó, tổng giám đốc Triệu vốn đang đi về phía Chiêm Thế Bác, trong lòng lập tức có chủ kiến, chuyển hướng đến chỗ Trần Thanh Xuyên.


Chỉ là Chiêm Thế Bác không để ý chuyện này, anh ta chỉ lo đắc ý.
"Tổng giám đốc Triệu, người này có phải là người quen của ông không? Ánh mắt kết bạn của ông dường như cũng không tốt lắm nha.

Anh ta rất ngang tàng!"
Chiêm Thế Bác bắt đầu nói với tổng giám đốc Triệu, đương nhiên tổng giám đốc Triệu hiểu, nhưng ông ta không thèm để ý, chỉ đi thẳng đến bên cạnh Trần Thanh Xuyên.
Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, tổng giám đốc Triệu nhanh chóng cúi đầu chào: "Chủ tịch Trần, cậu đến rồi..."
Cách nhau hơi xa, Chiêm Thế Bác không nghe được tổng giám đốc Triệu nói gì, nhưng dáng vẻ khom lưng uốn gối của tổng giám đốc Triệu đã bị anh ta nhìn thấy rõ mồn một.
Quá kinh ngạc, Chiêm Thế Bác không hiểu thân phận của Trần Thanh Xuyên là gì, và tại sao tổng giám đốc Triệu phải khom lưng uốn gối như thế.
Nhưng có một điều anh ta rất chắc chắn trong lòng, cho dù Trần Thanh Xuyên có xuất sắc đến đâu, cũng không xuất sắc bằng anh ta!
Trong đầu nghĩ như vậy, trong lòng Chiêm Thế Bác cũng nghĩ như vậy.
Nhưng hiển nhiên anh ta có chút tự tin rồi, bởi vì sau đó Trần Thanh Xuyên ra lệnh cho tổng giám đốc Triệu: "Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!"
Đúng là Chiêm Thế Bác là khách hàng lớn của tổng giám đốc Triệu, nhưng Trần Thanh Xuyên lại là cấp trên trực thuộc của ông ta, đương nhiên không dám trái lời.
Vì vậy, trong giây tiếp theo, tổng giám đốc Triệu vung tay triệu tập bảo vệ, ra hiệu cho bảo vệ đuổi Chiêm Thế Bác ra ngoài!
Khi Chiêm Thế Bác biết mình bị đuổi khỏi đây thì nhất thời tức giận không chỗ trút.
Mẹ nó, muốn tạo phản sao? Anh ta là Chiêm Thế Bác cực kỳ cao quý, tổng giám đốc Triệu lại muốn đuổi anh ta ra ngoài, phản lên trời rồi!
Trong đầu có những suy nghĩ này, Chiêm Thế Bác lập tức rống lên: "Mở to mắt chó của ông mà xem, tôi là Chiêm Thế Bác!"
Đương nhiên, tổng giám đốc Triệu biết anh ta là Chiêm Thế Bác, nhưng vậy thì sao, nên đuổi thì vẫn đuổi ra ngoài!
Vì vậy, ngay sau đó, tổng giám đốc Triệu vung tay lên, Chiêm Thế Bác lập tức bị các nhân viên bảo vệ tống ra ngoài.
Điều này khiến Chiêm Thế Bác rất căm tức.


Anh ta vốn định nở mày nở mặt trước mặt Tô Tuyết, nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa, điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là việc tổng giám đốc Triệu không nể mặt anh ta, xem ra thật sự không để Chiêm Thế Bác anh ta vào mắt rồi!
Sau khi rời trung tâm thương mại, quay lại xe, Chiêm Thế Bác lập tức dặn dò tài xế: "Hôm nay nhất định phải điều tra ra thân phận của thằng đó cho tôi.

Tôi không chỉ muốn xử lý tên họ Triệu mà còn muốn giải quyết cả anh ta nữa.

Ở thành phố này, Chiêm Thế Bác tôi chính là vua!"
Đúng vậy, Chiêm Thế Bác tin rằng với gia thế của mình, anh ta là vua ở thành phố này.
Nhưng trên thực tế có một câu nói mà sợ rằng anh ta không nhớ kỹ: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Anh ta cho rằng mình giỏi, nhưng anh ta lại quên mất rằng trên đời này còn có nhiều người giỏi hơn anh ta, anh ta mà đối mặt chỉ có ngã sấp mặt mà thôi!
Trưa hôm đó, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết trở về nhà.

Còn chuyện xảy ra sau đó....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi