RỂ HỔ HÀO MÔN


Dẫu sao thì chỗ này cũng cách đó không xa, hơn nữa mọi người cũng muốn đi xem trò vui, xem xem Trần Thanh Xuyên sẽ bị Lưu Cốc Đức vả mặt thế nào.
Nhưng có rất nhiều chuyện đã mặc định sẵn là bọn họ phải thất vọng, điều này là không phải bàn cãi nữa rồi.
Thời điểm đang đi trên đường, Tôn Lộ nói với Trần Thanh Xuyên: “Cái ông già Lưu Cốc Đức này thật là quá đáng mà, vốn dĩ cậu không làm như vậy là vì muốn giữ thể diện cho ông ta, vậy mà ông ta còn tưởng là cậu có tật giật mình, cứ một hai phải buộc cậu tới tập đoàn Đại Minh.”
Trần Thanh Xuyên cười đáp lại: “Không sao hết, dù sao thì đến lúc đó người mất mặt cũng không phải tôi.

Huống hồ, tôi cũng đã nghe nói sơ qua về ông ta rồi, ông ta quả thật là người có học vấn, nhưng tầm nhìn lại hạn hẹp, vẫn luôn ganh ghét thành tựu của thầy.

Nếu mấy ngày này ông ta đã chủ động tìm tới cửa, để thầy vả mặt ông ta cái cũng tốt, nhưng mấy chuyện vả mặt này thầy không tiện ra tay, thì tôi đây sẽ ra mặt thay thầy ấy xử lý tốt.”
Mấy lời nói nghịch ngợm này khiến Tôn Lộ mỉm cười, cô ấy còn có cảm giác chỉ hận hai người gặp nhau quá muộn.

Thậm chí cô ấy còn không kìm được lòng mà nảy sinh suy nghĩ, sống chung với Trần Thanh Xuyên chắc chắn sẽ khá thú vị, ít nhất cũng không nhạt nhẽo như cuộc sống hiện giờ của cô ấy.

Chỉ là khi dòng suy nghĩ này vừa chạy ngang trong đầu cô ấy không bao lâu, Tôn Lộ đã vội vã đẩy nó ra.
Cô ấy sợ những suy nghĩ như vậy sẽ tiếp tục kéo dài, dù sao thì cô ấy cũng là người đã kết hôn, không thể để ý đến người đàn ông nhà khác, cho dù đó là sự thật thì cũng không được, cô ấy tuyệt đối không cho phép bản thân có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào.
Sau khi chặn đứng dòng suy nghĩ miên man, Tôn Lộ và Trần Thanh Xuyên cùng về công ty.
Đương nhiên, người trở về không chỉ có bọn họ, mà đằng sau còn có một loạt những chiếc xe khác, bọn họ đều tới để xem trò vui.
Sau khi Lưu Cốc Đức bước từ trên xe xuống, ông ta nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, mặt lập tức nở nụ cười chế giễu.
“Thế nào, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, nhưng đừng chôn vùi một đời anh minh của thầy cậu đấy!”
Nghe ra thì có vẻ như Lưu Cốc Đức đang suy nghĩ cho Trần Thanh Xuyên, kêu anh mau chóng chạy nhanh đi.
Nhưng trên thực tế, tâm tư của ông ta không thuần túy như vậy, nếu Trần Thanh Xuyên thực sự rời đi, vậy chẳng phải có nghĩa anh là chủ tịch giả mạo hay sao? Mà như vậy thì ngay cả thanh danh của Tôn Chính Đạo cũng sẽ bị liên lụy, và hậu quả cũng sẽ không kém phần nghiêm trọng hơn so với việc bị chứng minh anh là chủ tịch giả.
Chỉ có điều, vàng thật không sợ lửa, Trần Thanh Xuyên thật sự đúng là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh, sao có chuyện anh sợ kiểm chứng mấy loại việc này chứ.
Cho nên khi đối diện với ý xấu của Lưu Cốc Đức, anh chỉ cười trừ cho qua, sau đó lập tức đi tới tiếp đón mọi người tiến vào tập đoàn Đại Minh.
Mà nhân viên an ninh đứng bên ngoài tập đoàn Đại Minh thấy biển người mênh mông như vậy đổ xô tới vốn định ngăn lại, dù sao thì đây cũng là nơi làm việc, nhưng sau khi thấy Trần Thanh Xuyên thì lập tức trở nên cung kính: “Chào chủ tịch Trần!”
Trần Thanh Xuyên gật gật đầu, sau đó tập trung sự chú ý về phía Lưu Cốc Đức.

