Tôn Lộ mỉm cười vươn tay, khẽ bắt tay với Trần Thanh Xuyên, sau đó lập tức rút tay mình về.
Bàn tay cực kỳ mềm mại, cảm tưởng như không xương, hơn nữa trong mỗi hành động cử chỉ của cô ấy đều để lộ khí chất dòng dõi thư hương.
Thậm chí trước khi gặp mặt, Trần Thanh Xuyên đã cảm nhận được người phụ nữ này chắc chắn là con nhà có học.
Quả nhiên, lúc anh hỏi chuyện, Tôn Lộ mỉm cười nói: "Anh Trần rất có mắt nhìn người, khó trách sẽ tìm được đứa bé ưu tú như Tiểu Tuyết nhà chúng tôi.
Bố mẹ tôi đều là giảng viên đại học, ông bà nội cũng từng là người trong ngành giáo dục."
Khó trách, khó trách Trần Thanh Xuyên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã cảm nhận nhận được khí chất nho nhã thấm đượm hương sách này.
Sau đó, hai người sóng vai tản bộ trong công viên, nói về chuyện của Tô Tuyết.
Tôn Lộ có thăm dò quan điểm của Trần Thanh Xuyên đối với việc về nhà của Tô Tuyết.
Mà đối với việc này, Trần Thanh Xuyên cũng không có gì giấu diếm, nói thẳng quan điểm trong lòng.
"Về việc Tô Tuyết trở về nhà họ Hàn, ý kiến cá nhân của tôi là duy trì thái độ ủng hộ, dù sao các vị cũng là người thân của cô ấy, chuyện này không thể nghi ngờ, hơn nữa các vị tuyệt đối sẽ không hại cô ấy, trái lại còn đối xử tốt với cô ấy.
Nhưng ý kiến của tôi cũng không quan trọng, tôi lấy ý kiến của Tô Tuyết làm chủ, tôi sẽ ủng hộ cô ấy dù cô ấy có đưa ra bất cứ quyết định nào."
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, ý cười trên mặt Tôn Lộ càng thêm sâu.
Trước đó nụ cười của cô ấy là kiểu lễ phép khách sáo, mà hiện tại là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, cô ấy thật sự hi vọng chuyện này có thể nhận được sự ủng hộ của Trần Thanh Xuyên, trước mắt quả thật đã đạt được, điều này khiến cho cô ấy rất vui, bởi vì nó mang đến hiệu quả to lớn cho việc cô ấy khuyên Tô Tuyết về nhà.
Cô ấy đã biết được từ chỗ Hàn Sương, Trần Thanh Xuyên có ảnh hưởng rất lớn đến Tô Tuyết.
Nếu Trần Thanh Xuyên có ý kiến và thái độ như vậy, chuyện khuyên Tô Tuyết trở về nhà họ Hàn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Sau đó, Tôn Lộ lại nói đến chuyện của Trần Thanh Xuyên, chuẩn xác mà nói là tán gẫu về nhà họ Trần nơi Trần Thanh Xuyên lớn lên.
"Cậu cũng đừng trách tôi hỏi thăm quá nhiều, chủ yếu là anh trai chị dâu nghe nói Tiểu Tuyết có bạn trai, bọn họ đều rất quan tâm đến chuyện này."
Về chuyện này, Trần Thanh Xuyên rất hiểu, thân là cha mẹ, không có ai lại không quan tâm đến hôn nhân của con cái.
Thời gian kế tiếp, anh đại khái giới thiệu sơ qua về bản thân, bao gồm trả lời cả câu hỏi của Tôn Lộ, để lộ chút chuyện thời còn đi học của mình.
Lúc Tôn Lộ biết được Trần Thanh Xuyên từng theo học một khóa học văn hóa cổ đại tại trường học trong nước, Tôn Lộ rất hiếu kỳ, nói: “Cậu lớn lên trong gia đình kinh doanh, làm sao lại theo học văn hóa cổ đại?"
Trần Thanh Xuyên đương nhiên là vì thích nên mới học, không thích thì sao anh có thể theo học lớp học văn hóa cổ đại này.
Còn về chuyên ngành tài chính và chương trình học đều theo học tại nước ngoài, chuyện này trong quá trình Tôn Lộ hỏi, anh cũng có tiết lộ thêm.
Lúc biết được Trần Thanh Xuyên có phương diện học tập rất đa dạng, Tôn Lộ bày tỏ thán phục, cô ấy thật không ngờ con cháu của gia đình tài chính lại có tiến bộ, biết cố gắng vươn lên như vậy, cô ấy vốn tưởng Trần Thanh Xuyên không phải một tên phá gia chi tử đã tốt lắm rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, Trần Thanh Xuyên chẳng những không phá của mà còn rất xuất chúng!
Liên quan đến phương diện này, Tôn Lộ đương nhiên sẽ không chỉ nghe một chút là thôi: “Thật đúng là trùng hợp, tôi cũng có theo học văn hóa cổ đại, hơn nữa bố tôi còn là giảng viên về văn hóa cổ đại, có lẽ anh đã từng nghe đến tên của ông ấy, Tôn Chính Đạo."
Trần Thanh Xuyên rất vui vẻ, anh đâu chỉ nghe qua cái tên này, Tôn Chính Đạo chính là thầy dạy anh mà!
Là chuyên gia văn hóa cổ đại số một trong nước, Tôn Chính Đạo tuyệt đối là người có tên tuổi vang dội nhất.
Chap ????ới l????ôn có tại { T ????U????T????????y????n.????N }
"Đây là thầy của tôi, chiếu theo bối phận, tôi còn phải gọi cô một tiếng đàn chị đấy!"
