RỂ HỔ HÀO MÔN


Còn con đường dành cho Ngô Thế Hùng như thế nào, tất nhiên phải nói ở địa điểm khác, hai người sẽ không nói mấy chuyện này ở trên đường phố.

Ngô Thế Hùng cũng biết rất rõ điều này, nên sau khi đi tập thể dục với Trần Thanh Xuyên được một lúc, ông ta đã rời đi.

Trần Thanh Xuyên cũng trở về nhà của mình, thấy Tô Tuyết đang ngồi trong thư phòng đọc tài liệu.

Mặc dù Tô Tuyết đang làm người giúp việc ở nhà Trần Thanh Xuyên, nhưng cô không thể bỏ mặc việc của công ty.

Trần Thanh Xuyên thuận miệng hỏi cô: "Dạo này Văn hóa Đông Tinh thế nào?"
Tô Tuyết không trả lời, như thể không nghe thấy, nhưng Trần Thanh Xuyên biết chắc rằng cô đã nghe thấy, chỉ là cô không muốn nói mà thôi, về lý do cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nhất định là có liên quan gì đến chuyện của Triệu Hồng Vũ mà anh đã đề cập trước đó.

Trên thực tế thì đúng là như vậy, mặc dù Tô Tuyết đang xem tài liệu, nhưng tâm trí luôn nghĩ đến chuyện của Triệu Hồng Vũ mà anh đã nhắc đến trong bữa ăn.

Cô đã cân nhắc, nếu sau này cô kết hôn với Trần Thanh Xuyên, Triệu Hồng Vũ làm người thứ ba như vậy thì phải tiếp xúc như thế nào? Hơn nữa cô cũng không dám chắc liệu Triệu Hồng Vũ hay mình là người thứ ba.

Nhưng cô vẫn biết rõ một điều, chuyện này đều tại Trần Thanh Xuyên.

Nếu Trần Thanh Xuyên chỉ có một mình Triệu Hồng Vũ hoặc chỉ có một mình cô, tất nhiên sẽ không có mấy chuyện rắc rối này.


Do đó, cô mới cố ý phớt lờ Trần Thanh Xuyên, để bày tỏ tâm trạng phản kháng trong lòng mình.

Nhưng tâm trạng này của cô còn chưa kịp phát huy tác dụng, Trần Thanh Xuyên đã bước vào thư phòng.

Một giây sau, anh đã ôm Tô Tuyết vào lòng từ phía sau.

Tô Tuyết rất xấu hổ: "Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra.

"
Còn lâu Trần Thanh Xuyên mới chịu buông ra, mà nói vào tai của Tô Tuyết: "Ôm em rất sướng nên anh không nỡ buông ra.

"
Tô Tuyết càng xấu hổ hơn, sốt sắng muốn tự vùng vẫy, nhưng hoàn toàn không có cơ hội.

Cô không những không có cơ hội vùng vẫy, thậm chí còn bị Trần Thanh Xuyên nhấc bổng lên ném xuống sofa!
Hai tiếng sau, không dễ gì mới dồn được chút sức lực, Tô Tuyết ngượng ngùng đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa thay quần áo, mà Trần Thanh Xuyên cũng không giày vò cô nữa, quan trọng nhất là cô không thể chịu đựng nổi.

Mặc dù trước đó anh đã có suy nghĩ giống như lần trước, nhưng ban nãy Tô Tuyết đã phản kháng quyết liệt, nên anh cũng không cưỡng ép cô, dù gì có những chuyện nếu làm sâu hơn sẽ phản tác dụng.

Nhưng anh cần phải giải quyết chút ham muốn cháy bỏng, do đó sau khi Tô Tuyết tắm rửa sạch sẽ, Trần Thanh Xuyên đã đến tìm cô.

Tô Tuyết cả kinh, vội vàng quay về phòng của mình đóng chặt cửa, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc cô dựa vào tấm cửa thầm thở phào nhẹ nhõm, Trần Thanh Xuyên đã đưa ra hai lựa chọn.