Ý tứ rất rõ ràng, nhân viên an ninh người ta đã lên tiếng chào hỏi rồi, ông ta còn định vào trong kiểm chứng nữa sao?
Mà không riêng gì Trần Thanh Xuyên nghĩ như vậy, ngay cả mọi người chung quanh cũng đã bắt đầu có suy nghĩ đó, trong lòng bọn họ vẫn luôn cho rằng Trần Thanh Xuyên giả mạo, nhưng bây giờ nhìn lại thì xem ra là thật rồi, dẫu sao thì nhân viên an ninh người ta đã chào hỏi, lại còn dùng thái độ cung kính như vậy nữa.
Nhưng đầu óc Lưu Cốc Đức quá thông minh lại thành ra suy nghĩ phức tạp, ông ta tự nhận bản thân cực kỳ khôn ngoan, và mấy trò vặt này không thể qua mắt ông ta!
“Cậu lừa được người khác nhưng sẽ không lừa được tôi đâu, cậu chẳng qua là thông đồng với nhân viên an ninh mà thôi, tôi cho mấy người đó hai trăm tệ, mấy người đó cũng sẽ gọi tôi một tiếng chủ tịch, cậu có tin không?”
y chà, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, được lắm, nếu ông ta đã kiên quyết như vậy, thì Trần Thanh Xuyên cũng không còn gì để nói nữa.
Ngay sau đó, anh dẫn Lưu Cốc Đức và đoàn người tiến vào trong tập đoàn Đại Minh.
Một đoàn người đổ xô đến tập đoàn đương nhiên sẽ gây ra sự chú ý, mọi người đều thi nhau nhìn về phía bên này, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai tới.
Chỉ là sau khi nhìn thấy người xuất hiện là Trần Thanh Xuyên, thái độ bọn họ vô cùng kính cẩn: “Chào chủ tịch Trần!”
Những tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên, hiển nhiên không phải muốn ngụy trang là có thể ngụy trang được.
Lúc này, Trần Thanh Xuyên mới quay qua nhìn Lưu Cốc Đức nói: “Tôi nói tôi cho mỗi người hai trăm tệ, và yêu cầu bọn họ hợp sức lừa gạt ông, ông tin không?”
Điều này sao có thể chứ, đây rõ ràng là chuyện không thể xảy ra, bởi vậy Lưu Cốc Đức cũng đã ý thức được Trần Thanh Xuyên có lẽ thật sự là chủ tịch chi nhánh, điều này khiến sắc mặt ông ta trông có chút khó coi, biểu cảm trên khuôn mặt cũng là sự xấu hổ tột độ.
Mà mọi người chung quanh cũng đã xác định được thân phận của Trần Thanh Xuyên, vốn dĩ ban đầu họ không tín nhiệm anh thì giờ phút này lại lập tức trở mặt khích lệ:

“Chủ tịch Trần đúng là tuổi trẻ tài cao nha, tuổi còn trẻ đã là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh rồi, con đường tương lai phía trước sẽ rất rộng mở đây!”
“Tôi đã sớm nhìn ra rồi mà, vừa nhìn tướng mạo chủ tịch Trần đã biết cậu ấy là người giàu sang, cho nên tôi luôn có lòng tin vững chắc vào thân phận của chủ tịch Trần, quả nhiên!”
“Lão Lưu à, tôi cảm thấy mắt ông càng già càng kém rồi đấy, người ta rõ ràng là chủ tịch thật, vậy mà ông cứ một hai nói người ta giả danh, còn các loại già mồm át lẽ phải nữa chứ, giờ ông bị sự thật vả mặt cho cái đau điếng rồi đấy, ông có cảm thấy mặt mình nóng rát chưa?”
“Ông ta nào chỉ mắt có vấn đề không thôi, mà cả cách làm người của ông ta cũng có vấn đề nữa kìa, ông ta lúc nào cũng muốn so sánh với giáo sư Tôn Chính Đạo người ta, nhưng ông ta thì có cái gì để so chứ, ông ta làm gì có điểm nào sánh được với giáo sư Tôn Chính Đạo? Chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng tầm nhìn hạn hẹp này của ông ta thôi cũng đủ thấy rồi, đời này ông ta thúc ngựa cũng không bì kịp giáo sư Tôn…”
Những người trước đó vẫn còn khen Lưu Cốc Đức, sau khi xác định được thân phận thật sự của Trần Thanh Xuyên, bọn họ lập tức thay đổi giọng điệu và điên cuồng dẫm đạp lên Lưu Cốc Đức để tâng bốc Trần Thanh Xuyên.