Tôn Lộ vốn định dùng tên tuổi của bố để thăm dò Trần Thanh Xuyên, nếu đến tên tuổi của bố cô cũng không biết, vậy thì anh đang nói dối.
Nhưng cô ấy tuyệt đối không nghĩ tới, Trần Thanh Xuyên lại là học trò của bố mình...
Dưới sự chủ động yêu cầu của Trần Thanh Xuyên, Tôn Lộ gọi điện thoại cho Tôn Chính Đạo.
Cuộc gọi được chuyển tiếp, Tôn Chính Đạo xuất hiện trong video, lúc ông nhìn thấy Trần Thanh Xuyên đứng sau đã rất đỗi kinh ngạc.
Hai người hàn huyên một lát, sau cùng Tôn Chính Đạo nói với Tôn Lộ, Trần Thanh Xuyên đúng là học trò ưu tú của ông: “Năm đó bố còn định để cậu ấy kế thừa y bát của mình, có ai ngờ thằng nhóc này lại chạy ra nước ngoài học tài chính, hại bố suýt nữa tức chết.
Chắc con còn nhớ, hồi ấy có một đợt bố rất hay cáu kỉnh, con còn hỏi bố đã xảy ra chuyện gì nữa."
Nghe Tôn Chính Đạo nói vậy, Tôn Lộ hồi tưởng lại chuyện năm đó.
Quả thật năm đó bố cô từng có một đoạn thời gian tính tình cáu bẳn, đến cô cũng không hiểu ra làm sao, cách khi ấy cũng đã nhiều năm, hiện giờ cuối cùng cũng tìm được đáp án, thì ra là vì Trần Thanh Xuyên.
Không thể không nói, vận mệnh đúng là thứ kỳ diệu, lại để cô có được đáp án bằng cách này.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên lại trò chuyện với Tôn Chính Đạo thêm một lát, cuối cùng còn hẹn thời gian gặp mặt.
Cặp thầy trò này trò chuyện qua điện thoại không đã ghiền, không bằng gặp mặt vừa uống rượu vừa nói chuyện vui hơn.
Kết thúc trò chuyện, Tôn Lộ nhận lại điện thoại, cười nói với Trần Thanh Xuyên: “Thật không nghĩ tới, cậu lại là học trò đắc ý nhất của bố tôi, thiệt cho tôi vừa rồi còn muốn dừng văn hóa cổ đại để khảo nghiệm cậu, xem cậu có đang nói phét trước mặt tôi hay không.
May mà tôi không làm vậy, nếu không lại thành tôi múa rìu qua mắt thợ rồi."
Trần Thanh Xuyên cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, Tôn Lộ dùng cụm từ ‘múa rìu qua mắt thợ’ này anh thật sự không dám nhận.
Dù sao từ nhỏ Tôn Lộ đã sống bên cạnh Tôn Chính Đạo, ai mới đúng là chuyên gia văn hóa cổ đại, quả thật rất khó nói.
Trần Thanh Xuyên đang định khách khí vài câu thì Tôn Lộ đột nhiên nói: "Đúng lúc, lần này tôi tới không chỉ để khuyên Tiểu Tuyết mà còn vì muốn tham gia một buổi học thuật cổ xưa, vốn không có ai đi cùng, tôi còn cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao tôi vẫn còn trẻ lại không có danh vọng gì, cậu lại là học trò đắc ý của bố tôi, vậy thì đi cùng tôi được không?"
Trần Thanh Xuyên vốn không có hứng thú với chuyện này, nhưng nếu là Tôn Lộ đề nghị, anh đương nhiên vui vẻ đi cùng, dù sao không nể mặt Tô Tuyết cũng phải nể mặt thầy mình, cho nên anh không chút do dự gật đầu đồng ý.
Lúc này, trong lòng Tôn Lộ vô cùng cao hứng, không chỉ vui vì gặp được học trò tâm đắc của bố, mà còn vui vì mình tham gia hội thảo học thuật không còn một mình nữa, đúng lúc hiện tại cũng đến giờ cơm trưa, cô ấy chủ động mời Trần Thanh Xuyên đi chung, định vừa ăn vừa nói chuyện cụ thể.
Mà Trần Thanh Xuyên làm chủ nhà đương nhiên không thể để cho Tôn Lộ mời khách, cho nên đảo ngược thành anh mời Tôn Lộ.
May mà Tôn Lộ không quá để ý về phương diện này, vì vậy hai người cùng nhau đến nơi Trần Thanh Xuyên đỗ xe, chuẩn bị đến khách sạn.
Nhưng hai người vừa đến trước cửa xe, còn đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên có một đám lưu manh xuất hiện, nói mấy lời mất dạy với Tôn Lộ, ngôn ngữ và nội dung tương đối bỉ ổi, chỉ thiếu nước miêu tả cụ thể chuyện nam nữ chung đụng thế nào.
Tôn Lộ cực kỳ xấu hổ giận dữ, nhưng vì được hưởng nền giáo dục tốt đẹp cộng thêm giáo dưỡng hàng ngày khiến cô ấy không biết nên phản bác đám ranh con vô sỉ này thế nào.
Chẳng qua cô ấy không biết, không có nghĩa là Trần Thanh Xuyên bên cạnh không biết, hơn nữa Trần Thanh Xuyên còn rất thuần thục.
Cho nên sau đó, Trần Thanh Xuyên ngoắc ngón tay với thằng nhóc lưu manh tóc vàng thủ lĩnh đứng giữa.
"Nào, tới đây, hôm nay để tôi dạy cho mấy cậu biết cách làm người.".