"Một là em mở cửa ra, giải quyết vấn đề; hai là anh tự đi ra ngoài để tìm người khác giải quyết vấn đề.

"
Tô Tuyết là người sẽ bị uy hiếp ư? Còn lâu nhé, lòng kiêu ngạo trong lòng cô sẽ không bao giờ cho phép cô chịu đựng lời uy hiếp.

Vì thế cô đã lên tiếng ngay: "Anh thích tìm ai thì tìm, tôi không quan tâm.

"

Tuyệt vời, câu nói này thật sự tuyệt vời, nghe có vẻ rất mạnh mẽ tự tin.

Trần Thanh Xuyên nghe vậy thì không nói hai lời, xoay người rời khỏi nhà ngay.

Lúc nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết vẫn rất đắc ý, bởi vì mưu kế của Trần Thanh Xuyên vẫn chưa thực hiện được.

Nhưng đến khi cô nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, cuối cùng cô cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nên không thể đắc ý được nữa.

Trần Thanh Xuyên thật sự đã đi tìm người khác, hơn nữa rất có khả năng người này chính là Triệu Hồng Vũ.

Cô đóng cửa lại rất sảng khoái, nhưng đồng thời cũng đuổi Trần Thanh Xuyên đi, để anh đi tới bên cạnh người phụ nữ khác.

Nghĩ đến đây, Tô Tuyết cảm thấy hơi hối hận, bởi vì ban nãy lòng kiêu ngạo của mình đã không xuất hiện đúng lúc, quyết định hơi lỗ mãng.

Nhưng bây giờ mặc kệ cô nghĩ thế nào cũng đã muộn màng, bởi vì Trần Thanh Xuyên đã đi ra ngoài rồi.

Trước mắt cô chỉ có thể hy vọng rằng, Trần Thanh Xuyên chỉ đang hù dọa cô, chứ không thật sự đi tìm Triệu Hồng Vũ.

Nhưng liệu chuyện này có khả thi không? Rõ ràng chuyện này không phải là không có khả năng, có lẽ Trần Thanh Xuyên có ý định hù dọa cô, nhưng dục vọng trong người sẽ không lừa gạt người khác.

Do đó, sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên đã ngồi máy bay xuyên đêm, đến thẳng nơi ở của Triệu Hồng Vũ.

Tối hôm đó hơn mười hai giờ đêm, Triệu Hồng Vũ đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.


Tối nay, cô ấy cứ trằn trọc mãi không thể ngủ được, luôn cảm thấy cả người không ổn nhưng lại không nói ra được, như thể thiếu đi một thứ gì đó, khiến cô ấy cảm thấy rất trống rỗng.

Nếu cô ấy mở miệng đồng ý, sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi bầu bạn với cô ấy, nhưng cô ấy không cần, mà một lòng một dạ với Trần Thanh Xuyên.

Nhưng lúc cô ấy trằn trọc hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cô ấy nghe kỹ lại, quả thật là tiếng gõ cửa, điều này đã khiến Triệu Hồng Vũ rất ngạc nhiên, không biết là ai đang gõ cửa.

Triệu Hồng Vũ bước xuống giường, mặc váy ngủ vào, thông qua màn hình chuông cửa, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài.

Trên gương mặt quyến rũ của cô ấy nhất thời nở nụ cười mãn nguyện, thậm chí còn hơi mang theo nỗi khát vọng.

Người đến là Trần Thanh Xuyên mà cô ấy ngày nhớ đêm mong, hiện đang ở bên ngoài nhà của cô ấy.

Cô ấy rất kích động, cũng rất vui mừng, nhưng sự rụt rè của người phụ nữ vẫn khiến Triệu Hồng Vũ cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ lạnh nhạt.

Nhưng cô ấy vừa mới mở cửa ra bằng vẻ mặt lạnh nhạt đó, Trần Thanh Xuyên đã nhào tới như hổ đói!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi