Ở trong điện thoại mắng Trần Thanh Xuyên xong, Hàn Sương cảm thấy trong lòng rất sảng khoái, cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết bất mãn trong lòng rồi.
Cô ta ngồi ở trong xe, ngó ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh, tâm tình thư sướng đến tột đỉnh.
"Trước kia đều là anh bắt nạt tôi, hiện tại bị tôi gọi điện thoại mắng, lại không có cách nào với tôi, không phải anh trâu bò lắm sao? Không phải anh ngầu lắm sao? Có bản lĩnh anh trở lại bắt nạt tôi đi, để tôi nhìn xem năng lực của anh thế nào, tên khốn vô sỉ này!"
Trong lòng Hàn Sương đắc ý nghĩ, ngay cả phong cảnh bên ngoài cửa cũng rất thuận mắt.
Nhìn tầm mười mấy phút đồng hồ, Hàn Sương dần thấy buồn ngủ, vì thế khép hai mắt ngủ một giấc ở trên xe.
Cô ta không lo lắng bị Trần Thanh Xuyên tìm được, dù sao cô ta đã lên xe chạy suốt đêm hơn ba trăm km, hôm nay lại thêm hơn bốn trăm km nữa, như thế là gần nghìn km rồi.
Đến lúc đó Trần Thanh Xuyên còn muốn tìm mình, thế chẳng phải là vào đầm rồng hang hổ sao!
Ôm tâm tư này, Hàn Sương nằm trên xe ngủ vô cùng nhàn nhã, thích ý...
Thời gian ước chừng hơn ba tiếng sau, Hàn Sương từ từ tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Tuy thời gian ngủ đủ dài, nhưng thật sự không phải cô ta tự tỉnh ngủ, mà là tài xế dừng xe khiến cô ta cảm nhận được.
Hàn Sương mở đôi mắt nhập nhèm mông lung, vốn tưởng là đã đến nơi, ai ngờ nhìn qua cửa sổ xem bên ngoài, phong cảnh trái lại vô cùng quen thuộc, nhất là mấy cây gỗ quý giá kia, cực kỳ giống Đại Minh Thánh Thiện mà ngày hôm qua cô ta tiến vào.
Nhưng đây là chuyện không có khả năng, cô ta nghĩ hiện tại mình cũng phải chạy ít nhất được sáu bảy trăm km rồi, làm sao có thể vẫn ở Đại Minh Thánh Thiện được.
Mà khi ánh mắt cô ta hướng về nơi khác, không khỏi trợn tròn mắt, bởi vì cô ta đã thấy được đồng phục của nhân viên công tác, những đồng phục này đủ chứng minh, hiện tại cô ta không ở nơi khác mà vẫn ở Đại Minh Thánh Thiện!
Hàn Sương ngẩn ngơ, ngồi ở trên ghế cảm thấy đầu óc ong ong, hoàn toàn không đủ dùng.
Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, đêm qua rõ ràng cô ta chạy suốt đêm những mấy trăm km, vừa rồi lại chạy hơn ba tiếng, làm sao lại quay về Đại Minh Thánh Thiện rồi? Đột nhiên, có ý tưởng nhảy ra trong đầu cô ta - Đại Minh Thánh Thiện có chi nhánh!
"Đúng vậy, chắc chắn là chi nhánh, tất cả chi nhánh đều thống nhất đồng phục, cho nên Đại Minh Thánh Thiện trước mắt này căn bản không phải nơi trước đó!"
Chỉ có kết quả này mới phù hợp với nhận định của Hàn Sương.
Để chắc chắn nhận định này, cô ta mở cửa xuống xe, cuối cùng đi tới bên trong đại sảnh Đại Minh Thánh Thiện.
Cấu tạo giống nhau, cách bày biện giống nhau, nhưng chắc không thể quản lý ở quầy lễ tân cũng là một đi?!
Đương lúc Hàn Sương nhìn thấy quản lý trước quầy lễ tân hôm qua, cả người đều chìm trong hoảng hốt.
"Không phải chứ, rốt cuộc chuyện này là sao?!"
Cô ta cảm thấy mình gặp được chuyện lạ rồi, Đại Minh Thánh Thiện chính là một khách sạn ma quái, cái loại mà chạy đằng trời cũng không thoát được ấy.
Giờ phút này, Hàn Sương mơ hồ cảm thấy hơi sợ, nhưng ngay sau đó, chuyện khiến cô ta càng sợ hơn đã xảy ra.
Đang lúc cô ta đánh giá khách sạn, đột nhiên có cánh tay ở sau lưng vỗ cô ta một cái, lần này Hàn Sương nhịn không nhịn được khẽ run.
Cô ta quay đầu lại, càng run rẩy hơn, bởi vì cô ta thấy Trần Thanh Xuyên đang cười tít mắt.
Hàn Sương trốn gần ngàn km để làm gì, còn không phải vì muốn cách xa Trần Thanh Xuyên không để anh tóm được sao?
Hiện tại thì hay rồi, cũng không biết tại sao lại như vậy, vòng vèo một vòng lớn lại quay về trong tay Trần Thanh Xuyên.
Nhưng vấn đề là, tại sao lại rơi vào trong tay Trần Thanh Xuyên? Cô ta vẫn không rõ chuyện này lắm!
May mà Trần Thanh Xuyên cũng không để cô ta phải buồn rầu lâu, bởi vì anh nhanh chóng đưa ra giải thích.
"Cô thông qua công ty xe tải gọi xe, nhưng sợ là cô không ngờ công ty xe tải cũng thuộc tập đoàn Đại Minh nhỉ?"
Hàn Sương ngẩn ra, lập tức giật mình bừng tỉnh, đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra rồi.
Cô ta gọi điện thoại mắng Trần Thanh Xuyên, mắng xong cảm thấy được không sao, nhưng Trần Thanh Xuyên lại thông qua quan hệ tìm được tung tích của cô ta.
Mà công ty xe tải lại thuộc tập đoàn Đại Minh, cho nên Trần Thanh Xuyên trực tiếp hạ lệnh bảo tài xế đưa Hàn Sương trở về.
Nếu Hàn Sương trong trạng thái tỉnh táo chỉ sợ sẽ hơi phiền phức, đáng tiếc cô ta lại ngủ ở trên xe, còn ngủ hơn ba tiếng.
Chuyện chẳng phải quá tiện cho tài xế sao, trực tiếp lên đường cao tốc đưa người về...
Sau khi biết được chuyện đã xảy ra, Hàn Sương có chút dở khóc dở cười.
Cô ta tuyệt đối không ngờ, mình ngàn tính vạn tính, sau cùng vẫn rơi vào trong tay Trần Thanh Xuyên.
Sớm biết vậy cô ta đã không gọi điện thoại cho Trần Thanh Xuyên rồi, chạy thì chạy đi, còn gọi điện thoại trêu chọc người ta làm gì?
Nhưng hiện tại hối hận hiển nhiên đã muộn, trên thế giới này có bán thuốc chuột cũng sẽ không bán thuốc hối hận, có ăn cũng vô dụng.
Cho nên ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên trực tiếp vác Hàn Sương trên vai, đưa người vào phòng cho khách của Đại Minh Thánh Thiện.
Hàn Sương đương nhiên sẽ không phối hợp, cô ta vùng vẫy muốn bỏ chạy, còn muốn la to, nhưng Trần Thanh Xuyên đã thuyết phục cô ta.
"Tôi khuyên cô không nên kêu làm gì, nếu không tôi cởi quần áo của cô trước mặt mọi người, người xấu mặt cũng không phải chỉ mình tôi, cũng không phải chỉ mình cô đâu."
Hàn Sương đương nhiên hiếu ý anh, xấu mặt quả thật không chỉ mình cô ta, mà còn có nhà họ Hàn.
Hơn nữa Trần Thanh Xuyên hiển nhiên có thể làm ra loại chuyện này, cho nên cô ta không có lý do gì không lo lắng.
Nhưng cô ta lo lắng việc này, cũng lo lắng cho bản thân sau khi tiến vào phòng khách.
Trần Thanh Xuyên đã cảnh cáo cô ta, nếu còn tiếp tục gây phiền phức sẽ không tôn trọng cô ta nữa, sẽ đi quá giới hạn của cô ta, mà cô ta không chỉ gây phiền phức, còn chủ động gọi điện thoại khiêu khích, hiện giờ lại rơi vào trong tay Trần Thanh Xuyên...
Trong lúc do dự lo lắng, Hàn Sương chưa kịp vùng vẫy, đã bị Trần Thanh Xuyên đẩy mạnh vào trong phòng.
Lúc này, nhìn Trần Thanh Xuyên chặn ở cửa, Hàn Sương quả nhiên vô cùng sợ hãi.
Cô ta thật sự rất sợ, sợ chuyện xảy ra sẽ vượt quá giới hạn của mình.
Trần Thanh Xuyên còn không khác gì kẻ háo sắc, mê đắm nhìn chằm chằm cô ta, rất có tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.
Chuyện này khiến cho Hàn Sương càng ngày càng sợ, cũng không nhịn được cầu xin Trần Thanh Xuyên tha cho: "Trần Thanh Xuyên, tôi sai rồi, tôi không nên gọi điện thoại gây chuyện với anh, là tôi không đúng, tôi cầu xin anh, đừng xuống tay với tôi, anh đổi người khác có điều kiện tốt hơn được không? Chỉ cần anh đổi người khác, bất kể là về mặt vật chất hay quyền lợi, tôi đều dốc sức thỏa mãn anh."
Ý của Hàn Sương cực kỳ rõ ràng, cô ta bằng lòng vận dụng nhân lực của nhà họ Hàn trợ giúp Trần Thanh Xuyên, thỏa mãn điều kiện của anh.
Nhưng trong lòng cô ta cũng cực kỳ sợ, sợ Trần Thanh Xuyên không cần bất cứ điều kiện gì, chỉ muốn thân thể của cô ta.
Nếu thật là như vậy, cô ta cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày vô cùng u ám trong cuộc đời của cô ta!
Nhưng trên thực tế, ngoài dự đoán của cô ta chính là Trần Thanh Xuyên vẫn đưa ra điều kiện trao đổi.
"Ồ, nếu cô đã nói như vậy, tôi thật sự có chuyện cần cô hoàn thành, cô nghe thử xem?"
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong lời này, ngược lại Hàn Sương lại ngẩn người.
Đúng là cô ta cầu xin năn nỉ không sai, nhưng cô ta không trông cậy vào việc Trần Thanh Xuyên sẽ đồng ý, ấy vậy mà hiện tại Trần Thanh Xuyên lại chấp nhận rồi.
Mà Trần Thanh Xuyên sảng khoái như vậy lại khiến cô ta cảm thấy sợ hơn, lỡ vẫn là chuyện có liên quan đến thân thể cô ta thì...
Chẳng qua, sợ thì sợ cô ta vẫn gật đầu, dù sao nghe xong còn có cơ hội, không nghe thì đến cơ hội cũng không có.
Mà Trần Thanh Xuyên cũng không để Hàn Sương chờ quá lâu, anh nhanh chóng nói ra điều kiện trao đổi.
"Chuyện tôi muốn cô làm vô cùng đơn giản, cô chỉ cần...".