Lý do là vì sao ư, đương nhiên là vì thân phận chủ tịch của Trần Thanh Xuyên, đây chính là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh đấy, chắc chắn là người giàu sang quyền thế, lại còn trẻ tuổi như vậy nữa chứ.
Nếu nịnh bợ thành công, trước mắt chưa nói đến những chuyện muốn nhờ vả, chỉ riêng việc ra đường nói có quen biết anh họ cũng đủ nở mày nở mặt rồi!
Nhìn đám người trước mắt, mặc dù trên mặt Trần Thanh Xuyên vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ lạnh nhạt.
Đây là những học giả thật sao? Những người này gần như là chỉ hận nỗi không thể đem kiến thức của mình đi cân để bán lấy tiền.
Tôn Chính Đạo mới thực sự là học giả chân chính, không tham dự bất kỳ nơi kinh tế nào, chỉ một lòng lo nghiên cứu văn hóa cổ xưa, đây mới là một học giả thực thụ!
Nếu để so với Tôn Chính Đạo, thì đám người trước mắt này chỉ là một đám ruồi bọ, ngoại trừ việc vo ve chọc người gây phiền toái ra thì chẳng có bất kỳ công dụng gì khác!
Cho nên, sau khi nhìn bọn họ một lượt, Trần Thanh Xuyên lập tức đón Tôn Lộ rời đi.
Về phần Lưu Cốc Đức… Anh thậm chí còn lười phản ứng lại ông ta nữa kìa.

Sự thật đã hoàn toàn chứng minh thân phận của Trần Thanh Xuyên rồi, và nó cũng đã hóa thành cái tát đánh thẳng lên mặt Lưu Cốc Đức với tiếng kêu vang dội rồi, hiện tại tất thảy đã được chứng minh, Trần Thanh Xuyên tự nhiên cũng chẳng cần phải phản ứng lại ông ta.
Trên thực tế, không cần anh phải phản ứng lại, bản thân Lưu Cốc Đức vốn đã không đứng vững nổi nữa rồi.
Ông ta cũng đủ mất mặt rồi, cứ luôn mồm theo lý cố gắng nói Trần Thanh Xuyên người ta giả mạo, mà Trần Thanh Xuyên đã định bỏ qua cho ông ta, miễn cho ông ta một lần mất mặt rồi, vậy mà thời điểm đó ông ta lại vội vàng một hai phải tới tận nơi kiểm chứng, muốn Trần Thanh Xuyên phải mất mặt.

Bây giờ thì hay rồi, kiểm chứng cũng đã kiểm chứng xong, nhưng người mất mặt lại không phải Trần Thanh Xuyên, mà chính là ông ta, thậm chí còn bị mọi người chung quanh chế giễu, điều này thật sự khiến ông hổ thẹn.
Sau đó, là tức đến nỗi hít thở không thông, lúc ấy nghẹn quá ngã trên mặt đất.
May mắn thay, Tần Cối còn có ba người bạn tốt cơ mà, Lưu Cốc Đức ông ta vẫn còn cộng sự trung thành.
Những người có mối quan hệ tốt với ông ta nhanh chóng tiến lên, ấn huyệt xong rồi lại ấn ngực các kiểu, vất vả lắm mới khiến ông ta đang mân mê tỉnh lại.
Mà việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, Lưu Cốc Đức khóc hô: “Mất mặt, mất mặt quá…”
Ông ta có mất mặt hay không, thì bây giờ Trần Thanh Xuyên cũng không để bụng nữa rồi, huống hồ cũng không phải anh buộc Lưu Cốc Đức phải tới đây.
Hiện tại anh đã dẫn theo Tôn Lộ về tới văn phòng của mình, sau đó nói về việc gặp giáo sư.
Có điều, trong quá trình họ trò chuyện thì lại có chuyện ngoài ý muốn khác xảy ra….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi